Ta ở Đại Tống Bán Lẩu

Chương 1: Quy Vị


1 tuần

trướctiếp

" Con trai lớn của Tư gia ,Tư Nam hắn té ngã hỏng đầu rồi!

Sách không mốn  đọc!

Câu lan mái ngói ở thanh lâu cũng không đi!

Ngày hôm trước đứng ở trước bệ bếp nấu cháo!

Hôm qua lại ở vườn rau nhổ cỏ!

Hôm nay ở trước cổng nhà lại cùng Vu gia nương tử cãi nhau!

Ôi trời ơi, tám chín phần là lúc té ngã choáng váng hỏng đầu rồi!

Trước cổng nhà, có treo một cái đèn lồng lớn , ghi chữ "Tư trạch", thu hút sự chú ý của đám đông mọi người vây xem náo nhiệt.

Một người phụ nữ thân hình cao gầy, tuổi trên dưới 30, chống tay trên eo, nhìn chằm chằm trước mặt thiếu niên, một tay giơ lên ngón tay chỉ vào thiếu niên đối diện ngón tay gần như chọc vào mũi cậu.

Tất cả người dân xung quanh mọi người đều nhìn thấy, nhà ta Thất Bảo bị nhà của  ngươi Nhị Lang tử đánh đến đầy mặt toàn là máu, suýt nữa là hủy cả khuôn mặt! Tư gia Đại Lang, ngươi nói, việc này chúng ta nên giải quyết như thế nào ?"

Bên cạnh có một phụ nhân có vẻ ngoài hơi lùn, ôn tồn mà khuyên bảo: “ Vu Nương tử, ngươi bớt giận. Việc này không thể chỉ trách có một mình Nhị Lang tử được. Nếu không phải Thất Bảo nhà bà đã trêu chọc Nữu Nữu, Nhị Lang tử cũng không vô ý lỡ tay mà đẩy ngã nó...”

"Lỡ tay? Ngươi nhìn chuyện xảy ra như vậy mà gọi là vô ý lỡ tay? Tên tiểu tử này chỉ thiếu một chút nữa là ra tay giết chết con của ta! Nếu con trai ta Thất bảo thằng bé có xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta nhất định sẽ  yêu cầu Nhà họ Tư đền mạng!" Vu Nương tử nói giọng điệu sắc bén, khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng.

Tư Nam lau khuôn mặt đầy nước miếng cười như không cười nói: "Nó hiện tại đã chết Chưa?”

Vu Nương tử cảm thấy nghẹn uất, suýt nữa ngã ngửa: “Ngươi - ngươi nói như vậy mà xem như là đang nói tiếng người sao!”

Nghe không hiểu sao? Là ‘ người ’ lời nói cho nên mới nghe không hiểu đi!” Tư Nam lười biếng mà dựa vào cánh cửa, trong mắt mang theo một tia châm biếm.

“Ngươi ——” Vu nương tử tức giận đến phát run.

Cảm giác bị mắng, nhưng không có bằng chứng!

Tư Nam giọng nói vừa chuyển lại tiếp tục nói: “Nếu Vu nương tử còn có thể tới trước nhà của chúng ta mà la lối khóc lóc om xùm, nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi còn có khẩu khí lớn như thế này——  chắc là đã đi khám đại phu rồi phải không a? Tiền thuốc men nhiều ít a ? Nói cho ta một con số, ta cho ngươi đền tiền.”

Vu nương tử nghe vậy, rốt cuộc ngừng lại.

Chỉ là, không đợi nàng tiếp tục xuất ra công phu sư tử ngoạm, Tư Nam lại nói tiếp: “Xem là cái người nào đại phu, lấy cái gì dược, mang biên lai đơn thuốc đến đây, ta sẽ xác minh rõ ràng, nếu ít hơn một xu, thì đến nha môn.”

Vu nương tử lại là nghẹn một cái.

Xác minh cái rắm!

Thất Bảo chính là chảy một chút máu mũi, đại phu cũng chưa xem qua, biên lai từ đâu mà có!

Nàng chính là muốn tới bới lông tìm vết, thuận tiện làm tiền một ít tài vật.

Tư Nam đã sớm nhìn rõ mọi chuyện, cười tủm tỉm nói: “Hiện tại Khai Phong phủ doãn là ai? Là Bao Thanh Thiên đại nhân đúng không? Nghe nói hắn xử án như thần, cũng không làm việc gì thiên tư trái pháp luật, hơn nữa nha, đối với những kẻ xấu hung ác, chỉ cần răng rắc một chút, đầu đã bị cẩu đầu đao trảm đứt.” 

Vu nương tử chợt thấy cần cổ lạnh lẽo,suýt nữa bị doạ hoảng sợ đến tè ra quần: “Nhãi ranh! Hưu, ngươi đừng có mà vội nói bậy, liền tính nếu thật sự muốn trảm, cũng là trảm tới kẻ làm tổn thương con trai ta tên nhãi ranh kia!”

“tốt, kia vậy chúng ta liền đi thôi.” Tư Nam sửa sang lại ống tay áo, đi phía trước trước một bước.

Vu nương tử sợ tới mức phải liên tiếp lui ba bước, “ ngươi muốn đi chỗ nào?”

“Khai Phong phủ nha, nhìn xem Bao đại nhân là sẽ trảm chúng ta này đây hai cái sống khổ cực huynh đệ, hay là trảm ngươi cái này nói năng bậy bạ tham lam phụ nhân.” Tư Nam chớp chớp mắt, “Răng rắc —— đầu liền rớt.”

Vu nương tử chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

 Quần chúng xung quanh vây xem náo nhiệt mọi người điều sợ hãi .

Này vẫn còn là cái kia lúc trước cao ngạo tự phụ, không học vấn không nghề nghiệp Tư Đại Lang sao? Sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?

Thật sự té đến hỏng đầu rồi sao ?

Tư Nam vừa lòng mà thu hoạch một đợt ánh mắt  “Sùng bái” của mọi người xung quanh .

“Đúng rồi, Thất Bảo nhà bà bây giờ là  nhân chứng quan trọng, không thể để nó xảy ra vấn đề gì. Chờ một chút, ta đi mướn tới một chiếc xe lừa, đỡ phải lúc  trên đường đi lại bị cái gì va chạm, lại đổ lên trên người nhà ta Nhị Lang tử.”

Vu nương tử:……

Thật sự, nàng thật sự hối hận rồi, hôm nay liền không nên tới đây.

Tưởng tại chỗ nổ mạnh.

Lúc này Tư Nam làm bộ chuẩn bị đi.

Hàng xóm Lưu thị vội vàng ngăn lại, “Bất quá, chỉ là hai tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ, cần gì phải làm ầm ĩ đưa đến nha môn như vậy?”

Kỳ thật, mới vừa rồi thật sự tất cả mọi người đều nhìn thấy, rõ ràng là Vu gia Thất Bảo khi dễ Lưu thị nữ nhi Nữu Nữu, Tư Nam đệ đệ Nhị Lang tử bênh vực kẻ yếu, đem Vu Thất Bảo đẩy ngã cái mông đi.

Một chút da cũng chưa tróc, chỉ là chảy một chút máu mũi, vẫn là Thất Bảo chính mình không để ý chút vết thương nhỏ này, mà hiện tại nương nó lại tìm tới rồi như thế này mà gây phiền phức.

Vu gia nương tử lại không dám tiếp tục nói, sợ Tư Nam lại nói ra lời nói gì sặc chết người. Chỉ là, ở phía trước còn muốn giữ lại mặt mũi nên liền nhanh buông lời nói tàn nhẫn: “Việc này còn không giải quyết xong đâu, chờ trượng phu ta trở về, liền xử lí ngươi !”

Tư Nam không để ý, không nhanh không chậm mà nói: “Vu gia tẩu tẩu, ngươi muốn cho chúng ta huynh đệ như thế nào xử lí?”

Một tiếng “Tẩu tẩu”, làm cho Vu nương tử phải lập tức dừng lại bước chân, cũng khiến cho hàng xóm hai bên nhà trái phải mọi người đều nhớ đến.

Tư, với Vu hai nhà trước đây là có giao tình, giao tình còn rất sâu.

Vu nương tử trượng phu là Vu Tam Nhi,  trước đây thực chất là một đầy tớ nhỏ của nhà họ Tư. Khi đi cùng với cha Tư Nam, Tư Húc, ra ngoài làm ăn, hắn đã bị bọn bắt cóc tấn công và bị đâm một nhát dao trên đùi, gây nên thương tật , khiến cho không thể đi lại xa được.

Tư Húc là người nhân hậu, không chỉ giúp cho hắn được tự do không còn phải làm đầy tớ, còn đưa tặng cho hắn một số tiền lớn 

Vu Tam Nhi lúc này mới mở một quán rượu nho nhỏ, rượu mà hắn bán được lấy trực tiếp từ Tư gia. Đây là một trong những quán rượu rẻ nhất trong huyện. 

Tư Húc lúc còn sống, Vu gia trên dưới bất kể người nào của Vu gia gặp mặt người của Tư gia cũng đều phải cúi đầu khom lưng đưa ra vẻ mặt lấy lòng? 

Đừng nói Tư Nhị Lang tử chỉ là đẩy Vu Thất Bảo một chút, liền tính thật sự đánh chết hắn, Vu gia cũng đều không dám nói cái gì.

Từ khi Tư gia xảy ra chuyện,thái độ của người Vu gia đã thay đổi lớn 180 độ. 

Này đó sự việc là ở Tư Nam trong trí nhớ đều nhớ rõ ràng, bằng không sẽ không lưu tình như vậy. “Vu nương tử đừng quên cùng với trượng phu ủa ngươi chuyển lời, là dao là kiếm chúng ta làm rõ tới, nếu có người dám ở sau lưng đối Nhị Lang tử động tay động chân, ta tất nhiên sẽ trả lại gấp mười lần .”

Khi nói câu này, Tư Nam không chỉ không có mang theo nửa phần tức giận, ngược lại câu lấy khóe miệng, hàm chứa cười nhạt, vui đùa giống nhau.

“Răng rắc ——” Tư Nam cười khẽ.

Vu nương tử hung hăng run lên.

Muốn chết!

Này Tư gia Đại Lang ở quỷ môn quan dạo qua một vòng, như thế nào trở nên kỳ kỳ quái quái?

Quái, quái đến đáng sợ!

Hàng xóm nhìn thấy chỉ cảm thấy kinh hãi.

Cảm thấy kinh hãi là tốt rồi.

Tư Nam chính là muốn cho bọn họ biết, liền cho dù Tư gia xụp đổ, tổ phụ tổ mẫu không còn, bọn họ huynh đệ hai người cũng sẽ không để cho người khác khi ức hiếp.

Mọi người từng người rời đi, chỉ còn lại có Nữu Nữu mẫu thân, Lưu thị.

Lưu thị vẻ mặt xin lỗi, “Nam ca nhi, việc này nói đến cùng cũng là do nhà ta Nữu Nữu gây ra, không phải lỗi của Nhị Lang tử... Nhị Lang tử nó cũng là có lòng tốt, ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng trách hắn..”

Tư Nam gợi lên ý cười, “Thím nói quá lời, Nữu Nữu tính tình hiền lành, lại là con gái, Nhị Lang tử nó che chở nàng là chuyện nên làm.”

Lưu thị ngơ ngẩn mà nhìn cậu, luôn cảm thấy trước mắt Tư Nam có chỗ nào đó không giống bình thường.

Sau khi Lưu thị rời đi, Tư Nam xoay người trở vào nhà.

Sân nhà vô cùng nhỏ, vừa gieo xong hai lũng đồ ăn, bên tường phía Tây xây một cái lều tranh nhỏ, bên trong lều có một bệ bếp, trên bệ bếp dùng bùn đổ làm một lớn một nhỏ hai cái chảo sắt, có thể nói là Tư gia hiện tại trong nhà quý giá nhất gia sản.

Ai có thể ngờ rằng, một năm trước, Tư gia vẫn là gia đình giàu có nhất ở Phố Nam Phan Lâu, nơi ở chính là hai viện trạch lớn, mở quán rượu ở mặt đường, còn kinh doanh quán rượu trà nước .

Tư Húc phụ thân của Tư Nam trời sinh đã tuấn mỹ, lại là xuất thân tú tài, thường hay bị người khác gọi là “tuấn mỹ chưởng quầy”.

Hắn là người khôn khéo nhưng lại không mất đạo nghĩa, hai mươi tuổi bỏ văn theo thương, lập nghiệp ngắn ngủi hơn mười năm liền đem Tư gia tửu lầu mở rộng đến hô mưa gọi gió, là hoàn toàn xứng đáng coi như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hắc, bạch lưỡng đạo hai giới nhắc tới hắn, đều sẽ giơ ngón tay cái lên.

Chỉ là, triều đình rượu thuế một ngày lại càng quan tăng, lương giới càng khắc khe, tửu phường liên tiếp lỗ vốn, đến sau cùng lại thậm chí phải dùng tửu lầu mưu cầu lợi nhuận trợ cấp.

Nếu như là Tư Húc ích kỷ chút, đem tửu phường đình bán đi, liền có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại. Nhưng mà, nghĩ đến trong tiệm tiểu nhị, phía dưới chân cửa hàng đều chỉ dựa và công việc này kiếm tiền bạc để nuôi sống gia đình, Tư Húc như thế nào đều không thể nhẫn tâm.

Vì muốn tìm cách giải quyết, hắn bí quá hoá liều, đi xa Tây Vực tìm kiếm ủ rượu nho phương thuốc, nhưng không ngờ lại có đi không về .

Nhiều lần hỏi thăm mới biết được, thương đội ở biên cảnh sa mạc gặp phải gió cát, cả người lẫn ngựa đều bị chôn sống.

Tư Nam mẫu thân không tin tà, liền đem hai cái nhi tử gửi nhờ cha mẹ chồng chăm sóc, dứt khoát đi đến Tây Vực, tìm kiếm phu quân. Đây cũng là một vị kỳ nữ tử.

Nàng họ Nguyệt, Tư Húc  thường ngày gọi nàng là “Bát nương”, nhưng lúc thân mật lại gọi là “Linh Lung”.

Nguyệt Linh Lung đều không phải là gia đình bình dân sinh ra một cái ngoan ngoãn nữ nhi, mà là Tư Húc năm đó lúc khắp nơi làm ăn buôn bán kết bạn giang hồ nữ hiệp.

Ở lúc trước nguyên thân trong trí nhớ, không chỉ là một lần nhìn đến mẫu thân giống 《 Thủy Hử Truyện 》 Võ Tòng giống nhau ném trường côn lượng quần áo, cũng không phải một lần nhìn đến nàng đem phụ thân nắm lên ném đến treo lên cành cây.

Chỉ là, mỗi khi nhắc tới nhà mẹ đẻ, Nguyệt Linh Lung luôn là giữ kín như bưng.

Nguyệt Linh Lung đi rồi, tổ phụ tổ mẫu ngày đêm đều lo lắng, lần lượt đỗ bệnh. Thời gian Nửa năm, hai vị lão nhân tìm y hỏi dược, nhưng cuối cùng họ lại qua đời, để lại Tư gia trống rỗng chỉ còn lại có cái này tiểu viện tử.

Tư Nam sắp xếp trong đầu ký ức, đẩy cửa vào nhà.

Một cái khoẻ mạnh kháu khỉnh tiểu hài tử đang ôm cánh tay, vẻ mặt đề phòng mà ngồi ở nghênh môn chủ vị phía trên, rõ ràng vô cùng căng thẳng đến nỗi lông mi run liên tục, nhưng lại bày ra bộ dáng “Muốn đánh muốn xẻo tùy tiện tới” khí thế.

Tư Nam nhướng mày, đem hắn xách lên  đưa tới bên cạnh, chính mình chiếm lấy trong nhà chi chủ vị trí.

Nhị Lang Tử không phục, vèo một cái mà  nhảy qua trên mặt đất.

Bàn tay nhỏ vừa đụng đến Tư Nam, đã bị cậu nhẹ nhàng đón lấy, sau đó nắm phía sau cổ nhấc lên.

Giống như cầm con sói nhỏ .

Nhị Lang tử rụt cổ, trợn mắt há hốc mồm.

Xấu huynh trưởng rõ ràng ba ngày trước vẫn là cái tôm chân mềm yếu, như thế nào té ngã một chút liền trở nên lợi hại?

Tư Nam nhướng mày, “Thành thật chút?”

Nhị Lang Tử ngạnh cổ không nhúng nhường.

Tư Nam ngược lại rất vừa lòng.

Về sau có thể lúc nhàn rỗi không có việc gì có thể đánh đệ đệ, quá thành thật ngược lại không tốt để đánh.

“Nói một chút đi, sao lại thế này?”

“Ta không sai! Là Vu Thất Bảo trước nắm Nữu Nữu bím tóc, còn muốn cướp nàng làm tức phụ! Ta không dùng lực, là hắn quá yếu!” Nhị Lang Tử lớn tiếng nói.

Tư Nam ngoái ngoái lỗ tai, “Nếu không sai, ngươi như vậy chột dạ làm cái gì?”

“Ta không chột dạ!”

“Không chột dạ moi cái bàn làm gì?”

“Ta không moi!” Nhị Lang vội vàng rút tay về .

Tư Nam cười cười, giọng nói vừa chuyển: “Vu Tiểu Bảo đoạt Nữu Nữu làm tức phụ, liên quan gì đến ngươi?”

“Này, chính là không được! Nữu Nữu mới sẽ không gả cho cái kia ngốc tử!”

Tư Nam nhướng mày, “Ngươi thông minh?”

“Dù sao so với cái họ Vu con sên kia thông minh hơn……”

“Ngươi nếu là thật thông minh liền sẽ không trước mắt nhìn thấy nương nó đến còn không biết chạy —— nếu không phải Lưu thím che chở, ngươi còn muốn cho Vu nương tử đánh một trận không thành?”

“Đánh liền đánh, ai sợ nàng?”

“bị đánh bạch bạch,ngươi cho rằng đây là thông minh?”

“Nàng đánh ta, ta liền đánh nàng!”

“Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nghe qua chưa? Lại đụng phải đến loại sự tình này, đánh thắng được liền đánh, đánh không lại liền chạy, có cơ hội  quay đầu lại tính tiếp, trùm bao tải, đập gậy côn, đa dạng nhiều lắm không phải sao chỉ có ngốc tử mới có thể vội vàng muốn bị đánh.” Tư Nam chậm rì rì uống ngụm trà.

Nhị Lang giống như gặp quỷ nhìn cậu.

Này vẫn là cái người so với nữ nhân khác còn xinh đẹp hơn, so với tài trí tú tài còn sĩ diện hơn huynh trưởng sao?

Cư nhiên dạy mình sử dụng chiêu xấu

Tư Nam không cần hỏi liền biết tiểu tử này suy nghĩ cái gì. Tâm lý gây chuyện xấu cậu nhưng là quá hiểu, Cậu trước kia là chuyên môn học cái này.

Ba ngày trước, Tư Nam vẫn còn là một cái sinh viên năm 4, học thể dục giáo dục, đang ở thực nghiệm nhỏ học thực tập, mang theo một đám nghịch ngợm gây sự nhóc nhỏ.

 Trước lúc giá Bóng rổ ngã xuống, cậu  không chút suy nghĩ liền vọt qua tới, đem các bạn nhỏ bảo vệ đến dưới thân, sau đó, liền xuyên qua.

Nói đúng hơn, là quỷ sai đem cậu câu lại đây.

Quỷ sai nói, lúc trước khi đầu thai địa phủ đem cậu cùng thế giới này “Tư Nam” trộn lẫn, vừa đúng lúc nhờ lần này cơ hội đổi trở về.

Nói cách khác, thân thể này nguyên bản nên là của cậu.

Tư Nam trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mật vẫn cười hì hì, xác định  “Đâm lao phải theo lao” lúc sau, không chỉ có không có bất kì câu gì oán hận, còn muốn cảm tạ quỷ sai đại ca vất vả một chuyến.

Chính là như vậy thật khéo đưa đẩy!

Có lẽ là cậu cười quá mức xán lạn, quỷ sai sau một hồi thất thần, đã quên mất xóa sạch ký ức của cậu.

Cứ như vậy, Tư Nam mang theo hiện đại ký ức “trở về” tới rồi cổ đại trên thân thể , hơn nữa kế thừa nguyên thân toàn bộ ký ức.

Thời gian Ba ngày, cũng đủ để Tư Nam tiếp thu “Xuyên qua” sự thật này.

Nơi này là song song thế giới, xã hội phát triển tiến độ so với 21 thế kỷ chậm hơn 900 năm. Cũng may, lịch sử quỹ đạo cùng trung học sách giáo khoa đi lúc đi học lịch sử vô cùng giống nhau, sự kiện lớn cùng nhân vật lịch sử quan trọng cũng tương đồng.

May mắn chính là, hiện giờ chính là thời gian giao hữu ba năm của Bắc Tống , hoàng đế hiện giờ là Tống Nhân Tông Triệu Trinh, nổi danh “Ngâm nga viết chính tả thiên đoàn” ở Triều đình là, Bao Chửng Bao Thanh Thiên ai ai cũng điều biết Khai Phong phủ, chính trị thanh minh, biên quan yên ổn, bình dân bá tánh cơ bản có thể an ổn sinh hoạt.

Bất hạnh chính là, Tư Nam vừa mở mắt liền thành người sa cơ thất thế, không có phụ mẫu chỉ có căn nhà cùng bốn bức tường, còn mang theo cái kéo chân sau tiểu đệ.

Càng khó chịu chính là,  thân thể hiện tại của hắn nhìn thế nào nhiều lắm cũng chỉ  1m7, khuôn mặt trắng noãn, đôi mắt đen bóng đen bóng, lúc không cười thì nhìn có vẻ ngốc ngốc manh manh, cười rộ lên cảnh xuân xán lạn, hoàn toàn là một cực phẩm tiểu thụ.

Nhưng cậu là 1 a, là 1!

Tuy rằng trước nay không quá thực tế.

“Ục ục……”

Nhị Lang tử đen thui tay nhỏ che ở trên bụng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

“Đói rồi?” Tư Nam nắm nắm túi nhỏ của nó, “đến , ngọt ngào mà gọi một tiếng ca, ca ta liền cho ngươi mua tai heo cắt sợi.”

Nhị Lang tử cũng không có vui vẻ, ngược lại hoài nghi mà nhìn cậu, “Ngươi thật không đánh ta?”

“Ngươi cảm thấy chính mình làm sai sao?”

“Không có!”

“Ngươi hối hận giúp Nữu Nữu sao?”

“Không có!”

“Ta đây vì cái gì đánh ngươi?”

“Chính là……”

Chính là hắn đều là thói quen.

Trước đây mỗi lần đánh nhau gặp rắc rối, không phải bị cha đánh chính là bị nương đánh, có đôi khi là cha cùng nương cùng nhau đánh.

