Mọi người xung quanh liên tục hít hà một hơi.

“Hai mươi văn? Như thế nào thật mắc!”

“Đủ cho cả nhà ăn được một nồi canh bánh to.”

Mới vừa rồi còn có người muốn nếm thử món ăn mới mùi vị, hiện tại ngày lập tức liền từ bỏ suy nghĩ muốn ăn thử .

Tư Nam chỉ bên cạnh một cái bát lớn cười nói: “Hai mươi văn tiền, tám loại rau đồ ăn cùng loại thịt, chất đầy cả cái bát lớn này , cũng đủ cả nhà mọi người cùng ăn một lần.”

Đám người vẫn là tiếp tục lắc đầu.

Ở thời đại này, mười lăm văn tiền có thể mua một phần lớn thịt lòng , một lượng bạc tử có thể đặt mua một bàn nhỏ tiệc rượu, hai mươi văn thật sự không phải là một số tiền nhỏ.

Trong đám người cũng không ít người vô lại còn rãnh rỗi hán tử, hắn dáng vẻ vô cùng lưu manh mà  nhìn về phía Tư Nam gào lên ——

“Tiểu tử, không thể ở ban ngày ban mặt mở to mắt ra liền muốn ra giá cao, ngươi đến làm thử các ca ca nếm thử có đáng giá hay không nha!”

“Còn không đúng sao, trên phố này nhà ai buôn bán trước tiên đều phải đưa phí bảo kê đâu?

Tiểu ca ngươi đừng keo kiệt, các ca ca giúp ngươi nếm thử vị, ăn đến khi nào hài lòng thì lúc đó mới có thể giúp ngươi kêu to phải không?”

“……”

Đám người ồn ào nói chuyện không ngừng đều là lưu manh nhóm, tam giáo cửu lưu đều có thể dính đến một chút quan hệ, nhưng bản lĩnh lớn một chút thì không có, ngược lại thì lợi ích nhỏ chiếm được không ít. Trên phố này người bán hàng rong nhiều nhất là từ ngoại ô tới hoặc các hộ nông dân, không dám trêu chọc bọn họ, nếu không lại phải vướn tới phiền phức.

Tư Nam lại không nghĩ muốn học theo bọn họ này tật xấu.

 Nét cười trên mặt cậu còn chưa giảm, tùy ý nhặt vài miếng thịt đồ ăn ném vào trong nồi, bếp thêm vài nhánh củi gỗ.

Không bao lâu, trong nồi nước canh liền nấu chín, hương thơm liền theo không khí lan tỏa ra, mọi người vây xem người hung hăng mà nuốt nuốt nước miếng.

Đặc biệt là những cái đó ồn ào đám người lưu manh, trong mắt  bọn họ mang theo đắc ý, chỉ còn chờ Tư Nam cung cung kính kính mà đưa tới trong tầm tay.

Tư Nam cười như không cười mà xem xét bọn họ liếc mắt một cái, đối phương trên mặt lập tức lộ ra vài phần ác.

Tư Nam nhướng mày, cầm giá gỗ múc một muỗng đầy, lát thịt tuy cắt mỏng, nhưng đồ ăn vừa giòn vừa thơm, mùi thơm cùng khí nóng trong nồi hầm hập mùi thơm bốc lên lan tỏa xung quanh.

Đã có người nhịn không được vây lại đây, chờ tiếp.

Nhưng không thể nào ngờ được, Tư Nam tay run lên, một giá đồ ăn đầy tràn thế nhưng toàn bộ đều rơi xuống đất.

Bên đường không biết từ đâu chạy tới một con chó vàng kêu gâu gâu mấy tiếng, hai ba ngụm liền nuốt sạch đồ ăn vào bụng.

Đám lưu manh vẽ mặt thay đổi, trong mắt lộ ra ác ý .

Bình dân bá tánh xung quanh sắc mặt toàn là khẩn trương, hoặc đồng tình hoặc lo lắng mà nhìn về phía Tư Nam.

Tư Nam không chút nào hoảng hốt, thong thả ung dung mà nói: “Nhìn đi, chỉ có súc sinh mới có thể ăn không cần trả tiền, cho nên ta như thế nào có thể vũ nhục các vị như vậy được?”

Đám lưu manh:……

Lời này nói ra làm như thế nào bọn họ có mặt mũi ăn tiếp?

Người ăn mà không trả tiền, chính là súc sinh;  nhưng nếu bỏ tiền mua, lại nuốt không xuống cục tức này.

Dẫn đầu đám du côn được kêu là Lại lão đại, hắn ỷ vào bản thân có một thân cơ bắp nên liền ra tay thu phục toàn bộ phố Lưu manh. Hắn thấy Tư Nam sinh đến trắng nõn sạch sẽ, tưởng cậu là cái người dễ bắt nạt, liền dơ nắm tay lên một hai phải nháo loạn ầm ĩ.

Tư Nam lập tức rút ra một cái dao phay, thuần thục điêu luyện mà xoay dao, con dao lóe lên một cái sau đó chém một phát vào tấm thớt.

Tấm thớt được làm từ gỗ táo nhanh chóng bị nứt thành hai nữa.

Tên lão đại dừng lại bước chân  trên mặt biểu cảm không thay đổi.

Các tiểu đệ ồn ào: “lão Đại, cái tên tiểu Bạch kiểm này không biết sống chết này, nhanh lên cho hắn nếm thử nắm đấm của lão đại đi!"

 Lại lão đại được cổ vũ, liền tiếp tục vung nắm tay phải lên hướng về phía sạp hàng của tư Nam.

Đúng lúc này một vị Lang Quân mặc một thân Hồng y bước đến, khi đi qua bên người Lại lão Đại hắn không nặng không nhẹ lấy cung chọc vào hắn một cái.

Rõ ràng nhìn không dùng lực, Lại lão đại lăng là quăng ngã cái cẩu gặm bùn, thiếu chút nữa áp đến hoàng cẩu trên người. Rõ ràng là nhìn thấy không dùng lực, nhưng Lại lão đại thế mà bị quăng cho ngã xuống đất thiếu chút nữa là té ngã đè lên trên mình con chó vàng nằm ở bên đường.

Con chó vàng đứng lên sủa một tiếng, sau đó lại ghét bỏ mà chạy đi.

Lại lão đại cực kỳ tức giận, bản thân chửi ầm lên:" là ai, là ai đẩy ngã gia _____ gia,gia ngài vẫn khỏe mạnh ?"

Phốc ——

Tư Nam không nhịn được mà cười.

Đường Huyền ôm cánh tay, nhàn nhạt nói: “Đừng gọi bậy, ta không có nổi đứa cháu nào bất hiếu như ngươi vậy”

Lại lão đại liền bị nghẹn một hơi, một khuôn mặt trướng thành màu gan heo.

Không phục?

Kia cũng phải nhịn..

Liền nói cho dù chưa từng thấy qua Đường Huyền, nhưng cũng phải nghe nói qua trên người hắn có đeo theo một cái cung tên dài, cho nên đừng nói là Lại lão đại hắn, ngay cả thổ phỉ Toàn kinh thành vừa thấy hắn hình dáng cũng đều phải sợ run!.

Lại lão đại không dám nói nhiều, hốt hoảng hành lễ, vừa lăn vừa bò nhanh chóng mà chạy.

Mấy tên tiểu đệ không phục mà ồn ào: “Lão đại, chúng ta nhiều người như vậy, cần gì phải sợ cái tên tiểu Bạch Kiếm kia?”

Lại lão đại giơ một tay tát lên mặt tên vừa mới nói “Ngu xuẩn, ngươi bản thân muốn chết thì cứ tùy ý, đừng có ngu ngốc mà kéo theo ta!"

Tiểu đệ ủy khuất, “lão đại, ngươi,ngươi ra tay đánh huynh đệ chỉ bởi vì tên kia lớn lên Tuấn Tú hơn sao?"

Một tên tiểu đệ khác khác vội vàng kéo tay áo tên kia lại,"Mau câm miệng đi! Dùng đầu của ngươi mà suy nghĩ kỹ lại, có thể cõng hai thạch trọng huyền thiết cung, đi qua đi lại trên đường cái ở Biện Kinh, là người mà chúng ta có thể chọc đến được sao?”

Tiểu đệ trừng mắt to, huyền thiết cung? Hai thạch trọng?!

“Thiên gia gia!”

“Chạy mau nha!”

Một đám lưu manh xem cũng không dám xem một cái, nhấc chân lập tức chạy nhanh về phía trước, chỉ sợ chậm một chút liền bị đường Hoàng bắn cái lạnh thấu tim.

Không riêng đám lưu manh chạy, bá tánh còn lại cũng sôi nổi tránh đi. Không nói cái khác, chỉ riêng Đường Huyền lớn lên cao to, khuôn mặt anh tuấn đến khó tin, lại còn lạnh lùng đứng trên sàn nhà, thật sự là quá dọa người.

Tư Nam lại không sợ, cười khanh khách mà nhìn hắn,“Quân gia là, tới ăn cái lẩu nhỏ sao?”

“Không phải, liền đến nhìn xem thử một chút.”

Tư Nam cười, “được, ta đây cho ngài trổ tài một lần, ngài nhìn thật kỹ nha.”

Nói xong liền dùng muôi múc một chén thịt cùng với các loại rau cho vào nồi, động tác nhanh đến mức chỉ có thể phảng phất nhìn được tàn ảnh.

Lực chú ý của Đường Huyền nguyên bản là đặt trên chiếc xe ba bánh có hình thù kỳ quái kia, đột nhiên thấy một màn này lại rất có hứng thú mà nhướng mày.

Tư Nam thập phần chuyên nghiệp mà biểu diễn lại một lần.

Đường Huyền âm thanh lãnh đạm nói: “Thịt dê sáu lát, ức gà sáu miếng, nấm sáu cây, sáu loại rau khác lấy hai lượng.”

Ngữ khí thập phần khẳng định

Tư Nam búng tay một cái, “ánh ắt thật tốt.”

Khích lệ một cách cực kỳ giản dị, so với mấy câu nịnh bợ khác trên quan trường có thể nói là vô cùng đơn sơ, nhưng Đường Huyền lại ô cùng hưởng thụ.

Tiểu thiếu niên này vừa thấy liền biết là người có tầm nhìn, chỉ là, đôi mắt đen bóng kia thời điểm khi nhìn qua, lại làm người ta cảm thấy vô cùng chân thành.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đặc biệt như vậy.

Cho thêm rau vào nồi thịt, nấu thêm một lát liền chín.

Tư Nam nhanh nhẹn mà đem đồ ra, dùng tô lớn mà trang trí tốt, “ đây ngài mau ăn đi, nhân lúc còn nóng, rảnh rỗi lại đến trả chén.” 

Đường Huyền dừng một lát, nhưng vẫn tiếp nhận.

Thấy hắn đang bỏ tiền, cậu cười ha hả nói:" không cần trả tiền, này xem như quà tạ lễ." 

Đường Huyền không nhận, giơ tay ném vào cái bình đầu xe, không nhiều cũng không ít, vừa đủ hai mươi đồng.

Tư Nam cười cười, “Ngài thật khách khí."

Đường Huyền nhướng mày, “Ta chỉ không muốn trở thành 'súc sinh'."

Tư Nam:...... 

Mãi đến khi Đường Huyền đi xa, cậu mới nhớ tới lần này chưa đưa “Một văn tiền” như đã nói trước đó.

Được, lần gặp mặt rồi nói sau.

Cứ như vậy còn có thể nhìn nhiều hơn một lần gặp mặt, nghĩ tới còn có chút vui vẻ nho nhỏ

Tư Nam hừ mạnh, tiếp tục nấu lẩu.

Trải qua một hồi như vậy, mọi người vây xem đều đã tan ra, mãi một lúc sau cũng chưa bán ra được nồi thứ hai.

Nói không thất bại chính là giả, Tư Nam cho phép mình mất mát nhỏ trong vòng ba giây, rồi lại lần nữa lên tinh thần, tự mình nấu một nồi lẩu siêu cay, ôm chén lớn hô hô mà ăn.

Vừa ăn vừa cầm quạt lớn nhóm lửa khiến cho hương thơm của đồ ăn một đường hướng theo quạt mà bay khắp nơi.

Tiểu ca bán hàng rong bên cạnh lặng lẽ nuốt nước miếng, nếu không phải trong nhà còn có ba tiểu hài tử cần phải nuôi, ắn  liền thật sự nhịn không được mà bỏ tiền để mua.

Quạt gió còn không tính, còn muốn biểu diễn.

“Hảo cay hảo cay......"

“ôi chao, đúng thật là đã ghiền!"

“Thời tiết này nên ăn một chén lẩu siêu cay,chảy ra ngoài một thân mồ hôi, cực kỳ khoan khoái!"

Kỳ thật cũng không cay, quân khương cùng thù du tuy rằng có vị cay nhưng so với ớt cay chính cống thì vẫn không giống, nếu muốn dọa người, đều phải toàn dựa vào kỹ thuật mà diễn.

Thực nhanh, liền có người qua đường bị hấp dẫn lại đây, muốn một chén.

Tư Nam nhìn thấy đối phương là một lão nhân gia tóc bạc, thì vô cùng hào phóng mà nói: “Lão nhân gia, ta giảm cho ngài 10%, còn lại là mười tám văn.”

Tuy rằng chỉ bớt hai văn tiền, nhưng lão nhân gia lại rất cao hứng, vui tươi hớn hở mà kêu thêm một phần.

Hai cái lẩu nhỏ, trừ bỏ nồi chén, củi gỗ, chi phí nguyên liệu nấu ăn, còn lại ổng cộng kiếm được mười văn tiền.

Một phần kiếm năm văn, thật không nhiều lắm, chỉ là tiền này rất vất vả mới kiếm được.

Thật sự, nếu lòng dạ Tư Nam hiểm độc một chút, liền mua loại thịt qua đêm, rau dưa cùng nấm chất lượng kém chút, một phần ít nhất có thể kiếm được mười văn.

Nhưng cậu lại không muốn làm như vậy.

Lúc cậu còn ở thời hiện đại, lão ba của cậu chính là từ quán lẩu cay mà một đường làm lớn đến hiện tại.

Lúc trước, lẩu cay vừa mới nổi lên ở thị trấn nhỏ phương bắc nơi cậu lớn lên, trên một con đường ít nhất cũng có đến sáu ,  bảy gia đình bán lẩu, mặc kệ người khác bán giá cao hay thấp, chỉ mỗi quầy hàng nhà bọn họ là nổi tiếng nhất .

Thứ duy nhất mà lão ba cùng người khác không giống nhau chính là ông ấy luôn bảo đảm nguyên liệu nấu ăn lúc nào cũng phải là hàng tươi mới, thịt trong ngày bán không hết ngày hôm sau tuyệt đối không bán tiếp, rau dưa các loại mà héo rớt một chút cũng nhất định sẽ cắt bỏ, tuyệt đối không vì chút tiết kiệm nhỏ kia mà làm khách hàng có cái nhìn không tốt về quán.

Bởi vậy cho nên, khách hàng quen nhà bọn họ càng ngày càng nhiều, chậm rãi từ quán ăn nhỏ trở thành một quán lẩu lớn thuê được mấy chục nhân viên vào làm như bây giờ.

Mặc dù làm lớn, lão ba ông ấy vẫn như cũ vẫn tự mình xuống phía sau bếp nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn kiên trì trước sau đều không thay đổi. Ông thường nói một câu là: “Thứ chúng ta bán ở đây chính là bán cái lương tâm.”

Tư Nam đem phần “Lương tâm” này mang đến tận Đại Tống.

Lúc sau, lại lục đục tiếp tục bán ra mấy phần, tiền mới tiền cũ phủ kín một lọ.

Lưu thị cố ý dẫn theo Nữu Nữu lại đây, muốn mua một phần nồi thịt cá tiên hương, một phần nồi táo đỏ ngọt. Lại nói tiếp, táo trong nồi đang dùng đều là do nàng đưa tới.

Tư Nam biết, nàng là đang chiếu cố việc  làm ăn của mình, chưa nói không cần tiền, nhưng lại nhanh chóng mà thả nhiều thịt viên hơn một chút, còn cố ý nấu một phần thịt viên mà Nữu Nữu thích.

Lưu thị nhìn động tác cậu nhanh nhẹn, âm thầm ngạc nhiên.

Mấy ngày trước đây nghe nói Tư Nam muốn mở quán ăn, không chỉ có nàng, à  toàn bộ người trong con hẻm đều không tin, một người trắng trẻo sạch sẽ như cậu vậy, như thế nào là sẽ đi bán đồ ăn? Không đem bệ bếp thiêu cháy đã coi như là tốt rồi.

Càng có thêm vài người giống như Hồ thị vậy, sau lưng chỉ chờ cậu thất bại để chế giễu.

Lại không nghĩ đến, đao pháp của Tư Nam lại thành thạo như vậy, một chén lớn tràn đầy thịt, còn chưa có ăn mà nước miếng đã chảy xuống rồi.

Lưu thị kinh ngạc, “Nam ca nhi, ngươi học được bản lĩnh như này từ khi nào a?"

“Từ trước lúc còn ở nhà ta đã trộm ra sau bếp của tửu lầu nhìn qua. Ngài cũng biết, cha ta vẫn luôn không nghĩ ta sẽ làm được cái này, nên không dám ở trước mặt người ngoài mà khoe khoang.” Đây là lý do mà sáng sớm hôm nay cậu đã  cố tình nghĩ ra để thoái thác.

Lưu thị không chút nghi ngờ, ngược lại vui mừng gật gật đầu, “Bản lĩnh này của ngươi nhất định sau này sẽ giống như Tư đại nhân."

Lúc trước, Tư Húc phất lên cũng chính là bắt đầu từ người làm công nhỏ chuyên xắt rau ở Phàn lâu, sau đó lại tự mình mở ra một cái tửu lâu lớn.

Tư Nam đóng gói kỹ cho nàng, dùng xiên tre xâu thịt viên lên đưa cho Nữu Nữu, “Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy thì chỉ thu mười tám văn."

Nữu Nữu tiếp nhận xâu thịt viên, thẹn thùng mà trốn ở phía sau lưng Lưu thị, chỉ lộ ra một đôi mắt ngập nước, ngọt ngào mà cong lên.

Tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, chỉ cần nếu ngươi đối nàng tốt một chút, nàng liền sẽ dùng tâm tư đơn thuần nhất mà hồi báo ngươi.

Lưu thị leng ka leng keng mà móc tiền ra trả.

Tư Nam không cần đếm, nghe thấy âm thanh liền biết là nhiều hay ít đây là từ trước lúc cùng lão ba bán quán đã luyện ra, khi đó còn lưu hành dùng tiền xu____ nghe tiếng này đồng xu cậu đã biết có tổng cộng là 50 đồng, bao gồm cả tiền của xâu thịt viên.

Tư Nam cười cười, “Ngài khách sáo quá rồi.”

Lưu thị lời nói thấm thía nói: “Làm việc cho tốt, luôn sẽ có một ngày thay đổi được.”

Tư Nam cầm tay, “Vậy xin mượn lời tốt đẹp của thím.”

"Mau đi nhanh, nếu không lại làm chậm trễ việc buôn bán của ngươi.” Lưu thị lôi kéo Nữu Nữu, cười khanh khách mà rời đi.

Ngày thường nàng là dáng vẻ ít tiếp xúc với người khác, lúc này lại khác thường ngày mà cùng binh sĩ tuần thành nói chuyện, còn cố ý nhắc tới phần thức ăn này là mua ở chỗ Tư Nam.

Những binh lính tuần thành này phần lớn đều là hạ bộ của phu quân nàng, nghe nói nàng cùng Tư Nam có quen biết,ít nhiều đều sẽ chiếu cố cậu một ít.

Phần ân tình này, Tư Nam nhớ kỹ.

Ở Phàn lâu trong phòng, Mộc Thanh cùng Lâm Chấn một trái một phải nhìn Đường Huyền, biểu tình một lời khó nói hết.

Đường Huyền không chút nào bị tầm mắt nóng rực kia làm ảnh hưởng, không nhanh không chậm mà kẹp lên một miếng thịt dê, ăn đến ngon lành.

Mộc Thanh: “Nhị mộc, ngươi nói, lão đại chỉ là vì chiếu cố hậu nhân của Nguyệt tiền bối, phải không?”

Lâm Chấn: “Ừ.” ‎

Mộc Thanh: “Tuyệt đối không phải bị tiểu tử cười xấu xa kia mê hoặc, phải không?”

Lâm Chấn: “Ừ.”

Mộc Thanh: “Hắn vẫn là sẽ mời chúng ta ăn bữa tiệc lớn, đúng không?"

Lâm Chấn: “…..”‬‎

Cái này không xác định.

Đường Huyền cầm chén đẩy về phía trước, “Nếm thử.”

Mộc Thanh đôi mắt hiếp lại.

Lão đại keo kiệt, là nghĩ muốn dùng một chén đồ ăn nhỏ bán bên đường kia để tống cổ ta!

Lâm Chấn rối rắm một chút, kẹp lên một miếng thịt viên nhét vào trong miệng Mộc Thanh.

Mộc Thanh ban đầu muốn nhổ ra, lại bị ánh mắt đe dọa của Đường Huyền phóng đến, không cẩn thận nhai một chút, sau đó...…

Thiên gia gia, thật thơm!

Không ăn liền mười chén liền không đủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play