Tôn Mỹ Hoa lo lắng nhảy cẫng lên, mồ hôi rịn ra trên trán: “Tôi không nói gì cả, ông đừng tin cô ta nói bậy.”
Bác sĩ Nghiêm lạnh lùng nhìn bà ta: “Đồ ngu.”
Tôn Mỹ Hoa cảm giác như bị đâm một dao, nước mắt chảy dài trên mặt, làm sao ông ta có thể nói ra lời này trước mặt người ngoài chứ?
Bà ta lặng lẽ khóc, trông rất yếu đuối và nhu nhược. Ninh Yên mỉm cười nhìn bà ta: “Chậc, chậc, chậc, người đẹp rơi lệ nhìn thấy mà thương. Bác sĩ Nghiêm ông chẳng hiểu phong tình gì cả, đáng lẽ ông phải ôm bà ta vào lòng gọi một tiếng cục cưng của anh ơi, anh yêu em mà, em đừng khóc nữa, vợ khóc như vậy lòng của chồng đau lắm, không tin thì vợ cứ sờ thử xem..."
Tôn Mỹ Hoa nghẹn họng, ngay cả nước mắt cũng quên rơi xuống.
Bác sĩ Nghiêm rùng mình, khắp người nổi da gà, khó chịu vô cùng. Làm cho ông ta không còn cách nào nhìn thẳng vào người vợ đang rơi nước mắt nữa.
“Dừng, dừng, đừng nói nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT