Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 12


2 tháng

trướctiếp

Cô giật mình, cô lật bức ảnh lại, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ quen thuộc ở mặt sau: 

Lập đức lập ngôn, không hỏi tây đông.

Tám chữ này đã ở bên cô suốt cuộc đời, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô chưa từng gục ngã.

Cô vuốt ve tấm ảnh, nước mắt lăn dài trên má, quả nhiên là ông ấy, cô không hề nhận nhầm người.

Có lẽ việc cô đến đây đã được vận mệnh lựa chọn.

Dương Liễu cứ lo lắng nhìn cô, thấy cô khóc mà đau lòng nói: “Hồng Muội, không, Tiểu Yên, con không sao chứ?”

Ninh Yên ngơ ngác quay đầu lại, đây là người nhà của Ninh tiên sinh? Bọn họ còn sống?

Cô không thể phân biệt được đây là mơ hay ảo ảnh.

“Ọt ọt” một tiếng, cậu nhóc nhỏ nhất ôm cái bụng đang kêu lên của mình, thảm thương kêu: “Mẹ ơi, con đói quá.”

Bữa tối chỉ ăn có súp khoai lang, súp vô cùng loãng nên đã sớm tiêu hóa hết.

Dương Liễu hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng ra: “Tiểu Nhị, con đi xem còn gì ăn không.”

Ninh Nhị khó xử nói: “Mẹ, chỉ còn một củ khoai lang cuối cùng, ngày mai còn không biết ăn cái gì, nhà chúng ta đã cạn lương thực rồi.”

Cậu cũng đói, đói đến điên rồi, mỗi ngày cậu đều cảm thấy chóng mặt hoa mắt, cái bụng trống rỗng khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ở nhà không có tiền, không có thức ăn, cậu thậm chí còn muốn ra ngoài cướp bóc.

Ninh Yên sửng sốt, nhìn đứa trẻ gầy gò, không biết trong lòng có cảm giác gì.

Ninh tiên sinh từng nói cả đời ông không thẹn với quốc, nhưng ông chỉ nợ gia đình mà thôi.

Vì mục đích này, mà cô đi tra cứu thông tin, nhưng trên đời có rất ít thông tin ấy, cô cũng đi mua một cuốn tiểu sử, trong sách chỉ có mấy chữ. Ninh tiên sinh gặp nạn thì cũng là lúc vợ qua đời vì bệnh tật, những đứa trẻ vì không có người chăm sóc mà chết trẻ không rõ nguyên nhân.

Thôi, kiếp trước ông đã bảo vệ cô lớn lên, kiếp này cô sẽ bảo vệ vợ con ông bình an.

Cô tưởng rằng trái tim mình đã nguội lạnh, nhưng thực ra nhiệt huyết trong cô chưa bao giờ tắt.

Cô lấy hộp cơm từ trong túi ra, nắp vừa mở ra, ánh mắt mọi người sáng lên, woa, là bánh bao trắng.

Ninh Yên đưa một cái cho Ninh Tiểu Tứ, cậu nhóc háo hức nhận lấy, vừa định cắn một miếng thì bánh bao đã bị giật khỏi tay cậu.

Ninh Tiểu Tứ gấp gáp đỏ bừng mắt, cậu muốn ăn bánh bao! “Mẹ.”

Dương Liễu đưa bánh bao lại cho Ninh Yên: “Tiểu Yên, con để mình ăn đi, đừng đưa cho bọn chúng, bọn chúng có đồ ăn mà.”

Ninh Yên khẽ cau mày: “Đây là đang ghét bỏ tôi sao?”

Cô đứng dậy bước ra ngoài, Dương Liễu vội vàng nắm lấy cánh tay cô, ban đêm đi ra ngoài rất nguy hiểm: “Không phải, đương nhiên là không phải, con đừng hiểu lầm... mẹ chỉ cảm thấy đồ ăn quá quý giá mà thôi... ”

Ninh Yên tuy đau lòng vì đưa bánh bao nhưng nghĩ rằng đây là gia đình của Ninh tiên sinh nên liền chịu đựng đưa cho họ.

“Mỗi người lấy một cái, ăn hết luôn đi. Để đến ngày mai thì sẽ hỏng mất.”

Cô đưa bánh bao cho người nhà họ Ninh, khí thế mạnh mẽ đến mức không cho ai từ chối.

Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng không từ chối, ôm bánh bao vui vẻ ăn, lâu lắm rồi mới được ăn bánh bao, có đồ ăn trong bụng cảm giác thật sự quá tốt.

Nhưng Ninh Tiểu Nhị từ chối, quay đầu ra vẻ nói: “Tôi không thèm ăn bánh bao của chị.”

“Được.” Ninh Yên cũng không thèm quan tâm cậu, liền lấy bánh bao tự mình ăn.

Bao bọc, che chở không có nghĩa là nuông chiều, dung túng, khi nào cần dạy dỗ thì không thể nương tay.

Ninh Lỗi sửng sốt, thế mà cô không thèm khuyên cậu một câu sao, chỉ một câu thì cậu sẽ ăn ngay mà!

Hu hu hu, còn là bánh bao thịt, thơm quá thơm quá.

Nước mắt của cậu suýt nữa rơi xuống, ấm ức, quá ấm ức.

Dương Liễu thấy vậy liền đưa bánh bao trong tay qua, bà thà chịu đói cũng muốn để dành cho con ăn.

Ninh Lỗi do dự một lát, cảm thấy có chút xấu hổ không thể cưỡng lại khát vọng trong lòng, cậu lén nhìn Ninh Yên, cầm lấy bánh bao trong lúc cô không chú ý quay lưng lại cầm lấy bánh bao bẻ ra, cho mình một nửa mẹ một nửa.

Dương Liễu xua tay từ chối, Ninh Lỗi nhét một nửa cái bánh bao vào miệng, cũng ra hiệu im lặng chỉ vào Ninh Yên, ra hiệu đừng để cho cô nhìn thấy.

Cậu bé cũng thật sĩ diện.

Ninh Yên đã liếc mắt nhìn ra, cũng may không phải chỉ có khuyết điểm mà cũng khá là hiếu thảo.

Một cái bánh bao quý giá nên phải ăn một lúc lâu mới xong, trong bụng có đồ ăn nên trên mặt mọi người đều nhịn không được nở nụ cười vui vẻ.

Nhìn Ninh Yên cũng thuận mắt hơn một chút, không còn chán ghét như vậy nữa, dù sao cũng là người bằng lòng cho bọn họ ăn bánh bao.

Ninh Yên lấy 15 đồng ra: “Đây là tiền sinh hoạt tháng này của tôi.”

Dù đã thay đổi ý định nhưng cô vẫn cần phải quan sát người nhà họ Ninh một chút.

“Mẹ không thể…” Dương Liễu liều mạng lắc đầu, làm sao có thể lấy tiền của con mình chứ?

“Tôi đưa thì bà cứ cầm, ngày mai cậu cầm đi mua lương thực.” Vẻ mặt Ninh Yên bình tĩnh đặt tiền lên bàn: “Bà nhận tiền thì tôi ở lại, nếu không nhận thì ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm nhà."

Ninh Lỗi liều mạng nháy mắt ra hiệu với Dương Liễu nói, cầm đi, đây là tiền cứu mạng đấy.

Ôi, con trai lớn như cậu vì kế sinh nhai đúng thật là rầu thúi ruột.

Dương Liễu khẽ thở dài nhận tiền, thời thế ngày nay loạn như vậy, sao bà dám để con sống một mình?

Là người một nhà thì phải ở bên nhau, dù tốt dù xấu thì đều phải cùng nhau gánh vác.

Ninh Yên cầm bức ảnh quơ quơ nói: “Nghe nói ông ấy tung tích không rõ, là tình huống thế nào vậy?”

Vẻ mặt Dương Liễu buồn bã, hai năm nay không nghe được chút tin tức gì của chồng, tiền lương cũng không gửi về nhà, một mình nuôi bốn đứa con vất vả, chật vật mưu sinh.

Bà cũng lo lắng chồng mình có chuyện gì đó, nhưng chuyện càng muộn phiền hơn là mọi người đều cho rằng Ninh Hãn Hải đã làm chuyện gì đó phạm pháp nên đã bị đưa vào trại lao động cải tạo, nên chẳng ai có thái độ tốt với người nhà của họ, nên hoàn cảnh của nhà họ Ninh rất kham khổ.

Xem thường, kỳ thị, mắng mỏ, vì thế hàng đêm bà không thể yên giấc, điều bà càng lo lắng hơn chính là... tình hình sẽ càng ngày càng tệ.

Giờ đây lại vì chuyện con gái thật giả xảy ra, cả tinh thần và thể xác của bà đều mệt mỏi, hiện đang trên bờ vực suy sụp.

Bà không dối gạt Ninh Yên điều gì, kể lại chi tiết tình hình hai năm qua, bà gửi thư đến đơn vị Ninh Hãn Hải hỏi thăm tình hình, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển  không có một chút tin tức nào.

“Nhưng mẹ tin rằng cha con là một người đàn ông tốt. Ông ấy là một phần tử trí thức, nhưng lại có nhiều khát vọng yêu nước.”

Tuy rằng mấy năm nay đã ở riêng hai nơi nhưng bà vẫn một lòng tin tưởng chồng mình.

"Tôi biết." Không ai biết rõ điều này hơn Ninh Yên, đó là một nhà khoa học vĩ đại. “Tôi muốn tìm ông ấy, gặp ông ấy.”

Thật tốt, cô đã tìm thấy mục đích sống của mình rồi.

Việc đầu tiên là phải bảo vệ người nhà họ Ninh trong những năm tháng khó khăn này và thay đổi số phận của một người cô đơn như Ninh Hãn Hải.

Anh hùng không nên có kết cục như vậy, không nên bị số phận phụ bạc, không nên đổ máu và nước mắt.

Việc thứ hai là giúp Ninh Hãn Hải thoát khỏi khó khăn, để cho ông bớt đau khổ.

Nếu cô không nhầm thì trong thời gian này Ninh Hãn Hải đã gặp nạn và bị chuyển đến nông trường Hồng Quang.

Suốt mười năm, phần lớn đều là chịu khổ ở nông trường, Ninh Hãn Hải phải chịu đựng cực nhọc, đau khổ, điều kiện ở đó rất khắc nghiệt, thân thể Ninh Hãn Hải bị tổn thương nặng nề, bệnh tật hành hạ suốt đời.

Dương Liễu sửng sốt: “Cái gì?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp