Trước khi gọi cuộc điện thoại kia cho Thịnh Ninh, Hạng Bắc đang xử lý vụ cái USB kia ở đơn vị của anh em, quả nhiên bên kỹ thuật điều tra của Viện kiểm sát không thể mở chiếc USB bị mã hóa này, anh ta đành phải nhờ phía công an có chuyên môn hơn vào cuộc.
Hạng Bắc không muốn quấy rầy công việc của anh em trong đơn vị nên chờ tan tầm mới đi. Anh ta có một người anh em đáng tin tên Triệu Doanh đang làm công tác điều tra kỹ thuật tại phân cục trực thuộc cục công an thành phố Quang Châu, vì vậy anh ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Triệu Doanh.
Sau một hồi thao tác hoành tráng, những nhân viên trong bộ phận kỹ thuật đều đã tan làm nhưng vẫn không đọc được dữ liệu trong USB. Khi chỉ còn lại hai người trong văn phòng, Triệu Doanh chỉ vào một đống dữ liệu màu đỏ và màu xanh lá rồi nói với Hạng Bắc, nếu anh vẫn muốn mở ra thì phần dữ liệu màu đỏ này sẽ bay màu, phải sửa lại trước đã. Hạng Bắc nghe nhưng không hiểu hết, cũng chỉ có thể gật đầu.
Trong quá trình chờ sửa dữ liệu, Triệu Doanh đột nhiên bị đau bụng, anh ta nói “tôi đi nặng cái đã” rồi ôm bụng ra cửa.
Sau một hồi xả hết mọi thứ, nguyên một bụng những thứ không sạch sẽ đều trôi tuột theo cống thoát nước, Triệu Doanh đứng trước bồn cầu thở hắt một hơi, cảm thấy dễ chịu vô cùng. Nhưng khi tiếp tục quay về phòng làm việc của tổ kỹ thuật trong tâm trạng sảng khoái, anh ta lại không thấy Hạng Bắc nữa, ngay cả chiếc USB vỏ kim loại màu tím kia cũng đã biến mất.
Dữ liệu được xử lý đặc biệt không thể sao chép, sau khi đọc cũng không để lại dấu vết. Chỉ biết rằng người nào đó đã thành công mở được USB, Triệu Doanh thầm nghĩ: “Lão Hạng này chẳng thật thà gì cả, lúc nhờ vả người ta thì một kiểu, nhờ vả xong thì không nói nổi một tiếng cảm ơn mà đã đi mất rồi.” Anh ta than một câu rồi cũng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm. Anh ta thầm nghĩ, lần tới gặp nhau phải bắt lão Hạng khao mới được.
Nhưng khi đó Triệu Doanh nào có ngờ, không có lần gặp nhau tiếp theo nào nữa, đây chính là lần cuối anh ta nhìn thấy Hạng Bắc.
Vì Hạng Bắc đã chết.
Sáng sớm hôm sau, Hạng Bắc được phát hiện đã chết đuối trong bể bơi ngoài trời của khu dân cư nhà mình, một tên đàn ông cao mét tám lại chết đuối trong bể bơi chỉ sâu có mét sáu.
Camera giám sát được lắp đặt kín quanh bể bơi để tránh cho trẻ con trong khu dân cư gặp tai nạn đuối nước. Video theo dõi cho thấy Hạng Bắc đi thâu đêm, tầm năm giờ sáng mới về nhà một mình, mới sáu giờ lại ra khỏi nhà một mình và đi về hướng bể bơi ngoài trời trong khu nhà. Khi sự cố xảy ra, bể bơi buổi sáng chỉ có một mình Hạng Bắc, anh ta đang bơi thì đột nhiên bị chuột rút, vùng vẫy vài cái rồi chết chìm.
“Cục trưởng Hạng Bắc của Cục chống tham nhũng thuộc Viện kiểm sát đã chết rồi!”
Đây là câu đầu tiên mà Lý Nãi Quân gào lên báo cáo với Phương Hưng Khuê sau khi bước vào nhà họ Phương.
