- Vậy mọi người nghĩ tại sao Ma tôn lại để im chuyện này?
Ta nói lên thắc mắc trong lòng.
- Ta làm sao biết được.
Thanh Uyên tỷ đáp gọn lọn.
Minh Nhật ca cũng lắc đầu tỏ ý không biết.
Duy chỉ có Phượng Hoàng đưa ra giả thuyết.
- Có lẽ Kim Lương công chúa đã nói gì đấy với Ma Tôn.
Bỗng dưng ta lại thấy lo lo.
- Mọi người nghĩ ông ấy có để im cho muội không?
- Đây là Tiên tộc không phải Ma tộc.
Phượng Hoàng nói một câu ngắn gọn cũng khiến ta yên tâm hơn phần nào. Tốt xấu gì thì ta cũng không ở địa bàn của Ma tôn. Ông ấy có muốn làm gì cũng phải dè chừng.
Thanh Uyên tỷ nhìn ta và Phượng Hoàng, khóe môi cong lên giọng điệu nửa đùa.
- Có Trúc Lâm điện hạ ở đây, tiểu mỹ nhân như muội cứ yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Ta chẳng thích thú gì với kiểu gán ghép của Thanh Uyên tỷ. Nhưng trái với ta Thanh Uyên tỷ lại rất thích.
Mà dạo gần đây không hiểu sao Tiên giới lại đồn ầm lên, biên soạn ra tình tay ba giữa ta, Phượng Hoàng và Thanh Loan công chúa. Thậm chí bọn họ còn đem ra cá cược xem cuối cùng Phượng Hoàng chọn ta hay Thanh Loan công chúa.
Hôm trước ta đi dạo còn bắt gặp Thanh Duy thượng thần và Nguyệt lão cũng tham gia cá cược. Không nhớ đến thì thôi càng nghĩ càng thấy bực. Thế là ta cau có với Phượng Hoàng.
- Tất cả là tại ngươi cả đấy, Phượng Hoàng!
Ngồi không cũng dính đạn, Phượng Hoàng bất ngờ chẳng hiểu gì hỏi lại.
- Tại sao lại là tại ta?
Thanh Uyên tỷ và Minh Nhật ca ngồi bên cạnh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Bất giác ta đâm hối hận vì đã giận cá chém thớt.
Ta lúng túng bao biện.
- Tại ngươi mà dạo đây Tiên giới mới đồn ầm lên.
- Có tin đồn gì?
Phượng Hoàng vẫn không hiểu ta nói đến cái gì.
Thanh Uyên tỷ ngồi hóng hớt làm ta càng thêm bối rối mới mãi lí nhí nói.
- Bọn họ đang cược xem ngươi sẽ thành đôi với ta hay Thanh Loan công chúa.
Phượng Hoàng ngớ người. Sau đó cau mày hỏi lại.
- Là kẻ nào?
Ta nào nhớ hết được mặt bọn họ. Nhiều người như thế biết tìm ai? Nhưng ta chưa kịp nói gì đã bị Thanh Uyên tỷ chen ngang. Hai mắt tỷ ấy phát sáng, giọng đầy phấn khích.
- Có à?
Minh Nhật ca thấy Thanh Uyên tỷ kích động ra mặt mà không e dè gì sắc mặt ta với Phượng Hoàng thì huých nhẹ vào khủy tay tỷ ấy. Ý bảo giữ ý tứ một chút.
Ta đoán rất có thể lát sau tỷ ấy mà tìm được chỗ thể nào cũng đi đánh cược.
Phượng Hoàng liếc Thanh Uyên tỷ một cái sắc lẹm khiến tỷ ấy nhanh chóng thu lại dáng vẻ thích thú. Thoáng chốc đổi qua dáng vẻ nghiêm túc nhưng giọng lại chẳng có gì là nghiêm túc đổi chủ đề.
- Dạo gần đây ta nghe nói Trúc Lâm điện hạ rất hay lui tới phủ của Ti Mệnh tinh quân.
Ta nghe thấy thế liền tò mò hỏi luôn Phượng Hoàng.
- Ngươi tìm Ti Mệnh tinh quân làm gì?
Chẳng để Phượng Hoàng trả lời Thanh Uyên tỷ đã cướp lời.
- Tới chỗ Ti Mệnh tinh quân thì còn có thể làm gì được nữa. Đương nhiên là tới xem sổ mệnh cách!
Nghe Thanh Uyên tỷ nói tới “sổ mệnh cách” ta liền nghĩ tới.
- Phượng Hoàng, ngươi cũng đi lịch kiếp hả?
Nếu thật sự là như thế thì đến lúc lịch kiếp ta có người đi cùng rồi. Có nên xin Thiên Đế cho bọn ta quen biết nhau khi xuống trần gian lịch kiếp không nhỉ? Ta nhìn Phượng Hoàng tràn trề hy vọng khiến hắn không được tự nhiên. Hắn vờ đưa chén trà lên miệng cố tỏ ra tự nhiên nói.
- Tự dưng có hứng thú.
Cái ta muốn hỏi không phải cái này. Thế là ta hỏi lại lần nữa.
- Phượng Hoàng, thế ngươi có lịch kiếp cùng ta không?
Phượng Hoàng nhìn ta. Mãi sau mới khó khăn mở lời trả lời đúng trọng tâm bằng đúng một từ.
- Không.
Nghe từ không khô khốc phát ra từ cổ họng hắn làm ta chưng hửng.
Thanh Uyên tỷ thấy thế thì “xùy” một tiếng như thể chẳng có gì hay ho để hóng tiếng. Tiếp đó lẩm bẩm một câu: “Tiểu Thủy Thần thật quá ngốc”.
Ta thấy bản thân bị chê là ngốc thì liền phản bác.
- Muội không có ngốc.
Thanh Uyên thấy thế thì chối bay.
- Ta nói muội ngốc lúc nào? Là muội tự nhận mình ngốc đấy chứ?
- Rõ ràng tỷ vừa mới nói.
Ta buộc tội tỷ ấy.
Nhưng Thanh Uyên tỷ vẫn không chịu thừa nhận. Tỷ ấy hỏi vặn ta.
- Bằng chứng đâu? Minh Nhật huynh có nghe thấy không?
Ta tưởng Minh Nhật ca sẽ nói lên sự thật nhưng ai dè huynh ấy lại nói tránh sang việc khác.
- Thu Nguyệt, chuyện lịch kiếp muội chuẩn bị đến đâu rồi?
Minh Nhật ca đây là đang bao che cho tỷ ấy phải không? Nhìn bộ dạng đắc ý của Thanh Uyên tỷ ta càng nhìn càng ức thế là bất mãn nói.
- Minh Nhật, huynh thiên vị tỷ ấy.
Ấy vậy Minh Nhật ca lại bày ra bộ dạng như thể mình là chính nhân quân tử nói một cách rất đường hoàng.
- Ta có sao?
Có đấy! Hai người đang chính là bắt nạt ta. Ỷ ta nhỏ tuổi nên che bai ta không e dè chứ gì. May mà vẫn còn Phượng Hoàng đứng về phe ta.
- Hai người đừng trêu trọc nàng ấy nữa.
Tiếp đó Phượng Hoàng bổ xung thêm một câu.
- Thu Nguyệt, nàng ấy không ngốc chỉ là ngây thơ mà thôi.
Phượng Hoàng nói rất đúng, ta không có ngốc.
Thanh Uyên tỷ đảo mắt qua hai người bọn ta không buồn đôi co.
- Phải, phải. Nhị điện hạ của chúng ta nói gì cũng đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT