Nhìn lại thái độ của bản thân vừa rồi nhất thời mặt ta đỏ lựng, không dám đối mặt với Phượng Hoàng.
Ta len lén nhìn Phượng Hoàng, thấy hắn nửa muốn cười nửa lại không dám. Lòng thầm nghĩ: “Ngươi vui lắm chứ gì?”.
Phượng Hoàng lại dịu giọng giải thích tiếp với ta.
- Ta chỉ coi Thanh Loan như một người bạn. Ta và muội ấy quen biết từ nhỏ nên đôi lúc có vẻ hơi thân thiết. Nàng đừng hiểu lầm.
Đối với những lời Phượng Hoàng vừa nói ta chỉ “ừm” một cái tỏ vẻ đã biết. Hiện tại ta còn rất để tâm cái thái độ tự dưng lại xù lông lên của mình vừa rồi của bản thân. Thật muốn tìm một chỗ mà giấu mặt.
Ta phát hiện từ nãy đến giờ Phượng Hoàng luôn dõi mắt theo ta đầy thích thú. Thẹn quá hóa giận. Ta bèn tìm cớ đuổi Phượng Hoàng về.
- Muộn rồi, ta muốn đi ngủ. Phượng Hoàng, ngươi về trước đi.
Vừa nói ta vừa đẩy Phượng Hoàng ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi ta nghe thấy Phượng Hoàng bảo ta.
- Mai ta lại tới.
Ta nằm trên giường trùm mềm kín mít. Nhưng tâm trạng không sao bình ổn được. Đã thế hình ảnh ta và Phượng Hoàng sát gần nhau cứ lởn vởn trong tâm trí làm ta không sao ngủ được. Ta bị làm sao thế này?
- Hay là tỷ tỷ đây dọn đến chỗ muội ở vài hôm nhé?
Nghe Thanh Uyên tỷ đề nghị, ta đang uống dở miếng nước liền ho sặc sụa.
Thanh Uyên tỷ là con gái của Hồ đế được sủng ái hết mực. Thiết nghĩ từ trước đến giờ tỷ ấy chắc hẳn chưa phải thiếu thốn cái gì. Sao tự nhiên tỷ ấy lại muốn dọn đến Vãn Lưu Các của ta ở? Thấy lạ ta liền hỏi.
- Tại sao?
- Sao chăng gì? Minh Nhật có thể ở còn ta thì không thể sao?
Điện hạ tỷ tỷ điềm nhiên hỏi lại ta.
- Nhưng hai người khác nhau mà.
Ta đáp.
Dưới sự cho phép của phụ thân, Minh Nhật ca đã ở Vãn Lưu Các được một thời gian. Nhưng xem chừng huynh ấy cũng không ở đây lâu.
Quay lại với lời đề nghị của Thanh Uyên tỷ, ta nghĩ nghĩ rồi bổ xung.
- Tỷ cãi nhau với phụ thân à?
Ngoài lý do này ra ta không tìm được lý do nào khác để lý giải.
- Đâu có.
Thanh Uyên tỷ khẳng định. Đoạn nói thêm.
- Tỷ tỷ đây muốn đến ở cùng muội vài hôm. Có vấn đề gì sao?
- Muội không có ý đó.
Ta vội vã giải thích.
Thanh Uyên tỷ lại nhìn ta nửa đùa nửa thật.
- Tiểu Thủy Thần, hôm nay muội ngóng ra cửa hơi bị nhiều đấy.
Ta hơi hơi chột dạ đáp.
- Có sao?
- Cực rõ luôn ấy.
Thanh Uyên tỷ khẳng định.
Tỷ ấy quệt nhẹ lên má ta một cái cười rộ lên.
- Tiểu Thủy Thần của chúng ta giờ đã biết tương tư rồi cơ đấy!
Nghe tỷ ấy nói thế ta cuống cuồng giải thích.
- Tỷ đừng nói linh tinh. Chỉ là muội… muội đang đợi Minh Nhật ca về mà thôi.
Để tăng tính thuyết phục ta nói thêm.
- Muội nhờ huynh ấy đi mua lê mà mãi chưa thấy đâu.
Thú thực đấy chỉ là cái cớ ta tiện miệng bịa ra. Còn tại sao ta cứ chốc chốc lại ngóng ra ngoài cửa ấy hả? Phượng Hoàng nói hôm nay sẽ tới nhưng đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy đâu. Không phải định cho ta leo cây đấy chứ?
Trước câu trả lời của ta, Thanh Uyên tỷ nhìn ta đầy săm soi khiến ta nao nao. Ta nhanh chóng nói lái sang tỷ ấy.
- Điện hạ tỷ tỷ, ta thấy tỷ nhiều khi đến tìm Minh Nhật ca còn nhiều hơn đến tìm muội đấy.
Quả thật như vậy. Gần như lần nào đến chơi tỷ ấy cũng sẽ hỏi ta một câu “Minh Nhật đâu?”.
Thanh Uyên tỷ cười nhạt, nhấp một ngụm trà sau đó điềm nhiên thừa nhận.
- Tiểu Thủy Thần của chúng ta cũng nhận ra sao?
- Tỷ cứ làm như ta ngốc lắm ấy.
Ta đáp lại. Ta thấy bản thân cũng nhanh nhạy lắm chứ bộ.
- Vậy muội nói xem tại sao ta lại hay tìm Minh Nhật?
Thanh Uyên tỷ nhìn ta với vẻ thích thú. Ta thấy có vẻ trong mắt tỷ ấy ta chỉ là một đứa con nít. Bị phát hiện thì đã sao? Dù sao cũng không hiểu?
Dù ta rất bất mãn với cái kiểu coi thường này nhưng ngặt nỗi nó chính là sự thật. Thế nên thay vì trả lời ta đành hỏi ngược lại.
- Tại sao vậy?
Thanh Uyên tỷ ném cho ta ánh mắt: “rõ là hỏi muội sao lại đá quả bóng lại chỗ ta”. Còn ta cứ mặt dày trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội chờ nghe câu trả lời.
- Là bởi vì…
Ta cực nóng lòng nghe đáp án thì Thanh Uyên tỷ lại đổi chiều hỏi ta một câu rất không liên quan.
- Tiểu Thủy Thần, muội có thích Minh Nhật không?
Ta không do dự mà trả lời một từ.
- Thích.
Ta vừa thốt ra, Thanh Uyên tỷ như hóa đá.
Bấy giờ cũng vừa đúng lúc Phượng Hoàng cùng Minh Nhật ca vừa mới bước đến cửa nên cũng nghe thấy. Cả Phượng Hoàng lẫn Minh Nhật ca đều đứng như trời chồng. Minh Nhật ca phản ứng nhanh hơn cả. Huynh ấy hấp ta hấp tấp trấn an mọi người.
- Ấy ấy, nhị điện hạ, tiểu điện hạ hai người đừng vội hoảng.
Tiếp đó Minh Nhật nhanh chóng hỏi ta một tràng câu hỏi.
- Thu Nguyệt, muội có thích nhị điện không?
- Có.
- Vậy còn tiểu điện hạ muội có thích không?
- Có.
Tiếp đó Minh Nhật ca lôi hết số người ta quen biết ra hỏi ta có thích hay không? Mỗi lần như vậy ta đều trả lời duy nhất một từ “có”.
Ban đầu Thanh Uyên tỷ sửng sốt nhưng dần dần cơ mặt tỷ ấy dãn ra. Sau cùng tỷ ấy nhìn ta bằng ánh mắt đã tỏ tường. Còn Phượng Hoàng ta không biết miêu tả thần sắc của hắn ra sao. Nửa u ám nửa vui mừng. Mừng giận đan xen lẫn lộn không biết đường nào mà lần.
Hai người họ kéo qua chỗ ta và Thanh Uyên tỷ ngồi xuống. Minh Nhật ca tổng kết một câu.
- Nhị điện hạ, tiểu điện hạ, với Thu Nguyệt thích có nghĩa là như vậy đấy.
- Thì thích thì muội nói thích thôi. Không nói thích thì nói là gì?
Ta hỏi vặn trở lại.
Mọi người hỏi ta có thích không? Ta thích họ thì trả lời là thích. Sai ở đâu chứ?
Thanh Uyên tỷ đưa tay day day trán. Phượng Hoàng bày ra bộ dạng muốn giải thích nhưng lại không biết nói từ đâu. Duy chỉ có Minh Nhật ca ngồi đó nở một nụ cười với ta nhưng cũng chỉ là cười trừ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT