24.
Thành thật mà nói, ngoại trừ những lúc Thẩm Mộ bị mất kiểm soát, tôi không có cảm giác gì nhiều về bệnh tình của anh.

Khi ở cạnh tôi, anh vẫn là một người bình thường như bao người khác, chỉ có về mặt cảm xúc hơi phản ứng chậm hơn chút xíu, cũng không hiểu được tâm tư con gái.

Thế nhưng, trợ lý của anh lại hết lần này lượt khác nhắc nhở tôi đừng chọc giận anh ấy.

Tôi không khỏi nghi hoặc: "Dạo này bệnh tình của anh ấy trở nặng hơn à?"

"Không ạ!" Anh ta điềm tĩnh trả lời: "Thời gian qua tâm trạng của sếp đã khá lên rất nhiều. Buổi tối đi ngủ cũng không cần phải dùng thuốc ngủ nữa."

"Thế thì cớ làm sao anh cứ nhắc đi nhắc lại mãi thế?"

"Cố tiểu thư, nhờ ở cạnh cô, bệnh tình của sếp tôi mới thuyên giảm được. Nếu chẳng may cô chán nản mà rời đi, e là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Anh ta van xin: "Có thể tôi không biết được động cơ của cô là gì khi tiếp cận Thẩm tiên sinh. Nhưng Cố tiểu thư, làm ơn, cầu xin cô đừng vô cớ bỏ đi. Anh ấy sẽ thực sự phát điên lên mất."

Còn tự sat nữa… Tôi âm thầm bổ sung vào sau câu nói của anh ta.

Tôi vỗ vai anh ta: "Chuyện đó, anh cứ yên tâm. Tôi còn cảm thấy đau lòng hơn anh."

Tôi không phải là anh hùng cứu thế, cũng chẳng phải là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp. Tôi chỉ đơn giản là muốn giúp Thẩm Mộ sống vui vẻ, bớt ưu phiền hơn chút. Người như anh xứng đáng được sống hạnh phúc hơn.

Khi tâm tình tươi tốt, dù bạn có đi tới đâu cũng đều là cảnh đẹp cả thôi.

25.
Khi cha của Thẩm Mộ tới tìm tôi, tôi có hơi kinh ngạc. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi được nghe nhắc đến người nhà của anh.

Cha của anh là người Bắc Kinh, thân mặc vest xịn, chân đi đôi giày da cao cấp. Đường nét trên khuôn mặt của ông ta và Thẩm Mộ khá giống nhau nhưng cảm giác mang lại thì trái ngược. Ở ông ta có một sự hung hãn khiến tôi cảm thấy ông ta là một người đáng sợ.

Vừa tới, ông ta đã đi thẳng vào vấn đề: "Cố tiểu thư, ta mong cô rời xa con trai ta!"

Tôi có phần bối rối, cầm tách trà lên nhấp một ngụm lấy lại bình tĩnh, hỏi ngược: "Ông có thể cho tôi bao nhiêu?"

"Hai trăm triệu, một khoản tiền đủ để nhà cô vượt qua được cơn khủng hoảng hiện tại."

Tôi sững người, tôi thật sự không biết việc làm ăn của gia đình đang gặp trục trặc!

Cố ra vẻ bình tĩnh, tôi nhìn ông ta hồi lâu, nói tiếp: "Hai chúng tôi yêu nhau thật lòng. Số tiền đó không đủ."

"Một sợi dây chuyền anh ấy tặng tôi cũng đã có giá ba trăm triệu. Con số ông đưa ra không đủ để khiến tim tôi dao động."

Ông ta nhìn tôi, cười khẩy: "Cô Cố cho rằng, ở bên cạnh nó thực sự là chuyện tốt ư?"

Điệu cười của ông ta rất khó chịu!

"Chắc là cô vẫn chưa liên lạc lại với mấy tên bạn trai cũ nhỉ? Liên lạc đi, xem thử có thằng nào còn sống nữa không?"

"À còn cái tên Lương Thanh nữa, cô cho rằng Thẩm Mộ sẽ buông tha cho hắn sao?"

"Rồi còn anh trai của cô, cô tưởng cứ chung máu mủ ruột rà với cô là yên thân à? Để ta nhắc cho cô hay, Thẩm Mộ sẽ không để yên đâu."

"Tình yêu của cô với con trai ta lớn lao ghê, lớn đến mức khiến những người xung quanh cô đều bị khổ vạ lây, còn bản thân cô thì bị thằng con trai ta giấu diếm như một con ngốc, cái gì cũng không biết. Cô thấy có buồn cười không?"

Tôi cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét: "Tôi tin Thẩm Mộ! Anh ấy nhất định không phải là loại người đó."

"Không phải loại người đó? Ha, vậy cô cứ đi xem thử là biết mà, không phải sao?"

Ông ta mỉm cười đầy tự tin: "Ta với nó là cha con. Những thủ đoạn năm đó ta dùng với mẹ của nó, sớm muộn gì cũng sẽ được nó áp lên người cô thôi. Cô có tin không?"

26.
"Nói vậy, Lành phu nhân không nên ở cạnh ông nữa."

"Không, trái lại, hai chúng ta đang sống rất vui vẻ." Ông ta cười tự phụ: "Bà ta không chạy thoát được, bắt buộc phải cam chịu số phận sắp đặt thôi. Ai bảo phía sau bà ta còn có cả một gia đình không thể bỏ mặc để chạy thoát thân được?"

"Bây giờ, bà ta đã trở nên rất ngoan ngoãn, nghe lời, mỗi ngày đều ở nhà chờ ta về. Dáng vẻ mềm mỏng, hiền lành, bị cắt hết răng nanh, móng vuốt, bị thuần hóa đến mức chỉ có thể bám dính lấy ta, an phận như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt vậy."



Tôi giật mình tỉnh giấc. Vừa rồi tôi đã mơ một giấc mơ.

Gió bắc thổi qua cửa sổ vào phòng làm tôi rùng mình, lúc này tôi mới phát giác ra mình đang đổ mồ hôi lạnh ướt lưng.

Trần đời này, tôi chưa từng gặp qua ai gây bức bối, khó chịu giống như cha của Thẩm Mộ. Chỉ cần nghĩ tới cái cách nói "thuần hóa" một cách tự mãn, kiêu ngạo của ông ta là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Trời vẫn đang là xế chiều, thế mà tôi đã chợp mắt được gần ba tiếng. Mở điện thoại ra, có tới tận mười sáu cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Mộ. Tôi lập tức gọi lại cho anh, chưa kịp nói gì, anh đã chủ động hỏi chuyện bằng giọng rất gấp gáp: "Sao em không nghe máy? Em gặp cha của anh rồi phải không? Ông ta đã nói gì với em?"

"Em không cần anh nữa, muốn bỏ chạy, hủy hôn hay là chia tay anh?"

"Nào, đừng đoán mò nữa!" Tôi ngắt lời anh: "Không phải như anh nghĩ đâu. Em ngủ quên mất nên mới không nghe điện thoại được, anh đừng suy đoán lung tung nữa."

Thẩm Mộ im lặng, hơi thở nặng nề, hồi lâu sau anh mới nói với tôi: "Uyển Uyển, anh sợ lắm!"

Giọng của anh đầy ai oán, đáng thương khiến tôi mủi lòng.

"Đừng sợ!" Tôi thở dài: "Ông ta là cha của anh thật đó, nhưng với em cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. Em tin ở anh, anh hiểu ý của em chứ?"

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, nhẹ nhàng nói một câu: "Uyển Uyển, anh muốn gặp em!"

27.
Thẩm Mộ lái xe tới nhà đón tôi. Vừa lên xe, anh đã lập tức kéo tôi vào lòng, ôm chặt. Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, thấp giọng cầu xin trong nước mắt: "Em đừng tin lời ông ta nhé, đừng tin dù chỉ một lời."

"Được." Tôi vỗ nhẹ vào vai anh, nói ngắn gọn: "Em chỉ tin một mình anh thôi."

Anh ngẩng đầu, lệ hoen bờ mi. Dưới sự dẫn dắt của tôi, giờ đây anh đã thoải mái biểu lộ cảm xúc của mình hơn rất nhiều. Nếu có điều gì khiến anh cảm thấy bất bình, khó chịu hay buồn bực, anh đều sẽ cố gắng nói ra thay vì giữ trong lòng như lúc trước.

Cũng giống như bây giờ, anh ủ rũ hỏi tôi: "Sau này em đừng gặp ông ta nữa được không? Hôm nay… anh thực sự rất sợ. Khi anh gọi nhưng không thấy em bắt máy, anh cảm thấy mình thật sự sắp chet tới nơi…"

"Đừng nhắc đến từ đó!" Tôi bịt miệng anh: "Anh còn phải sống thật lâu mới được."

Cảm xúc bất ngờ bị gián đoạn khiến Thẩm Mộ ngỡ ngàng, ngồi ngẩn ra hồi lâu. Tôi xoa đầu anh, mỉm cười: "Nếu anh đã nói không muốn thì em sẽ không gặp nữa. Dù sao thì cũng vì anh mà em mới gặp được ông ta một lần."

"Thẩm Mộ, anh phải tin vào bản thân anh nhiều hơn nhé." Tôi nắm tay anh: "Em không tin lời của bất kỳ ai nói về anh, chỉ tin ở những gì em thấy, em nghe. Và cũng chỉ tin những gì anh nói với em thôi."

"Anh là một người đàn ông rất hoàn hảo, cũng rất mạnh mẽ, thế nên anh càng phải tự tin hơn nữa nhé."

Thẩm Mộ luôn cảm thấy tự ti, cho rằng bản thân thấp kém. Tôi không thể biết được trước kia anh đã phải trải qua những gì mà có thể khiến anh tự ti và yếu đuối đến cùng cực như vậy. Nhất là về phương diện tình cảm, anh giống như một con ruồi không đầu, luôn sợ hãi vô cớ và cảm thấy bản thân không hề xứng đáng với tình yêu của bất cứ ai.

Dạo gần đây, cứ hễ có cơ hội là tôi lại nói vài câu khen ngợi anh ấy, từ ngoại hình đến trình độ, từ sự giàu có đến địa vị, tôi đều khen hết. Thậm chí đến cả móng tay được cắt tỉa gọn gàng của anh, tôi cũng khen dễ thương.

Chỉ khi đủ tự tin ở chính mình, con người ta mới có thể thôi sống trong sợ hãi, hoảng loạn như cánh chim lạc bầy.

Tôi thật sự rất hy vọng Thẩm Mộ có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ tận hưởng mối quan hệ này thay vì suốt ngày phải căng thẳng đầu óc, buồn bực đủ điều hay phải căng não nghĩ cách làm cho bản thân hài lòng, như vậy sẽ mệt mỏi biết bao.

"Thẩm Mộ, em cũng là người lớn mà, tự em có những phán đoán của riêng em. Em sẽ không vì những lời nói của cha anh mà thay đổi quan điểm của bản thân về con người anh."

Rồi tôi nghiêng người ôm lấy vai anh: "Em thích anh lắm. Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, anh hãy dùng cái miệng xinh này hỏi em nhé. Còn nữa, em sẽ không rời đi đâu cả. Vả lại, anh tốt thế này, đừng hòng em buông tha anh, để yên cho người khác chiếm món hời!"

Đôi mắt anh lấp lánh, ngời sáng như kim cương. So với lần đầu tiên tôi gặp anh, bây giờ rõ ràng tính khí của anh đã bớt lạnh lùng hơn nhiều, sống tình cảm hơn, không còn giống như thân cây mục nát có thể chet gục bất cứ lúc nào.

Cuối cùng thì sự hiện diện của tôi cũng đã thực sự có tác động tích cực tới cuộc đời của anh ấy.

28.
Tôi đã nghĩ, nguyên nhân khiến Thẩm Mộ bị dày vò khổ sở như thế một phần là vì gia đình. Nhưng tới khi anh vòng tay ôm lấy tôi, thì thầm với tôi rằng anh không thích cái tên Thẩm Mộ của mình, tôi thật sự rất ngạc nhiên.

"Cha anh ghét anh bởi anh là kẻ chen ngang vào cuộc tình của cha mẹ. Ông luôn muốn anh chet sớm."

Mộ… Chiều tà, chạng vạng… Là khoảnh khắc mặt trời lặn xuống phải không? Ngay từ khi anh được sinh ra đời, cha anh đã muốn anh chet đi cho rồi. Sao lại có một người cha như thế nhỉ?

Tim tôi như thắt lại trong lồng ngực. Tôi nắm tay anh: "Còn có mẹ yêu anh mà."

"Mẹ không yêu thương anh!" Thẩm Mộ cười khổ: "Bà ấy bị anh làm vướng víu tay chân thì có."

"Mẹ anh khác với em. Bà là một người phụ nữ truyền thống điển hình. Dù học vấn cao nhưng bà vẫn cố chấp giữ nguyên tư tưởng cổ hủ rằng phụ nữ là phải nuôi chồng dạy con."

"Sau khi sinh anh ra, mọi sự phản kháng của mẹ đều trở thành vô ích. Bà không thể bỏ mặc anh vì trách nhiệm, nhưng cũng không thể tự lo cho anh có một cuộc sống đầy đủ được. Thế nên, bà ấy đành phải chấp nhận số phận."

Khi anh nói những câu này, giọng điệu khá bối rối, hoảng loạn, đôi mắt anh đỏ hoe, ngân ngấn nước, trong mắt như thể có một lớp sương mù bao phủ.

Bộ dạng này của anh khiến tôi xót xa vô cùng.

"Nhưng anh không có lỗi trong chuyện này. Cha anh là ngọn nguồn mọi chuyện, không nên bắt anh phải gánh chịu hậu quả."

Cảm nhận hơi ấm nơi lồng ngực anh, tôi nghiêm túc nói: "Thẩm Mộ, anh rất xuất sắc, rất tuyệt vời. Giờ này chắc mẹ anh sẽ cảm thấy rất tự hào về anh đấy."

Anh cười khổ, nhẹ vuốt tóc tôi: "Chỉ có em mới khen anh tuyệt vời. Uyển Uyển, anh thực sự chỉ có một mình em!"

Anh ôm tôi rất chặt, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng điệu thành khẩn: "Xin em đừng bỏ anh đi, nếu không chắc anh sẽ phát điên lên mất!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play