Đột nhiên tránh thoát một kiếp, còn có chút biệt nữu.

Tư Nam gõ gõ nó đầu nhỏ, “Phân rõ thị phi, hạ cờ không rút lại, đây mới là đàn ông.”

Nhị Lang ngây thơ mà nhìn cậu.

Xấu huynh trưởng tựa hồ không giống từ trước như vậy chán ghét……

Ngay sau đ cái đầu liền ăn đau.

“Đem móng vuốt rửa sạch, chờ ca trở về.” Tư Nam chớp hạ mắt, “Tay nhỏ đen bẩn sẽ bị tiểu nương tử chán ghét nga, tâm không chiếm được Nữu Nữu đáng yêu làm tức phụ.”

Tư Nhị Lang: Quả nhiên vẫn là thực chán ghét!

Chỉ sau một lúc, Phan Lâu nam phố đúng là thời điểm náo nhiệt .

Tiệm rượu cửa hàng mở cửa đón khách, chọn gánh người bán hàng rong trên phố rao hàng, trắng trẻo mềm mại bánh bao hấp tán nhiệt khí, thơm ngào ngạt thịt heo nướng vừa vặn ra nồi.

 Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái ngói của tòa nhà cũ, tạo nên một không gian ấm áp tuyệt sắc 

Xoay người nhìn lại, cung thành nội và đình đài điện các phảng phất chỉ có một bước xa.

Mặc dù đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy không chân thật.

Tư Nam cười lắc đầu, đến gần một quán ăn, “Làm phiền tiểu ca lấy một phần tai heo, cắt thành sợi mỏng, và củ cải chua.”

“Tiểu ca chờ chút, lập tức có liền.”

Chủ quán một bên nhanh nhẹn mà chuẩn bị, một bên âm thầm kinh ngạc, trăm năm khó gặp a, Con trai lớn Tư gia đối bọn họ này đó “Hạ đẳng người” còn có thể cười được  bộ dáng như vậy.

Tai heo gói xong, Tư Nam nhận được trong tay, quay người lại, vừa vặn nhìn thấy một con tuấn mã đen nhánh bay nhanh đến.

Hô, hảo soái tiểu ca ca!

Trên lưng đeo cái yên ngựa màu đỏ , chân dài thẳng tắp hai bên còn có dây đai , trước ngực sợi dây sắc dài!

Đang muốn nhiều xem hai mắt, hắc mã liền đi đến phụ cận.

Tư Nam bị sắc đẹp thu hút, đã quên trốn, thình lình bị bên hông ngựa bao đựng cung tên quét trúng, người không bị gì, chỉ là mới vừa mua tai heo bị rớt xuống đất.

Bên đường một con chó vàng chạy lại đây, liền gặm một bao giấy dầu chạy mất .

“Hu ——”

Đường Huyền dừng nhanh dây cương, lạnh lùng con ngươi nhàn nhạt mà nhìn về phía Tư Nam, “ triều đình có việc gấp, xin lỗi.”

Tư Nam hai tròng mắt mỉm cười, cà lơ phất phơ mà đùa giỡn: “Này không sao a, ngươi đến bồi tiền là được.”

Đường Huyền nhướng mày, ném cho chủ  quán một chuỗi tiền, “không cần trả lại”

Nói xong, không đợi Tư Nam cự tuyệt liền đuổi theo bọn cướp .

Đương nhiên, Tư Nam cũng sẽ không cự tuyệt.

 Đồng tiền mới tinh tổng cộng hai mươi cái, mua một phần tai heo , còn dư ra năm cái.

Tư Nam dương giọng trêu đùa: “Tiểu ca ca lưu cái phương thức lên hệ, sau này sẽ  trả lại ngươi a!”

Đường Huyền cũng không quay đầu lại mà xua xua tay, y phục màu đỏ bay phất phới  hoàn toàn hòa vào lửa đỏ ánh ráng chiều.

Soái ngây người a.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp