Ninh Yên nheo mắt lại, chính là ngày hôm nay, bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời nữ nhân vật phụ: “Cô nói cái gì?”

Vu Tinh Tinh nhịn không được nhếch môi, quả nhiên vẫn là ngu xuẩn như vậy, một chút kích thích cũng không chịu nổi.

Cô ta cố ý cao giọng hét lên: “Hồng Muội, coi như chị cầu xin em, em đừng làm cho cha mẹ phải buồn bã khó xử nữa, em không phải con ruột nên không đau lòng cho cha mẹ, nhưng chị thì đau lòng cho cha mẹ lắm.”

Đúng lúc này, cửa sân bị đẩy ra, mẹ Vu cùng mấy đồng nghiệp đang bước vào, tất cả đều nghe thấy.

Vẻ mặt Ninh Yên tức giận giơ tay lên, ánh mắt Vu Tinh Tinh chợt lóe lên, co rúm lại như sợ hãi: “A, đừng đánh chị.”

Đánh đi, nhanh đánh đi, để mọi người thấy được bộ mặt bạo lực của mày.

Ha ha, mày xong đời rồi!

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mẹ Vu lộp bộp, mồ hôi tuôn ra nóng hổi: “Đừng…”

Tiểu Muội đã đi quá xa rồi, lúc nào cũng bắt nạt người khác, dù có dạy thế nào cũng không chịu nghe.

Không ngờ Ninh Yên lại không đưa tay đánh cô ta mà nắm chặt tay thành quyền, hô khẩu hiệu: “Tôi yêu hòa bình thế giới, tôi yêu quốc thái dân an.”

Bầu không khí đột nhiên thay đổi, mọi người sửng sốt, lời nói của mẹ Vu nghẹn lại trong cổ họng, cái tình huống gì thế này?

Vu Tinh Tinh: Đậu má, cái tình huống này sai rồi!

"Hồng Muội, em đây là đang chịu đả kích gì sao?" Mau mắng tao, mau đánh tao đi! Bình thường mày là một con chó điên cắn loạn, mỗi lần nói tới là tức giận, bây giờ lại đang hô khẩu hiệu cái gì cơ chứ?

Ninh Yên quay lưng về phía cửa sân nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy có chút mệt mỏi cũng có chút bất lực, cũng nhẹ nhõm hơn: “Tinh Tinh à, luận về đánh nhau cô không phải là đối thủ của tôi, luận về mưu mô thì cô là người lợi hại nhất, cô thắng rồi, tôi đây liền rời khỏi cái nhà này ngay lập tức.” 

Mọi người vểnh tai lên, Vu Tinh Tinh là người mưu mô sao? Ái cha, nhìn không ra đấy nhé.

Sắc mặt Vu Tinh Tinh thay đổi mạnh mẽ, vội vàng biện hộ: “Không phải…”

Chẳng lẽ đã nhìn thấu kế hoạch của cô ta sao? Chuyện này không khoa học chút nào!

Ninh Yên hoàn toàn không cho cô ta cơ hội này: “Tôi không phải thèm muốn cuộc sống tốt đẹp ở nhà họ Vu, chỉ là tôi không nỡ rời xa cha mẹ cũng không nỡ rời xa cái nhà này. Nhưng giờ là lúc phải nói lời tạm biệt rồi, trước khi đi hi vọng cô có thể hứa với tôi một chuyện, đừng tính kế cha mẹ và người nhà nữa, bọn họ là tài sản quý giá nhất và là chỗ dựa vĩnh viễn cho cô."

Cô tùy tiện đào một cái hố cho đối phương nhảy vào, dù cô có phải đi thì cũng phải rời đi một cách trong sạch.

Vẻ mặt Vu Tinh Tinh tức giận đến mức cố gắng giữ bình tĩnh: “Hồng Muội, có phải em có hiểu lầm gì về chị hay không, chị thật lòng muốn làm chị em tốt với em, cùng em sống hòa thuận, chưa bao giờ có ý nghĩ đuổi em đi.”

"Được rồi, tất cả mọi người trong nhà đều không có ở đây nên cô không cần phải diễn nữa, cũng sắp tạm biệt rồi chúng ta nên thật lòng một chút đi." Ninh Yên tuyệt đối không để mình bị xoay vòng vòng, trong mắt cô tràn đầy sự chân thành, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Cuối cùng, tôi cho cô một lời khuyên, hậu đức tái vật, làm người thì phải luôn hỏi lương tâm của mình, cô hãy làm người tốt đi.”

*Hậu đức tái vật: nghĩa là đức dày nâng đỡ vạn vật, chính là muốn nói rằng, làm người phải có đức hạnh tốt thì mới có thể tải được vạn sự.

“Phải hiếu thảo với cha mẹ và hòa thuận với anh chị em, chúc cả nhà các người hòa thuận vui vẻ, bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức.”

Cô dễ dàng hóa giải nguy cơ, khiến cho đối phương không kịp trở tay, ném lời này lại sau đó đi vào nhà, vừa tiêu sái lại dứt khoát.

Cái gì mà thiên kim thật thiên kim giả, cái gì mà nữ chính đoàn sủng, cái gì mà nữ phụ rớt não, cút hết khỏi đây đi.

Cuộc sống tươi đẹp như vậy, một mình lập nghiệp không tốt sao? Một mình ăn ăn uống uống vui vẻ không tốt hơn hay sao?

Sau khi trải qua đủ thứ chuyện trong tương lai, cho dù là thập niên 60-70 thiếu ăn thiếu mặc thì cũng là thiên đường.

Có thể thở một cách thoải mái, có ánh nắng gay gắt chói chang, có bầu trời đầy sao tuyệt đẹp và quan trọng nhất là có lương thực và đồ ăn ngon.

Phải biết rằng, con người trong tương lai vì một miếng ăn mà có thể làm bất cứ điều gì.

Sống sót, đã là điều xa xỉ nhất rồi.

Một giọng nói từ phía sau vang lên: “Mẹ, mẹ về rồi sao, Hồng Muội, em ấy…”

Vu Tinh Tinh tức giận đến phát khóc, mọi tính toán của cô ta không còn thực hiện được nữa, trong thời gian ngắn cái khó ló cái khôn: “Hoàn cảnh của nhà họ Ninh quá tệ, em ấy không thể chịu đựng được sự khổ sở đó, nếu muốn về thì phải là con quay về, dù sao con cũng đã quen rồi, để em gái ở lại hưởng phúc đi."

Hương vị trà xanh này thật sự đã khiến tất cả những người có mặt ở đây cảm động, họ đều cảm thấy cô ta là người hiểu chuyện và tốt bụng.

Những người vừa rồi có chút dao động đều cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, Tinh Tinh là một cô bé ngoan.

Trong lòng Ninh Yên thở dài một hơi, nguyên chủ cũng không phải thua oan, thật sự thủ đoạn này, mưu kế này, khả năng ứng biến này tốt hơn người thường rất nhiều.

Cô không nhanh không chậm giơ nắm đấm nhỏ lên: “Có người đã từng nói, không trải qua mưa gió thì không thể thành đại thụ, không chịu rèn luyện thì khó có thể thành thép. Nghĩ tới đây, lòng tôi đều tràn đầy dũng khí, làm người mà, không thể chỉ ham vui hưởng thụ mà trốn tránh khó khăn, tôi không sợ gian khổ.”

Ôi chao, cô bé này cũng được đấy chứ, có giác ngộ rất cao, nhưng tại sao lúc trước lại mang tiếng xấu như vậy nhỉ? Mọi người đều tỏ vẻ không hiểu.

Nhìn cô ra vẻ kiên cường mạnh mẽ, lại nhìn cái trán bị thương của cô, trong lòng mẹ Vu cảm thấy rất buồn bã khó chịu: “Con thật sự muốn quay về sao? Không muốn ở cùng chúng ta nữa hay sao?”

Mặc dù tình cảm của bà ta đối với cô càng ngày càng tệ hơn, nhưng dù sao cũng là đứa bé mà bà ta đã nuôi nấng mười sáu năm, không thể không có tình cảm với cô được.

Vu Tinh Tinh cụp mắt xuống, che đi một tia oán hận, cô ta mới là con ruột, tình thương của cha mẹ và tài nguyên của nhà họ Vu đều phải là của cô ta.

Ninh Yên dụi dụi đội mắt đỏ hoe, đáng thương nói: “Mẹ, trước đây là con quá hồ đồ, trên đời này không có gì vẹn cả đôi đường. Tinh Tinh, cảm ơn cô đã đánh thức tôi, trong cái nhà này đã không còn vị trí cho con nữa rồi, con cũng nên quay về nơi thuộc về mình."

Diễn kịch thì có ai mà không biết? Trà xanh hoa sen trắng đủ loại yêu ma quỷ quái, cô đã quen từ lâu rồi.

Nào, chúng ta cùng tạo ra một vở kịch đi.

"Tinh Tinh, tôi phát hiện ra một bí mật lớn của cô..." Vẻ mặt của cô vừa kỳ lạ vừa phức tạp, lại mang theo một chút hoảng sợ.

Tai mọi người không kiềm được mà dựng lên, trong lòng hưng phấn không thể giải thích được, mau nói đi.

Vu Tinh Tinh chạy tới bịt miệng Ninh Yên, gấp gáp mồ hôi đầm đìa: “Đừng nói bậy, chị không có bí mật gì cả.”

Vẻ mặt và hành động sợ hãi của cô ta đã làm bại lộ sự chột dạ của cô ta.

Mọi người càng tò mò hơn, rốt cuộc là bí mật gì mà khiến cô ta phải sợ hãi như vậy.

Ninh Yên rũ mắt xuống, quả nhiên, Vu Tinh Tinh này có gì đó là lạ. Tới cửa trước nhiều năm như vậy, thời gian không đúng lắm.

Cho nên vấn đề là, làm sao cô ta biết được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play