Vu Tinh Tinh gấp gáp muốn điên lên nói: “Chị không có bí mật gì cả, chị cũng chưa từng làm ra chuyện gì đáng xấu hổ hết."

Ninh Yên kéo tay cô ta xuống, khó xử nhíu mày: “Đúng, đúng, cô không nói gì cả, cũng không có bí mật gì hết, cô là người trong sạch nhất.”

Dáng vẻ như kiểu, tôi sẽ giấu giúp cô, cô không cần phải lo lắng như vậy.

Như thế càng khiến Vu Tinh Tinh tức điên lên, cô ta chưa từng biết biểu tình của một người lại có thể trực tiếp và sống động như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra được.

Một bác gái nhịn không được hỏi: “Có bí mật gì thì nói đi nhanh đi, để cho mọi người nghe với.”

Ninh Yên làm ra vẻ muốn nói lại thôi: “Aiz, cháu không nói được đâu.”

Mặc kệ người khác hỏi như thế nào thì cô cũng không muốn nói thêm, kiên quyết bảo vệ bí mật không thể để cho người khác biết của Vu Tinh Tinh.

Cả người Vu Tinh Tinh như muốn nổ tung, làm gì có người nào đáng ghét như vậy chứ? Càng như vậy thì càng khiến cho người khác nghi ngờ.

Hai mắt bác gái khi lóe lên: “Tiểu Muội, trán cháu bị làm sao vậy?”

Ninh Yên do dự một lát, ngập ngừng muốn nói lại thôi, lòng Vu Tinh Tinh nóng như lửa đốt, vẻ mặt bất an giành mở miệng trước: “Em ấy... Chúng cháu đùa giỡn không cẩn thận va chạm vào nhau, em ấy liền ngã lăn ra đất, tất cả đều là lỗi của cháu, là cháu không đúng."

Lời này cũng hay thật, bề ngoài thì như đang ôm hết trách nhiệm lên người mình nhưng lại ám chỉ Ninh Yên đang ăn vạ.

Mẹ Vu lại không hề nghi ngờ những gì Vu Tinh Tinh nói, cũng không phải lần đầu tiên cô làm ra cái chuyện ăn vạ như vậy.

Trước mặt đồng nghiệp, bà ta cũng không muốn làm to chuyện nên chỉ giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Yên: “Con cũng không còn nhỏ sao lại có thể không hiểu chuyện như vậy? Mấy năm qua Tinh Tinh đã phải chịu khổ rất nhiều rồi, chẳng lẽ con không thể nhường con bé một chút hay sao.”  

Về phần bí mật ai mà không có đâu? Bà ta không để chuyện này trong lòng chút nào.

Ninh Yên mím môi, hốc mắt dần đỏ lên, hai mắt đầy hơi nước, dáng vẻ như tôi bị oan nhưng tôi không nói.

Mọi người nhìn vào mắt nhau, trầm ngâm suy nghĩ, trước khi con gái ruột của nhà họ Vu về, Tiểu Muội là một người đáng yêu thẳng thắn, sau khi trở về lại biến thành độc ác, ích kỷ và bạo lực.

Chuyện này có chút lạ, mọi người nhìn nhau, dường như hiểu ra điều gì đó.

Mẹ Vu cực kỳ tức giận, trước đây tính tình hung dữ, cáu kỉnh không nói bây giờ hai mắt lại im lặng đỏ hoe, lại càng khiến bà ta cảm thấy khó chịu hơn.

Hả, sao luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.

“Con mau nói đi.”

Ninh Yên quay đầu, lén lau khóe mắt, suy nghĩ đã bay đi xa.

Đây là một nút thắt quan trọng, chính vào ngày này, số phận của nữ phụ lại trở nên tồi tệ hơn, danh tiếng bị hủy hoại, cô ấy trở thành thứ khiến người khác chán ghét trong mắt mọi người, đi đến đâu cũng bị phỉ nhổ.

Nữ phụ hoàn toàn hắc hóa, điên cuồng nhảy lên tìm đường chết, cuối cùng đều bị tất cả người thân bạn bè xa lánh, kết cục thê thảm.

Cô im lặng thở dài, cô không muốn trở thành công cụ hình người rớt não này.

Thế giới rộng lớn như vậy, một mình xinh đẹp không tốt sao?

Không vướng bận trong lòng, không vướng mắc tình cảm. Không sợ tương lai, không nhớ quá khứ.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, đây là lần cuối cùng." Cô lười dây dưa với bọn họ, ánh mắt vô tình liếc nhìn về mảnh đất trồng rau, đột nhiên ánh mắt cứng đờ, ôi chao, có dưa chuột mọng nước! Thật là điên cuồng muốn ăn mà!

Trong lòng cô viết đầy hai chữ dưa chuột nhưng cô vẫn còn hai việc phải làm.

Cô nắm tay Vu Tinh Tinh, chân thành yêu cầu: “Tinh Tinh, eo của mẹ không tốt, sau này cô nhớ giúp mẹ xoa bóp nhiều hơn một chút, cha bị thấp khớp, nhất là vào mùa đông, cô có thể đun một nồi nước nóng mỗi ngày cho cha mẹ ngâm chân, sau này mọi chuyện đều giao hết cho cô.”

Vu Tinh Tinh cảm giác như bị nhét một đống phân vào miệng, mặt nghẹn đỏ bừng khó chịu, cô ta đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không được.

Đồng ý, có vẻ như cô ta không phải người hiếu thảo.

Không đồng ý, cô ta là người được ủy thác, dù có làm tốt đến đâu cũng sẽ không ghi tạc lên đầu cô ta.

Mẹ Vu cảm động rơi nước mắt, Tiểu Muội dù có đủ tật xấu nhưng vẫn có lòng hiếu thảo.

“Tiểu Muội, con cứ ở lại nhà này đi, chuyện của nhà họ Ninh con không cần phải lo.”

Nhà họ Ninh nghèo rớt mồng tơi, cha cô lại không rõ tung tích, mẹ ốm nặng thường xuyên phải uống thuốc, còn có ba người em trai và em gái, ăn bữa hôm lo bữa mai, nói trắng ra đó chính là một cái hố lửa.

Nguyên chủ đúng là sợ điều này nên mới không chịu quay về, nhưng Ninh Yên lại là trẻ mồ côi, từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, trời sinh tính tình lạnh lùng, ở xã hội lâu ngày cô đã nhìn ra bản chất xấu xí nhất của con người, nên không có gì khiến cô phải sợ nữa cả. 

Đương nhiên, nhà họ Vu cũng được mà nhà nhà họ Ninh cũng thế, cô đều không cần.

Cô đã quen sống một thân một mình, một mình ăn no cả nhà không đói bụng, không có trưởng bối ép buộc, muốn làm gì thì làm, cô chỉ là một cái máy không có chút tình cảm nào.

Vu Tinh Tinh âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, rõ ràng cô ta mới là con gái thật của nhà họ Vu, nhưng lại phải giành lại cuộc sống vốn có của mình.

Như vậy không công bằng, cô ta không phục!

Mười sáu năm qua, Vu Hồng Muội đã cướp đi cha mẹ và cuộc sống tươi đẹp của cô ta, không lo ăn uống, được nuôi dưỡng trắng trẻo xinh đẹp.

Còn cô ta, phải làm việc nhà, chăm sóc các em, còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta tràn đầy thù hận, thề sẽ lấy lại tất cả, đạp Vu Hồng Muội dưới chân mình.

Lúc này, cô ta đã gieo rắc con quỷ bên trong mình.

Ninh Yên đã hạ quyết tâm thoát khỏi cốt truyện hố cha này, thề sống thề chết không làm nữ phụ rớt não.

“Cám ơn lòng tốt của mẹ, nhưng việc này con không thể làm được, đã đến lúc chỗ của ai nên về chỗ ấy. Tinh Tinh, cô còn chưa đồng ý với tôi đâu.”

Vu Tinh Tinh tức giận muốn chết nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi, người phụ nữ trước mặt dường như đã trở nên thông minh hơn.

“Cho dù em không nói thì chị cũng sẽ làm vì họ là cha mẹ ruột của chị, hiếu thảo với họ là chuyện đương nhiên.”

Lời nói của cô ta rất hay, Ninh Yên tỏ ra nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi.”

Khi diễn mặt đối mặt, tất cả phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất của ai tốt hơn, nhưng rõ ràng, Vu Tinh Tinh đã bị cô lấn át nên có vẻ chưa đủ chân thành.

Bác gái kia lại nói: “Tiểu Muội, trán của cháu thật sự giống như Tinh Tinh nói sao?”

Có lẽ bà ta có chuyện gì đó với nhà họ Vu nên liên tục hỏi thăm chuyện của nhà họ Vu.

Ninh Yên thật sâu nhìn Vu Tinh Tinh, nhìn một cái làm ra vẻ khó xử, cuối cùng lắc đầu: “Không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play