Đoạn Minh Nhật ca lên tiếng.

- Thật ra, Thu Nguyệt à, từ thích không được dùng như vậy. Nhất là giữa nam và nữ.

- Vậy thì dùng như nào?

Ta rất không hiểu hỏi lại. Thích không nói là thích thì phải gọi là gì?

- Ừm, cái này…

Minh Nhật ca trầm ngâm. Ta đoán huynh ấy cũng đang bí từ hoặc chưa tìm ra cách giải thích thỏa đáng.

Đúng lúc này Thanh Uyên tỷ lên tiếng giải thích thay huynh ấy.

- Ta thấy thích mà muội nói nên thay bằng quý mến, yêu mến, kính mến thì đúng hơn. Giả như muội bảo muội thích ta. Theo ta thấy nên nói là muội quý mến thích giao du với ta thì đúng hơn.

- Đúng vậy. Muội rất thích chơi với tỷ.

Ta thẳng thắn thừa nhận.

- Vậy thì đúng rồi. Muội nên học cách dùng từ đi.

Ngừng một lúc Thanh Uyên tỷ lại nói tiếp.

- Ừm, thích cũng có nghĩa này. Nhưng nó không được dùng như vậy. Nhất là giữa nam và nữ. Thích ở đây ám chỉ muội cực kỳ cực kỳ có tình cảm với người ấy, là thứ tình cảm đặc biệt chỉ có người đem lại được cho muội. Bao giờ muội gặp được người muội muốn ở bên mãi mãi thì hãy nói.

Sau một hồi nghe Thanh Uyên tỷ giảng giải ta như thể vừa được khai sáng nhưng lại vừa như thể chẳng hiểu gì. Ngẫm một lát ta lại hỏi tiếp.

- Vậy muội muốn mãi mãi ở bên cạnh phụ thân thì gọi là thích đúng không?

- Ai dô, cái này là tình phụ tử.

Thanh Uyên tỷ ngán ngẩm cốc nhẹ vào đầu ta một cái. Đoạn quay qua Minh Nhật ca.

- Minh Nhật, huynh dạy đi.

Nhận được lệnh của điện hạ tỷ tỷ, Minh Nhật ca bắt đầu giảng giải.

- Đấy là người không phải là người thân của muội. Không gặp người ấy muội sẽ thấy nhớ. Là người mà muội luôn muốn nhìn người ấy cười. Lúc người ấy buồn muội sẽ muốn chọc cho người ấy vui. Người ấy vui muội cũng thấy vui, người ấy buồn muội cũng sẽ buồn. Bao giờ muội gặp được người như vậy thì chính là thích.

Ta “ồ” lên một tiếng. Hóa ra thích là như vậy.

- Vậy huynh có thích ai không?

Ta hỏi Minh Nhật ca.

Ta thấy huynh ấy giảng giải kỹ như vậy, chắc là người có kinh nghiệm.

Nghe ta đột nhiên hỏi Minh Nhật ca đâm ra hoảng. Huynh ấy nhanh chóng che đậy cảm xúc của bản thân bằng một câu.

- Đừng bàn về vấn đề này nữa. Chúng ta nói về đề tài khác đi.

Ta thấy Thanh Uyên tỷ vẫn chưa muốn dừng chủ đề này ở đây đâu. Nhưng lúc này Phượng Hoàng đã lên tiếng.

- Đợi bao giờ lục thức của muội khôi phục hoàn toàn có lẽ lúc ấy muội sẽ rõ.

Ta gật gù ghi nhớ lời hắn nói. Có thể đến lúc ấy ta tự nhiên sẽ hiểu.

- Trúc Lâm điện hạ không quản ngày đêm vất vả tìm Bích Tâm Thạch cho Tiểu Thủy Thần, đúng là có tâm nha.

Đúng như Minh Nhật ca mong muốn, Thanh Uyên tỷ đã đánh sang chủ đề khác bằng giọng điệu trêu chọc.

- Chỉ là tiện đường mà thôi…

Phượng Hoàng tỏ ra hờ hững.

Nhìn dáng vẻ hờ hững của hắn, ta bán tín bán nghi. Tiện đường mà cũng mất tận mấy ngày liền sao?

Có vẻ Thanh Uyên tỷ cũng không tin. Tỷ ấy cố ý kéo dài giọng.

- Ồ, sự tiện đường của điện hạ cũng thật tài tình.

Ta thấy Thanh Uyên tỷ cứ trêu trọc mãi như vậy bèn lên tiếng.

- Thanh Uyên tỷ, tỷ đừng trêu trọc nữa.

Thanh Uyên tỷ liền liếc nhìn ta. Nét cười trên khóe môi càng đậm. Tỷ ấy đang định cất thêm lời gì đấy nữa nhưng lúc này phủ ta lại đón thêm một vị khách khác ghé thăm. Người đó chính là Kim Lương công chúa Ma tộc.

Trên tay thị tì đi cùng bà ấy cầm 1 cái lồng. Nhìn thấy bọn ta bà ấy mỉm cười cúi đầu chào. Bà ấy cũng chào lại bà ấy theo lễ nghĩa. Bà ấy lấy cái lồng từ tay thị tì đưa cho ta bảo.

- Ta có chuẩn bị một ít bánh ngọt mang sang cho con. Không biết con có thích không?

Ta nhận lấy cái lồng từ tay bà ấy đoạn nói cảm ơn.

- Con cảm ơn người ạ.

Kim Lương công chúa mỉm cười hỏi lại.

- Ta nghe nói dạo này cha con không được khỏe. Không biết giờ ông ấy có ở trong không?

Hóa ra là tìm cha ta. Nhưng mà có lẽ bà ấy đến không đúng lúc.

- Dạ, hiện giờ phụ thân đang bế quan ạ.

Ta lễ phép trả lời.

Sau khi mất đi một nửa linh lực. Phụ thân liền bế quan tu luyện. Trước khi người đóng cửa tu luyện còn dặn dò ta đủ thứ.

Nghe được câu trả lời của ta, ta thấy trong ánh mắt bà ấy thoáng qua tia thất vọng.

Thấy bà ấy cứ chần chừ đứng đấy nửa muốn hỏi tiếp nửa lại như không ta đành đánh bạo lên tiếng.

- Hay là con đi thông báo với phụ thân một tiếng.

- Không cần đâu. Để hom khác ta lại tới.

Nói rồi Kim Lương công chúa dứt khoát rời đi.

Ta chờ bà ấy khuất bóng hẳn mới dám nói.

- Thanh Uyên tỷ, tỷ nói xem Kim Lương công chúa với muội rất ít khi tiếp xúc. Với lại cả hai lần gặp bà ấy đều cư xử nhỏ nhẹ với muội. Tại sao muội lại không có chút thiện cảm nào với bà ấy nhỉ? Có phải muội khó tính quá không?

Không biết tại sao ta cứ có cảm giác bà ấy và ta có một bức tường vững chắc ở giữa. Đồng thời cứ cảm giác giữa bà ấy vốn không thích sự xuất hiện của ta. Nhưng đấy chỉ là cảm nhận của riêng ta.

Nhưng nghĩ lại thì ta cũng không thích công chúa Kim Lương công chúa. Ngay cả việc gọi bà ấy là “di nương” ta cũng không muốn. Cho nên cũng có thể là do ta nghĩ ngợi lung tung tự làm quá vấn đề lên.

- Nếu cha ta bảo ta gọi người phụ nữ khác là mẹ ta chắc chắn sẽ không nhìn mặt ông ấy.

Nghe Thanh Uyên tỷ nói như thể là điều hiển nhiên. Bỗng chốc ta không biết nói gì.

- Muội không cần lo lắng quá. Muội với bà ấy vốn là hai người xa lạ, không thoải mái cũng là chuyện thường.

Minh Nhật ca an ủi ta.

Nhưng trái lại lại khiến ta cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen.

- Có khi nàng không qua nhiều lại với bà ấy cũng là cái hay.

Phượng Hoàng lên tiếng.

Ta nghe ý kiến của hắn mà ngẩn ngơ. Người một nhà mà như người dưng nước lã cũng là may mắn à? Cái này là lần đầu tiên ta nghe thấy!

- Ta thấy nhị điện hạ nói không phải không có lý.

Minh Nhật ca đưa ra ý kiến. Đoạn giải thích.

- Kim Lương công chúa có thân phận đặc biệt. Mà muội lại là con ngoài của Thủy Thần. Muội hay qua lại với bà ấy ngộ nhỡ có kẻ xấu giật dây dở trò. Lúc ấy lại to chuyện.

- Kể ra Ma Tôn lại để im chuyện này. Kể cũng lạ.

Thanh Uyên tỷ lên tiếng.

Sao lại liên quan đến Ma Tôn thế này? Thấy ta chẳng hiểu đầu cua tai gì Thanh Uyên tỷ lại tốn công giải thích.

- Tiểu Thủy Thần muội động não một chút đi. Kim Lương công chúa là con gái cưng của Ma Tôn. Hai tộc Tiên-Ma đang duy trì hòa hảo dựa vào cuộc liên hôn này đấy. Nay Thủy Thần tự dưng có một cô con gái riêng lớn ngần này. Khác nào vả vào mặt ông ấy một cú. Muội nghĩ ông ấy sẽ để con gái rượu của mình chịu ấm ức này sao?

- Chắc là sẽ…không đâu.

Ta lí nhí đáp.

Nếu đổi lại người đó là ta chắc chắn cha Thủy Thần và cữu cữu sẽ không bỏ qua. Nghe Thanh Uyên tỷ phân tích tính ra từ lúc ta nhận lại phụ thân mọi chuyện diễn ra đến rất suôn sẻ. Có vẻ hơi… dễ dàng quá.

- Cô làm như thể Tiên tộc bọn ta sợ Ma tộc bọn họ ấy nhỉ?

Phượng Hoàng lên tiếng khẳng định vị thế của Tiên tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play