Liên tiếp hai cái tát, Ade nổi giận ngay lập tức, dồn lực toàn thân lại định sẽ đấm Thịnh Ninh một cú.
Ngay khi nắm đấm to như bao cát sắp nện vào mặt Thịnh Ninh, một bóng người đã hùng hổ lao ra chắn giữa hai người.
Tưởng Hạ Chi nắm chặt cổ tay Ade, gân xanh trên cánh tay nổi lên khiến cho tên kia hoàn toàn không nhúc nhích nổi. Hắn lạnh lùng nói: “Mày có hỏi ý kiến tao trước khi ra tay với cậu ấy không?”
Ade còn muốn dùng sức nhưng Tưởng Hạ Chi đã vặn ngược cánh tay hắn ta lại, hai tên đàn ông kèn cựa lực cánh tay nhau, mặt Ade dần tím tái và không đỡ nổi nữa, chỉ e là nếu tiếp tục chống trả thì sẽ có nguy cơ gãy xương. Cũng may lúc này có người qua đường tò mò lại xem, rốt cuộc tiếng họ nói chuyện với nhau cũng khiến Tưởng Hạ Chi buông lỏng tay.
“Cậu ba.” Ade nói với vẻ nịnh nọt, “Bà chủ Mai nói chào mừng cậu tới Tiểu Mai Lâu làm khách bất cứ lúc nào.”
“Đừng có gọi thế.” Tưởng Hạ Chi giương khóe môi đầy khinh miệt, “Mày xứng à?”
Ade không muốn ra tay với cậu ba Tưởng này lắm, tóm lại là nước sông không phạm nước giếng, trước đó thủ lĩnh Hồng Triệu Long đã dặn dò là tạm thời không trở mặt với Tinh Thần. Hắn ta trừng mắt nhìn họ rồi tức tối dẫn đàn em rời đi.
Sắc trời dần thay đổi, Thịnh Ninh cũng quay đầu định đi nhưng lại chợt thấy Dương Thải Thi đang đứng ở góc đường, con bé đang nghiêng nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cảnh giác nhìn trộm anh.
Cô bé đã nhìn thấy toàn bộ sự việc vừa rồi.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt cô bé lóe lên ánh sáng trong khoảnh khắc nhưng rồi lại hoảng hốt co rúm lại. Con bé chạy vào trong quán không buồn quay đầu lại, sau đó đóng kín cửa.
Yến Tử giống y như con én, từ trước lúc xung đột với bọn xã hội đen này thì đã bay mất nhanh như chớp. Trên đường trở về, cuối cùng trời cũng tối. Thịnh Ninh ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, Mặt Trời đang lặn xuống tỏa ra ánh tà dương như vết loét trên da, nó sưng đỏ, có mủ vàng, đến mức đứt gân gãy xương.
Dần thoát khỏi tâm trạng nặng nề, Tưởng Hạ Chi hỏi: “Sao lần nào tôi cũng phải lái xe thế?”
Thịnh Ninh nói: “Vì anh không chịu chen chúc trên xe điện hay tàu điện ngầm với tôi.”
Tưởng Hạ Chi lại hỏi: “Vất vả lắm tôi mới tìm được địa chỉ, sao lúc đầu cậu lại không hỏi gì?”
Thịnh Ninh chỉ nói: “Tôi không thích cách tra hỏi của công an các anh lắm.”
Tưởng Hạ Chi giải thích: “Nhưng đây là cách xử lý các vụ án liên quan đến xâm hại tình dục. Dịch cơ thể, tóc, những thứ còn sót lại và lời khai của nạn nhân đều là những chi tiết quan trọng để khép tội và cân nhắc mức hình phạt, việc thẩm vấn tường tận và chi tiết cũng là để đảm bảo không bỏ sót điều gì.”
“Tôi không nói mấy người làm sai, tôi chỉ cho rằng các vị có thể làm tốt hơn.” Thịnh Ninh làm ở Viện kiểm sát, đương nhiên anh đã từng xem rất nhiều hồ sơ ghi chép thẩm vấn có thể gây ra “tổn thương thứ cấp” cho người bị hại, anh hơi cau mày lại và nói, “Thái độ máy móc và thờ ơ kiểu “dương v*t đâm vào âm đ*o bao nhiêu lượt và đưa đẩy bao nhiêu lần”, chẳng nhẽ không thể làm tốt hơn cách hỏi “theo phép công” như vậy hay sao?”
“Cũng may cậu làm bên chống tham nhũng chứ không phải công tố.” Thịnh Ninh chính là loại công tố viên mà công an không muốn gặp nhất khi phá án, một ông lớn chẳng quan tâm khó khăn gian khổ của người ta mà còn đưa ra cả đống yêu cầu, nhưng Tưởng Hạ Chi lại buộc phải thừa nhận, có những khoảnh khắc mà người này khiến hắn phải ngỡ ngàng và kính nể.
Xe chạy trên đường trong tĩnh lặng.
“Vừa nãy nguy hiểm thật.” Tưởng Hạ Chi chợt hít một hơi thật sâu, ngẫm lại vẫn còn thấy rén, “Suýt nữa đã không kịp ngăn tên đó rồi.”
“Tôi muốn bắt Ade.” Thịnh Ninh lại đanh mặt, chẳng hề biết ơn hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” của người kia.
“Cậu muốn chờ tên đó tấn công cậu rồi để tôi bắt giữ vì tội gây rối hoặc dùng bạo lực chống đối người thi hành công vụ phải không?” Thực ra Tưởng Hạ Chi biết lý do Thịnh Ninh khiêu khích Ade. Trong thời đại Internet còn chưa phát triển, dư luận đối với nhân viên thực thi pháp luật tương đối lỏng lẻo, ngoại hình đẹp và khí chất được coi là chính nghĩa. Hắn cười nói, “Nhưng đồng chí công tố viên này, cậu không thể ỷ vào việc bản thân đẹp trai để làm chim mồi chấp pháp thế được.”
*Là một hành vi trong đó một cơ quan thực thi pháp luật hoặc một cơ quan của nhà nước xúi giục một người phạm một “tội ác” mà lẽ ra người đó khó có thể hoặc không muốn phạm tội.
“Tôi muốn bắt Ade.” Thịnh Ninh vẫn nhìn về phía trước, mặt không có biểu cảm.
“Tôi biết cậu muốn bắt Ade, nhưng bắt kiểu này thì có ích gì? Cậu để thằng đó đánh cậu, nó cũng chỉ bị giam cùng lắm mười lăm ngày là được thả. Trừ phi cậu muốn bị nó đánh trọng thương, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.” Xuất phát từ khứu giác chuyên nghiệp của một cảnh sát hình sự, hắn có thể cảm nhận được giá trị vũ lực của Ade không hề thấp, chưa chắc người đẹp ốm yếu bên cạnh hắn này đã chịu được một đấm của tên kia.
“Tôi muốn bắt Ade.” Lặp lại thêm một lần nữa, sau hồi lâu im lặng thì cuối cùng Thịnh Ninh cũng nói tiếp, “Dù có giam gã ba ngày, dù cho chỉ giam một ngày, tôi cũng muốn để cha con cô bé ấy tin tưởng, rằng đám người đó không thể coi trời bằng vung, nếu bắt được chúng lần đầu, sẽ có ngày một lưới bắt được hết tất cả.”
“Cậu đúng là…” Tưởng Hạ Chi bó tay, không biết nên nói gì nữa.
“Thánh mẫu, đúng không?” Thịnh Ninh đổi chủ đề, anh bỗng đặt câu hỏi, “Tại sao anh không vạch trần việc Dương Tư Ty là trẻ vị thành niên ở ngay trong cục, lại còn phải tìm người cung cấp thông tin đi thăm dò hành tung của cô bé một cách cồng kềnh như thế?”
“Nếu vạch trần con nhỏ đó ở cục thì chắc chắn chuyện sẽ tới tai phía trường học, dù con bé bị ép buộc hay lầm đường lạc lối, có lẽ đều sẽ bị trường đuổi học. Con bé vẫn còn nhỏ, còn phải đến trường, phải thi vào cấp ba, còn có tương lai tươi đẹp phía trước…” Tưởng Hạ Chi bỗng không nói nữa, hắn hiểu ý Thịnh Ninh.
“Dù là với Yến Tử hay với Dương Thải Thi,” Thịnh Ninh quay lại nhìn Tưởng Hạ Chi và hỏi, “anh cũng đều không làm việc theo đúng quy định, chẳng phải những lúc đó anh cũng là thánh mẫu hay sao?”
“Hóa ra cậu chỉ chờ tôi nói vậy.” Tưởng Hạ Chi tâm phục khẩu phục, hắn bật cười rồi lại tiện thể trêu ghẹo, “Đều là người Trung Quốc cả, dùng từ “thánh mẫu” không phù hợp đâu, sau này dùng từ “Quan Âm” đi.”
Sau đó là sự im lặng kéo dài suốt chặng đường.
Big G đỗ trước cổng khu dân cư, Tưởng Hạ Chi cũng xuống khỏi ghế lái và nhìn theo hướng Thịnh Ninh rời đi như mấy lần trước đó. Nhưng vừa mới nãy, lòng hắn có một cảm giác khác lạ không nói thành lời, vừa ngứa vừa đau như một ngọn lửa bùng lên và càng ngày càng cháy lớn hơn.
“Này Thịnh Ninh.” Người kia đã đi được vài mét, Tưởng Hạ Chi đột nhiên lên tiếng gọi tên anh. Như thể sợ người ta không nghe thấy, hắn với tay ấn vào vô lăng, sau đó tiếng còi xe vang lên một tiếng làm Thịnh Ninh phải quay đầu, đồng thời cũng làm vài người đi ngang qua chú ý.
Thịnh Ninh vắt đồng phục kiểm sát trên cánh tay, anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
Tưởng Hạ Chi cũng không đáp, chỉ tiếp tục đập tay vào còi xe trên vô lăng hết lần này đến lần khác, hồi còi cuối cùng đã thu hút tất cả những người xung quanh tiến lại gần.
“Khi nãy tôi nói sai, tôi không thích cậu hơi hơi thôi, tôi thật sự rất thích cậu.” Hắn không phải giám đốc Tiểu Liêu của Thịnh Vực nhé, rõ ràng trưởng phòng Thịnh EQ rất thấp, đợi người ta hiểu ra ấy hả? Chẳng thà chờ cây vạn tuế ra hoa. Vì vậy giữa ánh mắt của cả đống người, hắn lớn tiếng thổ lộ, đồng thời cũng khao khát đạt được lời hồi đáp tương tự. Tưởng Hạ Chi cười lớn, “Cậu thì sao? Có phải cậu cũng thích tôi không?”
Một pha tỏ tình cuồng nhiệt, thẳng thắn và hiếm có, lại còn là giữa hai người đàn ông, một đám người hóng hớt cũng xì xào ngạc nhiên, trong khi đương sự Thịnh Ninh thì đồng tử giãn ra, sững sờ đến mức đứng chết trân tại chỗ.
“Đêm ở Quang Châu rất dài và nguy hiểm, tôi không nỡ để cậu phải đối mặt một mình. Cũng đã rất lâu rồi tôi không hôn một người nào như thế, nhưng tôi không thể hôn cậu một cách mập mờ mãi được. Dù tính đến hôm nay chúng ta chỉ mới quen biết nhau hai mươi ngày, nhưng với tôi thì chữ thích có ý nghĩa rất lớn, một khi lên tiếng thì sẽ là cả một đời.” Như đang nhắc nhở người kia trả lời, Tưởng Hạ Chi lại bấm còi xe thêm mấy lần nữa, sau đó lớn tiếng hỏi, “Thịnh Ninh, tôi thích em, em có thích tôi không?”
“Anh ấy không thích anh thì để em thích anh!” Có một cậu trai đứng hóng hớt trông có vẻ không thẳng lắm, cậu ta bắt đầu reo hò hùa theo, nắm tay lại thành micro rồi hét lên với Tưởng Hạ Chi, “Anh đừng chờ anh ta nữa, anh chọn em đi!”
“Cảm ơn.” Tưởng Hạ Chi lịch sự cười với cậu trai kia, sau đó nghiêm túc nói, “Không được đâu.”
Ý vui đùa trên gương mặt hắn đã không còn nữa.
Trong bóng đêm khi đèn đuốc mới thắp lên, khói bếp bốc ra từ một căn nhà gần đó. Hắn lặng lẽ nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm và đa tình, tựa như đang chờ đợi một câu trả lời cuối cùng của cả đời mình.
Tất cả mọi người đều háo hức chờ đợi.
Thịnh Ninh hoàn toàn không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, trong thế giới quan đã thành hình hơn hai mươi năm của anh, đàn ông thích đàn ông đã tào lao lắm rồi, vậy mà còn nói chuyện cả đời?
“Ai muốn bên anh cả đời chứ.” Cuối cùng, anh chửi một câu “đồ thần kinh” giữa ánh mắt tha thiết mong chờ của cả đám người, sau đó xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, Thịnh Ninh nhắm mắt dựa vào sofa, anh gần như đã cạn kiệt sức lực sau một ngày rối tinh rối mù.
Muộn hơn một lúc, anh bừng tỉnh bởi một hồi chuông điện thoại, cầm lên xem thì là Hạng Bắc gọi tới.
Hôm nay giọng của Hạng Bắc nghe hơi kỳ lạ, tiếng ồm ồm sôi lên bên tai anh như thể vừa uống rất nhiều rượu. Lời anh ta nói lại càng kỳ quái hơn, anh ta nói: “Đôi khi ngẫm lại thì thấy thật sự rất có lỗi với cậu, người anh em tôi đây làm vậy là quá thiếu suy nghĩ, biết thừa cậu thích Ôn Ngữ, lại không rút lui để nhường người ta cho cậu.”
“Chuyện tình cảm sao lại nói nhường hay không, anh nói vậy là không tôn trọng đàn chị, không tôn trọng tôi, cũng không tôn trọng chính mình.” Thịnh Ninh thật sự đã lật chuyện này sang trang mới rồi, anh khuyên Hạng Bắc, “Đừng nói vớ vẩn nữa, tôi đã nói rồi, anh có thể làm chị ấy hạnh phúc là tốt rồi.”
“Ý anh là, nếu ngày nào đó anh xảy ra chuyện gì, cậu có thể chăm sóc em ấy giúp anh không?”
“Anh thì có thể gặp chuyện gì? Uống rượu đột tử hay hút thuốc ung thư phổi?” Câu này nghe vào tai lại thấy có ý “hẹp hòi”, xem ra đã say quắc cần câu rồi. Thịnh Ninh bị Hạng Bắc xoay mòng mòng chẳng hiểu ra làm sao, anh đành nói, “Vợ mình thì tự đi mà chăm sóc, nếu sợ gặp chuyện thật thì từ giờ bắt đầu cai thuốc cai rượu đi, cố gắng đầu bạc răng long với đàn chị.”
Nhưng Hạng Bắc vẫn lớn tiếng càm ràm lải nhải, lúc thì nói xin lỗi anh, lúc lại nói có lỗi với chị gái anh, nói xong câu cuối thì bắt đầu nức nở. Thịnh Ninh đã mất sạch kiên nhẫn, cơn đau đầu lại phát tác nên anh quyết định cúp máy luôn.
Mới cúp máy không bao lâu thì điện thoại lại đổ chuông, anh nhìn thì thấy là một số cố định lạ.
Thịnh Ninh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau đầu để bắt máy: “Ai thế?”
Đầu dây bên kia im phăng phắc.
“Ai vậy?” Anh hỏi lại lần nữa.
Dường như đầu dây bên kia vẫn không có âm thanh gì, nhưng nghe kỹ hơn thì hình như có loáng thoáng tiếng nức nở.
“Thải Thi à?” Cuối cùng Thịnh Ninh mới nhận ra, là cô bé bất lực như chú sơn dương kia. Anh im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Nếu em muốn kể lại những gì mình từng trải qua, tôi đảm bảo tôi sẽ chỉ là một người lắng nghe thôi.”
Cô bé vẫn không lên tiếng. Có mấy lần cô há miệng thở hổn hển, nhưng lại chỉ làm nước mắt rơi xuống nhiều hơn.
Thịnh Ninh vẫn cầm điện thoại, yên lặng lắng nghe.
Im lặng khoảng chừng hai mươi phút, tiếng khóc của cô bé bỗng nhiên trở nên thảm thiết hơn, nhận ra người này vẫn cần gom góp can đảm, anh bèn lên tiếng: “Nếu em sợ bị đám người đó trả thù thì tôi có một căn nhà trống ở phố Trường Lưu, tuy không rộng lắm nhưng đủ cho em và cha em ở, hai người có thể tiếp tục mở quán mì ở phố Trường Lưu, dân làng ở đó là kẻ thù không đội trời chung của đám xã hội đen Hồng Triệu Long, họ sẽ đảm bảo em và cha em được an toàn… Còn nữa, gần Viện kiểm sát cũng có một trường cấp hai, tôi có thể liên hệ chuyển trường giúp em, tôi sẽ tới thăm em bất cứ khi nào có thời gian…”
Anh hiếm khi nói nhiều và chu đáo cân nhắc mọi khả năng cho cô, anh đang cố gắng để cô bé đáng thương này tin tưởng, rằng những gì xảy ra với cô bé không phải là chuyện không như ý trong đời, mà là việc ác từ đầu đến cuối. Anh hứa hẹn với cô bé bằng tất cả sự dịu dàng và trịnh trọng: “Nếu em bằng lòng đứng ra chỉ điểm những kẻ độc ác đó, chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức mình để đòi lại công bằng cho em.”
Nhưng cuối cùng Dương Thải Thi ở bên kia đầu dây cũng ra quyết định.
“Tôi không muốn bị thiêu sống, cũng không muốn bị nhét vào trong bức tường lạnh lẽo sau khi ra đi, cầu xin anh đừng tới tìm tôi nữa, buông tha cho tôi và cha tôi đi.”
Cô bé nức nở để lại những lời này rồi cúp máy.
Chưa bao giờ Thịnh Ninh cảm thấy mệt mỏi đến thế này. Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, thấy hai cuốn tạp chí với hai gương mặt anh tuấn giống với người kia trên bàn thì lại càng cảm thấy hoang đường và kiệt quệ hơn.
Anh vung tay ném cả hai cuốn tạp chí vào thùng rác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT