Cô nhóc công tố viên nhỏ bé khóc nhiều như vậy thì còn làm gì được nữa? Tưởng Hạ Chi thay Tô Nhân đi gặp Sa Hoài Lễ, hắn hộc tốc xông vào văn phòng cục trưởng với đôi mắt đỏ hoe, vừa vào cửa đã nói: “Cậu ấy sắp không trụ được nữa rồi.”
“Ai? Cậu ấy nào?” Cục trưởng Sa phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra, “À, ý cậu là Thịnh Ninh hả?” Ông lại nói, Quang Châu Expo hàng năm sẽ được tổ chức vào ngày kia, cục thành phố đã nhận được chỉ thị từ bên trên, sẽ phải đặt công tác an ninh của Quang Châu Expo lên đầu trong suốt thời gian diễn ra triển lãm, tất cả lực lượng cảnh sát sẽ phải ốp chặt từ đầu đến cuối để đảm bảo Quang Châu Expo diễn ra suôn sẻ. Ông ngừng một lát, nhấp ngụm trà cho thấm giọng rồi mới nói thêm, “Bên kiểm sát phải hỏi cung phạm nhân, cứ để cho bên kiểm sát tự làm đi.”
“Thế thì gọi điện tới nhà tù Quang Châu đi, bảo họ sắp xếp cho Hàn Thứ một phòng giam riêng, cũng đảm bảo chắc chắn người thân của ông ta an toàn.” Tưởng Hạ Chi nói.
“Bên kiểm sát cũng đã đề cập chuyện này rồi, chẳng phải đã bị bác bỏ hay sao?” Lão Sa vẫn giữ thái độ hời hợt, còn đánh lận con đen, ông nói thật chậm rãi, “Phía quản lý nhà tù cũng đang rất khó khăn, từ sau khi bị “Tuần san Nam Thành” vạch trần lần trước thì họ đã phải nhận thông báo từ trên tỉnh, bảo là tuyệt đối không thể cho quan chức hủ bại được nhận đãi ngộ đặc biệt nữa. Ngoài ra, để ngăn chặn những sự việc tương tự lặp lại, gần đây Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã tổ chức một cuộc họp quan trọng để triển khai dự án thanh tra nhà tù lưu động, Quang Châu chính là thành phố thí điểm. À phải rồi, đến tận bây giờ bài đăng lên án nhà tù Quang Châu kia vẫn còn thu hút rất nhiều sự chú ý, để tôi đọc cho cậu hai đoạn nhé.” Ông nói xong thì mở máy tính lên, truy cập vào trang mạng xã hội nổi tiếng nhất hiện giờ rồi đọc một bài đăng đang hot, “Có người nói thế này ở dưới bài đăng, “Thị trưởng bị bắt lại lần nữa thì có sao? Kiểu gì cũng sẽ vẫn được ở riêng một phòng, hưởng gió điều hòa, ngày bốn bữa cơm vừa có đồ ăn vặt vừa có trái cây, sống còn sung sướng hơn chúng ta.” Cậu xem, giờ nếu cậu bố trí cho Hàn Thứ một phòng giam riêng thì chẳng phải đã chọc trúng nọc của đám cư dân mạng này hay sao?”
Tưởng Hạ Chi cũng phản ứng rất nhanh, hắn biết nói nữa cũng không có kết quả thì lập tức sửa lời: “Không thể sắp xếp cho Hàn Thứ ở riêng một phòng thì phái người vào nhà tù với tư cách chim mồi đi, cho giam chung với ông ta để đảm bảo cho ông ta được an toàn.”
“Ai sẽ đi? Chẳng phải tôi vừa mới nói, toàn bộ lực lượng cảnh sát hiện giờ đều phải chuẩn bị cho Quang Châu Expo, lực lượng cảnh sát hỗ trợ cũng không có người…”
Tưởng Hạ Chi ngắt lời ông: “Tôi đi.”
Lão Sa từ chối ngay lập tức: “Cậu không thể đi.”
Tưởng Hạ Chi lạnh lùng hỏi lại: “Sao tôi không thể đi?”
“Cậu không biết thân phận của mình là gì à?” Lão Sa thật sự bó tay với hắn, đành phải gọi hắn bằng giọng điệu xin xỏ, “Cậu ba Tưởng…”
“Tôi là cảnh sát nhân dân.” Tưởng Hạ Chi lại cứng nhắc ngắt lời người trước mặt, hắn đứng thẳng lưng như một người lính, “Không phải cậu ba Tưởng nào hết.”
“Rồi rồi rồi, cậu có rảnh thì nói một tiếng với Thịnh Ninh đi, Hàn Thứ đang ở trong tù rồi, không chạy trốn được đâu.” Sa Hoài Lễ thở hắt ra, thấy việc lay động cảm tính không thành thì lại lên mặt nói lý gây áp lực cho hắn, “Số lượng doanh nghiệp tham gia Quang Châu Expo lần này đã đạt tới con số kỷ lục, có thể nói là quy mô lớn nhất trong lịch sử. Rất nhiều phó tỉnh trưởng, thị trưởng của các tỉnh và thành phố đều đích thân dẫn đoàn đến triển khai các hoạt động trao đổi mậu dịch, còn có những bên mua hàng từ hơn hai trăm quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới đến để bàn bạc hợp tác và ký kết đơn hàng… Đẹp đẽ khoe ra xấu xa thì phải đậy lại, hàng triệu người đang đến nhà mình làm khách, sao các cậu không thể chờ thêm một thời gian?”
“Không chờ được, chờ nữa thì Hàn Thứ đã bị người ra diệt khẩu rồi.” Ai ngờ Tưởng Hạ Chi vẫn khăng khăng không chấp nhận, hắn lạnh lùng nói, “Những người liên quan đến vụ án ngoài ông ta cũng sẽ có cơ hội bỏ trốn.”
“Tôi không thích nghe câu này của cậu đâu nhé.” Sa Hoài Lễ tức giận trợn đôi mắt bé tí của mình, ông nói, “Sao đây? Chẳng nhẽ tất cả những người trong hệ thống tư pháp chúng ta đều là kẻ ác hay sao? Hàn Thứ đang bị nhốt trong tù yên lành, sao lại bị diệt khẩu? Bị ai diệt khẩu hả?”
“Có kẻ ác hay không thì sếp biết rõ hơn tôi mà.” Tưởng Hạ Chi hờ hững nói.
“Cậu đang cạnh khóe bóng gió ai đấy hả!” Sa Hoài Lễ thật sự nổi giận vì câu này, ông vỗ mạnh xuống mặt bàn, lấy thẻ lương và thẻ ngân hàng rồi ném hết ra ngoài, ông nói, “Tưởng Hạ Chi, tôi nói cho cậu biết, cậu cứ đi điều tra chi tiêu của tôi đi! Nhà tôi năm miệng ăn mà giờ vẫn còn chen chúc nhau trong một căn hộ ba phòng có chín mươi mét vuông, lần trước bố vợ tôi trúng gió vào viện, lấy số khám chuyên khoa rồi mà vẫn phải xếp hàng từ sáng sớm đến tối muộn, cũng chỉ được ở phòng bệnh bình thường sáu người một phòng! Suốt mấy chục năm từ khi Sa Hoài Lễ tôi gia nhập lực lượng cảnh sát, nếu tôi từng tham nhũng một xu, từng chơi một người phụ nữ, từng nhận đồ người khác biếu tặng, hay lợi dụng chức quyền để mưu đồ cá nhân, tôi sẽ lập tức bỏ luôn cái chức cục trưởng này!”
“Không đồng lõa có đáng để khoe mẽ như vậy không?” Tưởng Hạ Chi chẳng hề lay động trước những lời bộc bạch dõng dạc này, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, “Đôi khi im lặng cũng chính là đồng lõa, sếp có thể là một vị quan thanh liêm, nhưng chắc chắn không phải là một quan chức tốt.”
“Được được được, tôi phục cậu rồi…” Hiếm khi Sa Hoài Lễ bị kích thích nhiệt huyết trỗi dậy, ông nói với thái độ bất chấp, “Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bên nhà tù Quang Châu, cho cậu vào tù với thân phận chim mồi, sau đó sắp xếp để cậu giam chung phòng với Hàn Thứ.”
Cục trưởng Sa nói lời giữ lời, thật sự gọi điện thoại ngay trước mặt hắn. Ống nghe trong tay trở về vị trí cũ, ông quay đầu nói với Tưởng Hạ Chi: “Nhưng nếu cậu gặp chuyện gì trong đó thì tôi sẽ lập tức bắt cậu về ngay, cục công an thành phố Quang Châu không gánh nổi trách nhiệm đâu, tự cậu xin điều chuyển tới nơi khác đi!”
