Vội vã bận việc cả ngày vừa về đến nhà liền nhanh chóng tính toán một chút, không chỉ không có kiếm lời được, mà còn lỗ.
Nguyên liệu nấu ăn một ngày mất khoảng 500 văn, nhưng chỉ lại thu được 300 văn, còn dư lại một nồi to nước cốt lẩu, hai rổ thịt đồ ăn không bán được.
Tư Nam yên lặng thở dài, mở đầu bất lợi a!
Nhị Lang Tử hai tay bám vào ván cửa, khẩn trương hỏi: “Kiếm lời được nhiều hay ít?"
"Nhiều như vậy này .” Tư Nam lập tức giơ lên gương mặt tươi cười, hướng Nhị Lang Tử lắc lắc cái bình.
Tiền đồng cũng chưa lấp đầy hết nửa cái bình, lắc lên, liền phát ra thanh âm leng ka leng keng.
Nhị Lang tỏ vẻ hoài nghi.
Tư Nam kéo Tiểu lang tử ôm nhóc vào trong lòng ngực mình, nửa bình tiền đồng lạch cạch liền lăn lên trên bàn, bày ra một mảnh thật lớn, “Nhìn một cái thử xem, có nhiều hay không?
Nhị Lang Tử không bị tiền đồng làm cho khiếp sợ, nhóc ngược lại bị hành động của Tư Nam làm bất động tại chỗ. Cậu nhóc lớn như vậy, trước nay chưa từng được huynh trưởng ôm qua lần nào, lần đầu tiên phát hiện vị huynh trưởng vừa lười lại vừa yếu này thực sự lại có sức lực lớn như vậy ...…
Tiểu gia hỏa đỏ mặt tránh thoát cái ôm đi nhanh ra ngoài, nhặt từng cái tiền đồng nhét trở lại vào bình, sau đó liền ôm bình chạy về thẳng về phòng ngủ phía tây, “Tiền ta này giữ, đỡ cho ngươi ăn xài phung phí tiêu hết."
Hắc, tiểu tử thúi......” Tư Nam bật cười, “Tốt xấu gì cũng đem cái bình đưa lại chứ.”
Nhị Lang ầm một tiếng đóng cửa lại.
Tư Nam lúc này mới thu lại ý cười.
Liền tính là có lỗ, cũng không thể làm cho tiểu hài tử phải nhọc lòng.
Là nam nhân nên tỉnh lại lên, hôm nay lỗ, ngày mai kiếm trở về liền xong rồi.
Cậu cầm chén đũa lên đếm đếm thời cổ đại về điểm này chính là không được tiện dụng, không có hộp cơm dùng một lần, bán ra một phần lẩu còn phải đợi khách nhân mang chén trả lại – cũng may là không thiếu, cuối cùng vẫn còn đầy đủ.
Rốt cuộc, ở Châu Kiều người mua thức ăn đều là những hộ gia đình sống ở phụ cận xung quanh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không ai sẽ tham lam một cái chén này cả.
Người dân ở đây chất phát như vậy, Tư Nam lại cảm thấy sống ở thời cổ đại cũng không tồi.
Có khách hàng quen thì tốt rồi, bọn họ sẽ tự mình mang chén; sạp hàng lại bày ở một địa điểm lớn hơn thì tốt, ít nhất có thể đặt mấy bộ bàn ghế; cửa hàng thì có mặt tiền thì càng hoàn mỹ hơn, lý tưởng liền coi như thực hiện được một nửa.
Tư Nam cười ngây ngô trong chốc lát, hưng phấn mà lập ra một kế hoạch mới.
Ngày hôm sau, theo thường lệ giờ dần một khắc liền rời giường.
Trời còn chưa sáng, Tư Nam đã bắt đầu đánh một bộ quyền để rèn luyện cơ thể, sau lại đi đến chợ sáng mua một mẻ thịt mới cùng với đồ ăn, về đến nhà liền bắt đầu hầm nước cốt.
Nấu một nồi thịt dê tương đối đơn giản, chỉ cần dùng mấy khúc xương cốt to cho vào nồi hầm, bên trong lại bỏ thêm đinh hương, bát giác, hoa tiêu, vỏ quế để khử đi mùi tanh, còn lại gia vị muối, dấm, dầu mè chờ khi nồi nước hầm sôi lên liền bỏ vào sau.
Nồi canh cá cũng không khó, bỏ vào trong nồi mấy con cá trích nhỏ, bỏ thêm vào mấy khúc hành, vài lát gừng, bát giác, muối, gia vị còn lại không cần bỏ vào, quan trọng nhất chính là mùi vị thơm ngon của thịt cá.
Cần phải nắm rõ phương pháp giữ độ lớn nhỏ của lửa, lửa lớn sẽ dễ dàng làm cháy món ăn, lửa quá nhỏ thì món ăn khi nấu xong sẽ có màu sắc cùng hương vị không còn nguyên vẹn.
Trước đây lão ba lúc hầm canh cũng đều là dùng củi lửa để nấu, Tư Nam từ nhỏ phụ trách thêm củi, sớm đã luyện ra một thân công phu. Tới bên này rồi mỗi ngày đều dùng củi lửa để nấu cơm, ngược lại còn rất nhanh chóng mà thích ứng.
Còn có nồi canh chua.
Cái này cách nấu có chút phức tạp, cho dưa chua cùng với thịt heo vào xào chung lại cho đến khi bóc lên mùi thơm, lại thêm vài khúc hành lớn, mốt miếng hoa hồi lớn, củ tỏi, bát giác, sau đó cho thêm nước sôi, thêm muối, tương, đường phèn.
Lúc nào ăn lại rắc thêm ít tiêu, một chút mộc nhĩ, da đậu, mầm đậu nành, chân gà, chân vịt, Loại phối hợp này là kiểu Tư Nam yêu thích nhất, mỗi lần có thể ăn một nồi to.
Cuối cùng là nồi táo đỏ dưỡng sinh.
Thêm nấm tuyết, bách hợp, đường phèn, nấu lửa nhỏ, phương pháp đơn giản, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì lại quý giá. Đây là do Tư Nam cố ý thêm vào, chuyên dùng cho nữ tử cùng tiểu hài tử ăn, đặc biệt là mấy phu nhân nhà có tiền, nếu có thể lọt vào mắt các nàng, không cần lo không kiếm được tiền.
“Chỉ cần là người có tiền trong nhà đều có phòng bếp tại nhà, sẽ không mua thức ăn nấu ở bên ngoài?” Tư Nam cau mày, thô thanh thô khí mà nói.
“Kẻ có tiền bình thường đều rất thích hùa theo nhau, thức khác thức ăn có lẽ sẽ bọn họ không mua, nhưng món nhỏ lẩu ngon nhất ở Biện Kinh nhất định sẽ mua!” Đôi mắt Tư Nam cong lên, cười tủm tỉm mà phản bác.
Ở Châu Kiều nhiều thức ăn như vậy, dựa vào cái gì chỉ mua của mỗi mình ngươi?” Thanh âm thô lỗ lại lần nữa cất lên.
“Sơn nhân tự có diệu kế.” Lại lần nữa lộ ra nụ cười xấu xa.
“Ngươi cứ thổi phồng đi!”
“Không tin? Vậy cứ liền chờ xem."
“Chờ xem liền chờ xem, hừ.”
“Hừ hừ!”
Tư Nam một người phân sức hai giác, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Nhị Lang Tử đứng ở trong viện, khuôn mặt nhỏ tròn đều muốn nhăn thành một khối.
Lưu gia thẩm thẩm nói huynh trưởng chuyển biến tốt, y còn chưa tin, vừa thấy như vậy, hắn thật sáng suốt.
Ca ca vẫn là ngốc ca ca, trọng trách nuôi gia đình vẫn nên là nhóc tới gánh đi.
Ai, không nói nữa, phải mau đi đọc sách.
Nhị Lang Tử siết chặt nắm tay, ra hình ra dáng mà đem cơm sáng gói ghém tốt, cõng lên rương đựng sách nhỏ, khoan thai bước nhỏ mà đi, thời điểm lúc sáu bảy giờ hướng ánh mặt trời mà đi ra cửa.
Tư Nam cầm hành tây đuổi theo phía sau “Cơm sáng nhớ phải ăn hết, không cần giữ đến giữa trưa, giữa trưa sẽ mang đồ ăn mới đến cho ngươi.”
Nhị Lang Tử lãnh khốc mà xua xua tay.
Tư Nam nhìn cẳng chân ngắn ngủn của nhóc, ôm theo cái rương đựng sách lớn, đột nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm của một vị cha già.
Sau này lại làm cho thằng bé cái cặp sách đi!
Nam nhân nhỏ này còn muốn trở thành Đại tướng quân, cũng không thể để bị một cái rương đựng sách nhỏ đè cho lùn đi được.
Thời buổi này, tả lân tả nhà mình đứng nghĩ sẽ giấu được có chuyện bí mật gì, việc Tư Nam đi Châu Kiều bày quán đã sớm truyền ra khắp toàn bộ ngõ nhỏ.
Sáng sớm, hẻm nước trà đã tràn ngập mùi thơm của cái lẩu, con trùng thèm ăn trong bụng của hàng xóm xung quanh cũng bị mùi thơm làm cho kêu gào, người giàu có chút không hiếm lúc sẽ đi lên phố mua nhiều đến hai lượng thịt, còn người nghèo khổ đến nỗi chút đồ ăn canh cũng không bỏ nhiều thêm hai giọt mỡ .
Trên bàn cơm Vu gia, đồ ăn của ba khuê nữ chính là cháo rau dưa, chỉ có trước mặt Vu Thất Bảo được đặt một chén canh mỡ lợn.
Tuy là như thế, Vu Thất Bảo còn không biết đủ, lớn tiếng reo lên: “Đại Lang ca hắn ở Châu Kiều bán lẩu, đêm qua Nhị Lang ăn một nồi tràn đầy, Nữu Nữu cũng đến đó ăn rồi, ta cũng muốn ăn!"
Hồ thị trừng mắt, “Ngươi có biết thứ đồ kia là đồ vật gì sao, mà còn dám ăn? Nếu thật sự tốt như vậy, tại sao lại không thấy người khác bán?"
“Là vì sao?"
“Độc dược! Chuyên độc tiểu hài tử, ai ăn sẽ biến thành tên ngốc!"
Vu Thất Bảo sợ tới mức hít hít cái mũi, “Nhị Lang chính là thân đệ đệ của Đại Lang ca
“Chính vì là thân đệ đệ nên mới xuống tay, nếu không có Nhị Lang Tử kéo chân sau, Tư Nam liền không phải có thể một mình độc chiếm phòng ở của Tư gia hay sao?"
Vu Tam Nhi dừng chiếc đũa lại, trợn trắng mắt liếc Hồ thị một cái, “Làm trò trước mặt hài tử, nói hươu nói vượn cái gì."
“Chính vì ngay trước mặt hắn nên mới nói, bằng không còn đợi bị hai huynh đệ kia khi dễ đến chết! Còn có ngươi Hồ thị chọc chọc trán Vu Thất Bảo, “Đừng có cả ngày Đại Lang ca, Đại Lang ca mà gọi, hẳn không phải thân ca của ngươi.”
"Nga." Vu Thất Bảo cúi đầu xuống, hậm hực mà ăn chén canh mỡ lợn trước mặt.
Sau một lúc lâu, lại nhịn không được hỏi: “Thực sự có độc sao?”
“Có độc, không chỉ ăn mới bị trúng trúng độc, mà cả ngày nhớ thương cũng sẽ bị.”
Đôi mắt thon dài của Vu Thất Bảo bỗng chốc trừng lớn, bị dọa sợ tới mức nước mũi chảy ra ngoài.
Vu Tam Nương cười nhạo, “Bằng không ta nói hắn làm cho ngươi ăn một lần, có lẽ có thể lấy độc trị độc.”
Vu Thất Bảo hướng nàng phi một ngụm, “Ta mới không cần trúng độc!”
Giọt nước miếng phun ra rơi vào trong chén cơm Tam nương, trên mặt Tam nương tối sầm, cầm chén quăng lên bàn một cái rồi rời đi.
Trừ bỏ đại nương, còn người ngay cả cản cũng chưa từng cản một chút.
Một hồi lâu Hồ thị mới hồi tưởng lại, “Con nha đầu thối, đây chính là mắng đệ đệ ngươi ngốc! Xem ta có đánh nát miệng ngươi không!”
Tư Nam ngồi trên xe ăn vặt đi ngang qua trước cửa Vu gia, nghe được bên trong một trận quỷ khóc sói gào.
Tiếng huýt sáo vang dội thổi ngang trời thổi qua, xe ba bánh thời thượng dẫm lên, nhanh chút đi bày quán thôi!
Hôm nay, Tư Nam có chuẩn bị mà đến.
Không có tiếng tăm?
Không quan hệ, ta có rất nhiều biện pháp để tuyên truyền!
Bán không được?
Đừng lo lắng, chỉ cần bày ra gương mặt này là được!
Dựng xe ổn định, bảng tên cũng cấm xong, củi gỗ đầy đủ, lẩu nhỏ nấu tốt, một cái quạt hương bồ lớn , cuối cùng móc ra vũ khí bí mật…
“Thịch thịch thịch thịch_ _ keng!"
“Thịch thịch thịch thịch keng!"
Ho nhẹ vài tiếng, một bên gõ một bên la, chất giọng sáng ngời. Đại lão bản như ta không chỉ bán mỗi lẩu, còn có thể bán nghệ!
“Thịch thịch thịch thịch keng keng keng!"
“Đi dạo ngang qua đừng vội bỏ lỡ, lẩu nhỏ Tư gia, hai mươi văn một chén!"
“Hai mươi văn một chén, hoàn toàn không có hại, mua cũng không bị lừa, người nào mua được chính là kiếm được lâu!"
Hiện tại đứng trên đường cái thét to, ở Đại Tống thành Đông Kinh thật sự rất mới mẻ, không bao lâu liền có một vòng người vây quanh nhìn xem.
Tư Nam một bên gõ trống, còn có thể nhanh chống hợp lại từ ngữ biên soạn ra tới nhịp điệu.
“Chưa ăn qua cũng không sao cả, hai mươi văn là có thể thưởng thức được một chén."
"Nồi canh chua cá trích xanh, vị ngọt cay rát tùy mọi người chọn lựa!”
“Thịch thịch thịch thịch keng!"
“Thịch thịch thịch thịch keng!”
“Sáu thịt tám rau thêm canh, hai mươi văn là có thể ăn no căng bụng."
“Thịch thịch thịch thịch keng keng keng!"
Không chỉ có thể biên soạn, còn có thể cùng người xem hỗ động qua lại.
“Đúng đúng, ngài không nghe lầm."
“Lão nhân gia từ ái, tiểu bằng hữu đáng yêu, tất cả giống nhau đều giảm 10%!"
“Thịch thịch thịch thịch keng!"
“Cái gì? Khách hàng quen?"
“Khách hàng quen ta liền đưa thịt viên, không phải đưa một cái, cũng không phải đưa hai cái, một lần liền đưa ba cái!"
“Thịch thịch thịch thịch keng keng keng!"
Trước không nói, chiêu này còn rất hiệu nghiệm.
Đám người xem rất cao hứng, theo thói quen mà tính bỏ tiền ra mua, đưa đến một nửa liền mới phản ứng lại, hình không đúng , người kia không phải là bán nghệ, là bán cái lẩu nhỏ đi.
Được, thôi thì mua tới nếm thử đi!
Tư Nam đem dùi trống bỏ qua một bên, khí thế ngất trời mà nấu lẩu lên.
Đám người lại là một trận hoan hô.
Ngày hôm qua ít người mua, bản lĩnh của Tư Nam không hiện ra, lúc này một lúc bán đi liền mười mấy phần, tay đảo đồ ăn nhanh đến mức bay lên, một loạt năm nồi nhỏ tất cả đều dùng nấu hết, thêm canh, thêm nước, bỏ thêm củi, một phần xong rồi liền tiếp một phần, nửa điểm cũng không thấy loạn.
Cho rằng như này liền xong rồi sao?
Cũng không phải!
Mười vị khách nhân đồng thời đặt đơn, ai mở miệng trước, ai trả tiền sau, ai muốn ăn loại nào, Tư Nam liếc mắt nhìn qua một cái, nghe một lần liền nhớ kỹ, không chỉ nhìn qua là không quên được, còn có thể nghe thanh âm, nghe con số.
Một lát sau, đoàn người trợn mắt há hốc mồm.
Phảng phất lại nhìn một màn biểu diễn hết một lúc.
Có người tiếp nhận chén đũa, lập tức bưng lên ăn, thời điểm ăn còn thi thoảng để mắt đến cậu, cố ý đếm, quả nhiên giống Tư Nam nói như vậy, sáu thịt tám rau, sáu dạng món ăn mặn, các loại thức ăn chay đều sáu miếng, ...... Có phải hai lạng hay không cũng không biết, dù sao một tô lớn đến độ sắp tràn ra ngoài, cảm thấy bỏ ra hai mươi văn một chút đều không oan uổng tí nào.
Mấu chốt là ăn ngon a!
Là ăn ngon thật sự, mùi vị này không biết là hầm như thế nào mới được như vậy, mùi thơm đến mức làm người nhịn không được đem nước canh cũng đều uống sạch sẽ.
Phượng Nghi lâu.
Nhã gian lầu 3 có một cửa sổ đối diện với Châu Kiều, Đường Huyền đứng trước cửa sổ hồi lâu, tư thế một chút cũng chưa đổi qua một lần.
Hắn đứng bao lâu, hai vị quan thân hầu liền nhìn hắn bấy lâu.
Mộc Thanh: “Nhớ không lầm, chúng ta là tới tra án đi?”
Lâm Chấn: “ ừ”.
Mộc Thanh: “Nếu không nhìn lầm, lão đại là ở nhìn chằm chằm xe bán lẩu của lang quân Tư gia đúng không?”
Lâm Chấn: ....
Mộc Thanh: “Dù cho Tư lang quân có là con trai của cố nhân, thì cũng không cần như vậy...... Ân, chính là nhão nhão dính dính đi?"
Lâm Chấn: ..
Không muốn chết, liền câm miệng lại.
Mộc Thanh dùng răng cắn lên môi .
Lâm Chấn:...…
Một chuỗi tiền nện lên trên trán mọc Thanh,"đi mua"
“A!Được”
“Lập tức quay lại!”
“Nhất định sẽ cho ngài ăn được thức ăn còn nóng !”
Mộc Thanh sống lưng thẳng tắp, bay nhanh xuống lầu.
Chạy đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Thiên gia gia!
Ba tên nam nhân cao lớn, lại chỉ cho có hai mươi văn?!
Đường đường là chỉ huy sứ Hoàng Thành Tư, lương bổng mỗi tháng bạc đều nặng trĩu, đây là giữ lại để cưới vợ sao?