Nhưng Phương Hưng Khuê đang nghe điện thoại, ông ta chỉ “Ừ” hai tiếng, sau đó nói “lãnh đạo cứ yên tâm” rồi cúp máy.
Ông ta ngẩng đầu nói với Lý Nãi Quân vừa xông vào cửa nhà: “Vừa rồi là thư ký của lãnh đạo cũ.”
“Thẩm Tư Hồng?” Lý Nãi Quân tiến lại mấy bước rồi đánh bạo hỏi, “Lãnh đạo cũ hỏi tội rồi à?”
“Không đến mức, chỉ hỏi một chút thôi.” Phương Hưng Khuê cũng hỏi Lý Nãi Quân, “Cậu cứ luống ca luống cuống thế, muốn nói gì?”
Lý Nãi Quân bèn lặp lại tin tức chấn động kia một lần nữa: “Cục trưởng Hạng Bắc của Cục chống tham nhũng thuộc Viện kiểm sát đã chết rồi.”
“Chết rồi thì tốt, chết là giải quyết được bao việc, chết là đỡ bao nhiêu mối lo.” Dường như Phương Hưng Khuê đã biết tin tức chấn động này từ trước, ông ta vẫn cúi đầu chăm chút cho cây trúc quân tử của mình mà không có bất cứ nét kinh ngạc nào trên mặt, ông ta nói, “Mấy ngày vừa rồi tôi lo chết đi được, Quang Châu Expo đã sắp bắt đầu rồi, giờ tỷ giá nhân dân tệ so với đô la tăng liên tục, rất nhiều bên tham gia triển lãm đều phàn nàn với tôi, kêu là lợi nhuận đã ít thì chớ lại còn bị tỷ giá hối đoái xẻo mất một miếng, có khi bận rộn cả năm cũng không kiếm nổi lời.”
“Vâng vâng.” Chỉ có nịnh nọt là ai cũng thích nghe, Lý Nãi Quân gật đầu lia lịa, “Thị trưởng Phương là “quan phụ mẫu” luôn nhất quyết đặt người dân lên làm đầu, so với tôi thì ngài có bao chuyện lớn lao phải lo ấy ạ.”
“Thế dạo này anh lại đang nhọc lòng chuyện gì?” Phương Hưng Khuê buông cây kéo xuống, ông ta ngẩng đầu nhìn Lý Nãi Quân một cách sâu xa.
“Điều tôi quan tâm là,” Có lẽ vì sợ giúp việc đang bận rộn ở chỗ khác nghe thấy, Lý Nãi Quân tiến lại gần rồi nói nhỏ, “Mai Tư Nguy là “nữ trung hào kiệt”, vừa biết điều lại vừa biết cách xử lý, chắc chắn sẽ không nói lung tung. Nhưng Hàn Thứ thì chưa chắc. Một cục trưởng Cục chống tham nhũng đã chết rồi, giờ bên Viện kiểm sát đang cảm xúc lẫn lộn lắm, chỉ sợ nhỡ đâu ông ta không chịu được mà mở miệng khai, nhưng nếu ông ta chết thì bên kiểm sát sẽ buộc phải hủy bỏ vụ án.” Anh ta nói xong thì đưa tay lên như con dao và làm động tác “giết gà”.
Đương nhiên Phương Hưng Khuê nghĩ sâu xa hơn Lý Nãi Quân, ông ta lắc đầu ngay: “Anh cũng nói một cục trưởng Cục chống tham nhũng vừa mới chết, Viện kiểm sát không nếm được tí ngon ngọt nào thì sao có thể dễ dàng hủy bỏ vụ án được? Thế này đi, anh tìm cách chuyển lời cho Hàn Thứ, bảo anh ta mau mau nhận hết tội trạng, tôi sẽ tạo thêm chút áp lực lên lãnh đạo hai bên công an và kiểm sát, như vậy thì vụ án có thể khép lại.”
Lý Nãi Quân vò đầu bứt tai, vẻ mặt hết sức khó xử: “Chuyển lời thì cũng được, nhưng mà chỉ sợ ông ta nhất quyết không chịu nhận dạng tội danh mà chắc chắn sẽ tử hình này thôi.”
“Nếu anh muốn người ta đứng ra gánh tội thì đương nhiên phải chú ý đến cách thức.” Phương Hưng Khuê hung dữ lườm Lý Nãi Quân vì thấy anh ta quá ngu xuẩn, một lúc lâu sau ông ta mới nói, “Nước ngoài luôn dùng “án tử hình” để chỉ trích vấn đề nhân quyền của chúng ta, vậy nên thái độ của cấp trên bây giờ là “dọa chết”. Nghĩa là “giảm dần các tội có thể áp dụng tử hình”, đặc biệt là tội không có tính bạo lực như kinh tế. Nói với Hàn Thứ, giờ không dùng trò “phóng thích vì lý do y tế” được nữa, nhưng còn “bản quyền sáng chế phát minh quan trọng” có thể giảm được hình phạt, kết quả nghiên cứu kiểu đó đầy rẫy ở các trường đại học hoặc viện nghiên cứu khoa học, đợi anh ta nhận tội rồi thì tôi sẽ tìm một cái cho anh ta vào thời điểm thích hợp, sau đó chúng ta sẽ lôi anh ta ra khỏi tù một lần nữa.”
Lý Nãi Quân gật đầu liên tục, tỏ ý sẽ lập tức làm theo.
“Còn nữa,” Phương Hưng Khuê luôn tin tưởng rằng làm gì cũng phải vừa xoa vừa đấm, ông ta nói, “có phải vợ con Hàn Thứ đều ở Canada không?”
Lý Nãi Quân nói: “Phải, trước khi gặp chuyện thì ông ta đã lường trước được và đưa họ đi rồi.”
“Có cách nào tìm được không?” Phần đầu cây trúc lại bị tẽ nhánh, Phương Hưng Khuê tỉa cây không để ý nên bị gai nhọn đâm vào, ngón tay ông ta chảy máu ngay lập tức. Nhưng ông ta cũng không thấy bực mình, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm ngón tay đổ máu của mình rồi thở dài một hơi đầy hàm ý, sau đó ông ta lại ngâm thơ, “Hầy, vắt kiệt tâm sức cả đời vì con, thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Người làm cha mẹ, bình thường đều thà rằng bản thân máu chảy đầu rơi, cũng sẽ không bao giờ để con cái mình phải chịu bất cứ tổn thương nào!”
“Tìm được, có thể tìm được.” Nghe ý của thị trưởng Phương thì hẳn là lại muốn anh ta “không câu nệ tiểu tiết” đây mà. Lý Nãi Quân lập tức ra mệnh lệnh, nhất định phải nhanh chóng cho người tìm được vợ và con gái của Hàn Thứ.
Ra khỏi cổng lớn nhà họ Phương, Lý Nãi Quân lại đổi điện thoại gọi cho Hồng Triệu Long, ý của anh ta là tội nhận hối lộ thì còn dễ nhận chứ tội giết người thì chắc chắn không chịu nhận đâu, có thể tìm được đứa nào trong đám tay sai của anh nhận tội danh giết người chôn xác không?
“Mày nghĩ công an toàn là bọn ngu à?” Nhưng Hồng Triệu Long không dễ đàm phán như Hồ Thạch Ngân, gã ta bảo thủ, ngang ngược lại bao che đàn em nên ngay lập tức tỏ ý không đồng tình. Gã đang vuốt ve một cái van giảm áp của bình ga hóa lỏng, rồi gằn từng chữ, “Mày cũng thử giải thích một cách hợp lý cho tao nghe xem, một thằng xã hội đen sao có thể vào tận nhà một tên quan tham rồi giết người trong đó, còn chôn người vào trong tường cùng với vàng và tiền?”
Lý Nãi Quân lắc đầu, sau đó anh ta nói bằng giọng tiếc nuối, “Thế thì chịu rồi, đợi khi nào Hàn Thứ nhận hết tội trạng thì phiền anh Long nghĩ cách cho lão im miệng mãi mãi đi.”
Cảnh sát đã trích xuất camera theo dõi ở bên phòng kỹ thuật của phân cục kia. Trong video, Hạng Bắc ngồi đối diện màn hình, máy tính thì quay ngược lại với ống kính. Trong khoảnh khắc nội dung USB bị mã hóa được giải ra, Hạng Bắc đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai tay nắm chặt còn người thì run bần bật, gương mặt tỏ ra kinh hãi tột độ. Sau đó anh ta vội vàng rút USB ra rồi sốt sắng đứng dậy rời đi.
Trước khi cuộc họp liên tịch của công an và kiểm sát được tổ chức lần nữa, một nhóm cảnh sát từ Cục chống tham nhũng đã tới trung tâm pháp y của cục thành phố để đưa tiễn cục trưởng của mình.
Hạng Bắc ngủ rồi, là kiểu ngủ trên bàn để xác lạnh băng, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Đối diện với thi thể của Hạng Bắc, Thịnh Ninh bình tĩnh hỏi: “Thế nào?”
Tưởng Hạ Chi nói thật: “Nhận định ban đầu là sự cố.”
“Sự cố?” Thịnh Ninh không thể chấp nhận nổi hai chữ “sự cố” này khi nhớ lại cuộc gọi đầy ẩn ý của Hạng Bắc trước khi gặp nạn.
Tưởng Hạ Chi nói tiếp: “Nhìn qua camera theo dõi thì là sự cố, nhưng rốt cuộc là tai nạn hay mưu sát thì còn phải chờ báo cáo khám nghiệm tử thi.”
Ra khỏi trung tâm pháp y, Diệp Viễn là người bật khóc đầu tiên. Đàn ông đàn ang nhưng tiếng khóc của cậu ta thảm thiết vô cùng, mặt mày cũng rất khó coi, khiến cho mấy cảnh sát chống tham nhũng khác cũng cúi đầu nước mắt lưng tròng. Hạng Bắc là một cấp trên tốt, là người ngoài thì cứng rắn trong lại dịu dàng, tác phong bình dị gần gũi của anh ta là độc nhất trong hệ thống chính trị và pháp luật. Ở Viện kiểm sát, ai cũng có thể vào văn phòng cục trưởng của anh ta để xin lời khuyên về cách tìm đọc tự học, hay làm thế nào để giải quyết vụ án và thu thập bằng chứng, anh ta cũng không thích khoe công với cấp trên, thường xuyên chủ động yêu cầu đổi vinh quang cá nhân của mình lấy vinh dự của tập thể. Rất nhiều cảnh sát chống tham nhũng trẻ tuổi đều được hưởng ké hào quang của cục trưởng Hạng.
Nhưng dù vậy đi nữa thì một đám người trưởng thành, còn mặc trên thân đồng phục của nhân viên tư pháp quốc gia, khóc lóc vậy thật sự chẳng ra thể thống gì. Thịnh Ninh nhíu mày trách cứ mọi người: “Khóc gì mà khóc?”
“Công tố Thịnh…” Diệp Viễn dùng tay áo quẹt lên vành mắt đỏ hoe, cậu ta vẫn khóc đến mức không thở ra hơi, “Cục trưởng Hạng… anh ấy…”
“Không thấy mất mặt à?” Thịnh Ninh vỗ một cái thật mạnh vào lưng Diệp Viễn rồi nói, “Đi rửa mặt đi, xốc lại tinh thần.”
Diệp Viễn nghe lời cấp trên, lau qua mũi rồi xoay người chạy vào toilet.
“Ai tham gia họp liên tịch thì ở lại, không tham gia thì quay về làm việc, vụ án của Hàn Thứ còn chưa có tiến triển kìa,” Thịnh Ninh lạnh lùng nhìn từng đồng chí cảnh sát chống tham nhũng, sau đó nghiêm giọng nói, “ngẩng hết đầu lên, không được phép khóc.”
Lời nói và hành động hoàn toàn không có gì khác thường, nhưng chờ đến khi nhóm cảnh sát rời đi hết, Thịnh Ninh chống tay vào tường, run rẩy rồi ngã xuống như đã cạn kiệt sức lực…
Cũng may Tưởng Hạ Chi xuất hiện kịp thời, đưa tay đỡ anh vào ngực mới tránh để anh ngã thẳng xuống đất. Sắc mặt Thịnh Ninh trắng bệch, đuôi mắt đỏ rực, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng mịn như bụi ngọc trai. Tưởng Hạ Chi biết, bệnh đau đầu của anh lại phát tác rồi.
Thịnh Ninh gần như không thể đứng thẳng nhưng vẫn vung tay đẩy Tưởng Hạ Chi ra, anh cụp mắt thở hổn hển, không nói một lời.
“Tôi không có ý gì khác,” Vừa rồi đưa tay ra cũng là vì sốt ruột, biết người này không muốn thân mật quá mức với mình trước mặt người khác nên Tưởng Hạ Chi lùi mấy bước về phía sau, nhưng hắn vẫn quan tâm nói, “trông em không ổn lắm đâu, hay hôm nay em đừng vào họp nữa, tìm người khác thay đi.”
“Không cần…” Thịnh Ninh lại cố hít một hơi rồi mới khẽ ngẩng đầu lên nói, “họp thôi.”
Đúng là trưởng phòng Thịnh tìm người thay thật. Trong cuộc họp liên tịch, anh giới thiệu cho mọi người một nữ đồng chí khoảng bốn mươi tuổi.
“Đây là Phạm Đông Linh, phó phòng điều tra của chúng tôi. Chị ấy là “mũi nhọn tiên phong trong đội chống tham nhũng”, kinh nghiệm phong phú hơn tôi rất nhiều và cũng rất giỏi trong việc giải quyết các vấn đề khó và xử lý những vụ án nóng. Tiếp theo đây, chị ấy sẽ thay tôi phụ trách công việc kết nối với phía công an, hi vọng các vị đồng nghiệp trong đội ngũ công an có thể tích cực phối hợp, cố gắng giải quyết vụ án càng sớm càng tốt…”
Tin tức đột ngột khiến Tưởng Hạ Chi cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiểu, hắn ngẩng phắt lên nhìn thẳng về phía Thịnh Ninh đang ở trên bục để chứng thực.
Nhưng Thịnh Ninh lại né tránh ánh mắt của hắn.
Sau cuộc họp, trưởng phòng Thịnh không nán lại thêm bất cứ phút nào, anh đứng dậy đi luôn.
Tưởng Hạ Chi nhanh chóng đuổi theo, hắn gọi anh: “Thịnh Ninh, thế này là sao?”
Thịnh Ninh im lặng quay lưng về phía hắn một lát, sau đó mới xoay người nói: “Vì anh rất thiếu chuyên nghiệp.”
Tưởng Hạ Chi không tức mà trái lại còn bật cười, nhìn chằm chằm vào mắt người kia như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ cảm xúc nào, hắn nói: “Tôi thiếu chuyên nghiệp nhưng em thì chuyên nghiệp lắm chắc? Tại sao phải một mực né tránh tôi?” Hắn dừng một lát rồi thu lại nụ cười, sau đó nghiêm túc hỏi, “Việc công nhưng lại không làm theo nguyên tắc, em dám thẳng thắn thừa nhận em không rung động một chút nào với tôi không?”
Thịnh Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dáng vẻ tiều tụy đến cực độ, một lúc lâu sau anh mới nói, đội trưởng Tưởng, tôi khuyên anh nên tập trung vào vụ án đi. Anh nói xong thì quay người bỏ đi.
“Em trốn tránh tôi cũng vô ích thôi, tôi sẽ không từ bỏ đâu.” Lúc này lại có người đi ra từ phòng họp, Tưởng Hạ Chi không tiện nói gì thêm, chỉ quăng một câu với bóng lưng của Thịnh Ninh, “Về vụ án thì chắc chắn tôi sẽ xử lý, về người tôi thích thì tôi cũng quyết không buông tay.”
Mọi người ào ào ra ngoài, Thịnh Ninh đã đi thật rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT