Một chút cảnh báo: Nếu bạn đã từng đọc truyện của tác giả Quan Oánh Oánh thì các bạn cũng biết đặc sản của tác giả này là có cái nhìn không tốt với nước khác, mà nước khác ở đây cụ thể là Nhật Bản, hai nước này có thù. Nên là các bạn cân nhắc nhá đến mấy đoạn này có thể lướt còn chịu không nổi thì mình kiến nghị mấy bạn không đọc nhé ạ, mình cảnh báo luôn đỡ cho các bạn bị mất thời gian nè.
______
Vào giữa mùa hè, mặt trời chói chang chiếu sáng trên bầu trời và cái nóng như lửa đốt.
Một góc sân phủ đầy mướp hương, lá xanh mươn mướt, xen lẫn trong đó là từng quả mướp hương nặng trĩu khiến cho lòng người vui sướng.
Một cô gái mặc áo sơ mi hoa ngã vào góc tường, máu chảy ra trên vầng trán mịn màng trơn bóng, đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở yếu ớt.
Một cô gái khác cùng tuổi ngơ ngác nhìn cảnh này, sau đó nhìn vào tay mình, tại sao lại ngã xuống thế này?
Chuyện này không liên quan gì đến cô ta cả!
Nhất định là đối phương lừa gạt! Đây rõ ràng là cố ý!
Hừ, chỉ vì muốn ở lại mà không từ thủ đoạn, cô ta sẽ không để âm mưu này thành công!
Cô ta mới là con gái ruột của nhà họ Vu. Đối phương chỉ là kẻ giả mạo, không có tư cách tiếp tục ở lại nhà họ Vu.
Bọn họ đã được định sẵn là ở hai phía đối lập, tuyệt đối không thể cùng tồn tại.
Nghĩ đến đây, trong mắt Vu Tinh Tinh hiện lên một tia lạnh lùng, nháy mắt đã nghĩ ra một kế.
Cô ta liếc nhìn mặt trời ngã về tây, lặng lẽ tính toán thời gian, mọi người trong nhà chắc cũng sắp tan làm rồi.
Cô ta ngồi xổm xuống với vẻ mặt hoảng sợ, dùng sức lắc mạnh người đối phương: “Hồng Muội, Hồng Muội, cô mau tỉnh lại đi.”
Giọng nói của cô ta vừa mềm mại lại dịu dàng như hồ nước xuân, kết hợp với vẻ mặt tràn đầy quan tâm, thật sự là một cô gái dịu dàng ân cần, nhưng đôi tay lại rất khỏe, động tác cực kỳ thô lỗ, lời nói và hành động cũng vô cùng mâu thuẫn.
Đột nhiên, cô gái dưới tay cô ta mở mắt ra, đôi mắt chết lặng, mệt mỏi, hơi thở có chút tang thương, như sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Thế giới rộng lớn đến mức không có nơi nào để gọi là nhà, và không có nơi nào để quay về.
Vu Tinh Tinh bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ, bất giác lùi lại phía sau, nhưng lại quên mất mình đang ngồi xổm, phịch một tiếng ngã chỏng vó.
Ninh Yên bừng tỉnh, cảnh giác nhìn qua, tức khắc cô ngây ngẩn cả người, đây là sao?
Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, không khí trong lành, những cánh đồng rau xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là cây xanh.
Không biết đã bao lâu rồi cô đã không nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Suốt 5 năm, thế giới là một nơi xám xịt, đầy tàn tích hoang tàn, suốt ngày chìm trong sương mù mênh mông, không có cây cối nào có thể trồng được.
Nhưng bây giờ... Đây có phải là một giấc mơ không?
Vẻ lạnh lùng trong mắt cô thoáng qua, có chút chờ đợi xuân về hoa nở.
Vu Tinh Tinh dụi dụi mắt nhìn lại, ừ, là cô ta nhìn nhầm rồi, đối phương chỉ ngơ ngác bối rối, làm gì mà có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn cơ chứ.
Cô ta chật vật đứng dậy, ôm ngực rên rỉ: “Hồng Muội, vì sao em lại muốn đẩy chị? Chân chị đau, tay đau, ngực cũng đau quá.”
Ninh Yên bị ngôn ngữ trà xanh cắt ngang, bình tĩnh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, trong đầu có rất nhiều thông tin ùa vào.
Nguyên thân tên là Vu Hồng Muội, con gái út của nhà họ Vu.
Mà cô gái trước mặt tên là Ninh Tinh, không đúng, cô ta đã đổi tên thành Vu Tinh Tinh, mấy ngày trước cô ta đột nhiên chạy đến nói mình là con gái ruột của nhà họ Vu, thậm chí còn đưa ra bằng chứng thuyết phục, đã dẫn đến một trận náo động.
Con gái ruột Vu Tinh Tinh muốn trở về giành lại vị trí thuộc về mình, còn con gái giả là Vu Hồng Muội nên trở về nhà họ Ninh, nhưng mẹ Vu rất yêu quý cô con gái này, không nỡ rời xa nên bọn họ đã nói sẽ nuôi nấng cả hai, dù sao cũng đã mười sáu tuổi rồi, hai năm nữa đã có thể lấy chồng.
Nhưng, thật sự có khả năng này sao?
Thiên kim thật giả vốn đã đứng ở hai vị trí đối lập nhau, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau túi bụi.
Đương nhiên, trong mắt người khác, Vu Hồng Muội là người lòng dạ hẹp hòi, được lợi mà còn hùng hổ dọa người khác.
Rõ ràng Vu Hồng Muội là cô con gái giả mạo tu hú chiếm tổ, sống sung túc ở nhà họ Vu đã mười sáu năm, nhưng lại không có lòng biết ơn, chỉ biết bắt nạt con gái ruột của nhà họ Vu.
Phải biết, Vu Tinh Tinh đã sống một cuộc sống khổ sở suốt bao nhiêu năm qua, nhà họ Ninh lại trọng nam khinh nữ, liều mạng hút máu con gái lớn Vu Tinh Tinh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lại còn phải chăm sóc một đám em trai em gái, thậm chí còn không được đi học đến nơi đến chốn, quá thảm.
Điều đặc biệt hiếm có chính là Vu Tinh Tinh không hề có chút oán hận nào, ngược lại mặc kệ họ đã nuôi lớn cô ta như thế nào cô ta vẫn luôn miệng nói ơn nuôi dưỡng cũng là ơn, thật sự là một người rất hiền lành, tốt bụng và hiếu thảo.
Ngược lại, Vu Hồng Muội là người dễ mất bình tĩnh, cáu kỉnh và thô lỗ, trở thành một người đối lập với cô ta, biến thành cặn bã trong vài giây, đặc biệt là để tôn lên vẻ đẹp của Vu Tinh Tinh.
Hai mắt Ninh Yên hơi lóe lên, lặng lẽ thu thập tin tức, trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Cô xuyên thư rồi, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đoàn sủng niên đại văn, thiên kim thật Vu Tinh Tinh là nữ chính, còn thiên kim giả Vu Hồng Muội là một nữ phụ không có đầu óc, mỗi khi gặp nữ chính là cô ấy liền rớt não, hai người mang hai dáng vẻ đối lập đến thê thảm.
Dù chuyện có khó tin đến đâu thì cô đều đã gặp qua, cho nên Ninh Yên rất dễ dàng chấp nhận chuyện này, không khỏi thở dài, nguyên thân chính là một cô gái ngốc nghếch, đầu óc đơn giản, dễ bốc đồng, gặp phải trà xanh cao cấp, thì làm sao có thể trở thành đối thủ của cô ta được?
Lần nào Vu Tinh Tinh cũng là người gây chuyện, nhưng người xui xẻo nhất luôn là Vu Hồng Muội.
Giống như hôm nay, rõ ràng là Vu Tinh Tinh dùng lời lẽ kích thích Vu Hồng Muội, trong lúc tranh chấp đã vô tình đẩy người xuống khiến Vu Hồng Muội hôn mê, nhưng khi đến miệng cô ta lại biến thành Vu Hồng Muội cố tình gây rối.
Vu Tinh Tinh thấy cô đứng yên có chút kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ bị xô ngã đến ngu người luôn rồi hay sao?
Thế mà cô lại không hề tức giận, chuyện này không hề bình thường chút nào.
Cô ta liếc nhìn cửa sân, bên ngoài có tiếng bước chân, cô ta hạ giọng nói: “Vu Hồng Muội, đây là nhà của tao, tao mới là con ruột, nhà này có tao thì không có mày, rốt cuộc mày có còn biết liêm sỉ là cái gì nữa hay không? Mày mau cút trở về nhà của mày nhanh đi.”
Cô ta biết quá rõ Vu Hồng Muội, một kẻ không có đầu óc, bốc đồng, cáu kỉnh, bị khiêu khích một chút liền dễ dàng rơi vào bẫy.