“Được.” Tưởng Hạ Chi tự nhận lệnh, hắn đứng nghiêm, hai mắt đỏ hoe. Hắn chào Sa Hoài Lễ rồi xoay người bước đi thật nhanh.
Tưởng Hạ Chi vừa đi thì Cao Trúc Lâm đã xông vào, vừa vào đã gào lên: “Tôi ghét nhất là đám công tử này, khờ khạo hồn nhiên thế là cùng, làm gì cũng bất chấp hậu quả, không quan tâm đến tình hình chung. Như thể chỉ có mấy đứa nó mới nhiệt huyết trong sạch, còn đ*t mẹ những người khác đều là lũ dơ bẩn xấu xa! Lại còn quan thanh liêm với chả quan tốt, thế giới này sao có thể rạch ròi không trắng thì đen như mấy đứa nó nghĩ được. Cũng may là thằng nhãi đó họ Tưởng đấy, chứ không thì với kiểu ương ngạnh này đã bị người ta giết rồi chặt thành từng mảnh ném đầy đường rồi!”
“Đừng có “đ*t” này “đ*t” nọ,” Sa Hoài Lễ thấy đau hết cả đầu, ông đưa tay đỡ trán rồi bực bội nhắc nhở anh ta, “chú ý cách dùng từ của cậu đi. Cậu là cảnh sát, là cán bộ chứ không phải bọn côn đồ đầu đường xó chợ.”
“Lão Sa, đây là do anh tự làm tự chịu.” Cao Trúc Lâm không nhận ra lúc này người bạn nối khố đã khó chịu lắm rồi, ông ta vẫn tiếp tục nói với giọng điệu quái gở, “Trước khi thằng nhãi đó tới, chẳng phải tôi đã dặn đi dặn lại với anh là tuyệt đối đừng nhận, tuyệt đối không được, sao anh vẫn cứ nhận chứ?”
“Trong tình thế lúc đó, tôi có thể nói không chắc? Bí thư Lạc đích thân gọi cho anh muốn anh dẫn dắt quan tâm cậu ta, anh có thể nói không nhận không?”
“Anh đừng có nói thẳng toẹt ra là không nhận, anh từ chối lãnh đạo thì phải chú ý cách thức chứ!” Cao Trúc Lâm hạ phịch cái mông xuống sofa, tiếp tục trách cứ lão Sa, “Trung Quốc cũng đâu chỉ có mỗi thành phố chúng ta, anh cứ nói cậu ta đi Bắc Kinh tốt hơn bao nhiêu, trung tâm văn hóa chính trị cơ mà, hoặc đi Thượng Hải, thành phố tài chính và thời thượng đấy. Tới Vũ Hán, Thanh Đảo, đi đâu mà chẳng được, mắc gì cứ nằng nặc đòi tới Quang Châu chúng ta gây rối? Có phải anh không biết tình hình chỗ chúng ta phức tạp thế nào đâu!”
“Những nơi mà anh nói đều quá xa.” Lão Sa gần như trợn trắng mắt vì câu này, “Tại sao người ta lại tới Quang Châu ấy hả, chẳng phải là vì dù ít tiền hơn nhưng sẽ gần nhà hơn hay sao?”
“Thâm Quyến còn gần hơn đó thôi?” Cao Trúc Lâm đã tức lắm rồi, ông ta phản bác ngay lập tức, “Sao nó không tới Thâm Quyến ấy?”
“Anh nghĩ Thâm Quyến muốn à, khi đó phải chọn giữa hai nơi! Hồng Kông được trả lại còn chưa đến mười năm, cậu ấm nhà giàu địa vị đặc thù như thế, sứt mẻ nóng lạnh đều không được thì khác gì quả bom hẹn giờ? Lão Từ còn suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt tôi, nói họ là con mèo đen phải bắt chuột trước, vẫn tồn đọng quá nhiều vấn đề mà lịch sử để lại, tuyệt đối không dám nhận quả bom này…” “Lão Từ” mà Sa Hoài Lễ nói chính là cục trưởng cục công an thành phố Thâm Quyến. Ầm ĩ một hồi khiến đầu lại càng đau, ông day huyệt thái dương của mình liên tục, sau đó hết sạch kiên nhẫn mà phất tay với Cao Trúc Lâm, “Nếu anh tới đây để gây áp lực thêm cho tôi thì mau mau ra ngoài đi.”
“Lãnh đạo bảo chúng ta bắt, chúng ta sẽ bắt, lãnh đạo bảo chúng ta thả, chúng ta sẽ thả.” Nếu đặt vào thời cổ đại thì cái nghề cảnh sát này khớp với chức võ tướng nhất, đương nhiên võ tướng sẽ hiểu rõ tầm quan trọng của mệnh lệnh nhất. Cao Trúc Lâm chưa bao giờ nghĩ mình làm sai điều gì, vậy nên ông ta cực kỳ căm phẫn trước lời chỉ trích của Tưởng Hạ Chi, ông ta thở dài nói, “Bí thư mới cũng đã nói rõ yêu cầu rồi, chúng ta có thể bắt người, nhưng không được phép làm ảnh hưởng đến GDP.”
“Còn tưởng có một Hoàng Tư Công đến đây, ai ngờ cũng vậy cả.” Sa Hoài Lễ không dám nói ra mấy câu phản động như “quạ nào mà chẳng màu đen*”, nhưng ông vẫn cảm thấy lạ trước sự phát triển của tình hình hiện tại, “Tính ra cũng kỳ quái thật, vốn bí thư Hồng bảo là muốn điều tra rõ ràng vụ án phố Trường Lưu, nhưng sao thái độ lại đột ngột thay đổi từ sau vụ hỏa hoạn ở khu công nghiệp Thịnh Vực nhỉ?”
*Ý nói ở đâu thì những kẻ áp bức và bóc lột người khác đều “dơ bẩn” như nhau.
“Lãnh đạo luôn có suy tính của lãnh đạo. Nói thật lòng thì chúng ta đều biết rõ diện mạo thành phố Quang Châu trong những năm gần đây đã thay đổi bao nhiêu. Anh nói xem năm trăm mẫu đất bị trưng thu ở phố Trường Lưu hơn mười năm về trước bây giờ thế nào? Lăn bánh tàu điện ngầm, xây trung tâm thương mại, rồi còn cả những bệnh viện tuyến đầu và mở rộng thêm các trường đại học. Còn những khu vực chưa bị trưng thu thì sao, vừa tồi tàn vừa bẩn thỉu vừa rách nát như khu ổ chuột! Trước giờ đám dân ở phố Trường Lưu nào có phải dạng hiền lành, cờ bạc ẩu đả mại dâm chơi gái, có việc tồi tệ nào không dính? Những kẻ đó không học hành hay tiến bộ, chỉ nhăm nhe làm giàu, bám vào mảnh đất này truyền từ thế hệ trước đến thế hệ sau, không nhẽ phải để cho cả thành phố phải mục nát cùng với chúng hay sao?!”
“Lão Cao, tôi nhận thấy tư tưởng hiện giờ của anh rất nguy hiểm nhé, anh nói thế là có ý gì? Không phải dân lành thì đáng để bị xã hội đen ức hiếp hay sao? Không phải dân lành thì không xứng đáng được bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình hay sao?” Sa Hoài Lễ dừng một lát rồi quay lại nhìn chằm chằm vết sẹo trên gương mặt Cao Trúc Lâm, ông ta hỏi, “Lão Cao, trước giờ tôi chưa từng hỏi anh, khi tên buôn ma túy ôm quả bom tự chế lao về phía anh, anh lựa chọn dùng cơ thể làm lá chắn để che chở cho đồng đội, anh đã nghĩ gì vào thời khắc sinh tử ấy?”
“Đã mấy chục năm rồi, tôi… quên lâu rồi…” Cao Trúc Lâm nhất thời á khẩu, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
“Đúng vậy, đã mấy chục năm rồi, nên đã quên rồi…” Sa Hoài Lễ đứng dậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa là trung tâm tài chính Quang Châu cao vút trong mây như đang hiện hữu ngay trước mắt. Dưới ánh Mặt Trời, một quả bóng bay màu đỏ không biết bay lên từ nơi nào, nó như một trái tim đang đập bằng tất thảy nhiệt tình, tô điểm thêm chút sắc màu tươi sáng cho cốt thép và bê tông, cũng xoa dịu tâm hồn bị giam hãm bấy lâu nay của người đồng chí già. Một lúc lâu sau, ông mới mở miệng, bùi ngùi thở dài, “Có lòng ai mà chưa từng mềm, có máu ai mà chưa từng nóng đâu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT