Ngủ Một Giấc Với Nhân Vật Phản Diện

chương 4,


3 tháng


[ NGỦ MỘT GIẤC VỚI PHẢN DIỆN ]

(Phần 4.¼)

Đề cử + Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo

Edit: Chạy Deadline Gãy Cánh

* Bản edit thuộc quyền sở hữu của editor, đứa nào reup hở van deet ráng chịu huyhuy *

______________

Đính hôn với Thẩm Tự được ba tháng, anh ta đổi bốn cô bạn gái liên tiếp.

Ngày từ hôn, tôi uống đến nỗi không còn biết trời trăng mây nước gì, chỉ tay chọn ra người đẹp trai nhất trong đám người mẫu nam: “Anh, đêm nay ở với tôi!”

Sau một đêm hỗn độn, tôi nhìn hình xăm rồng trên cổ tay trái của người đàn ông mà lâm vào chếc lặng.

Sau này, tôi đột nhiên nôn mửa và được phát hiện là có thai, bị gia tộc ép phải p h á thai.

Đêm đó, bệnh viện bị vô số vệ sĩ mặc đồ đen bao vây.

Người đàn ông đằng đằng sát khí đá văng cửa phòng, cúi xuống bế tôi lên khỏi bàn mổ.

Một tháng sau khi sinh, khi tôi và con gái được đóng gói đưa đến hiện trường hôn lễ, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tự.

“Thương Thương, em đang làm gì vậy, anh nhớ em, anh đi tìm em được không?”

Tôi liếc nhìn người đàn ông với vẻ mặt ghen tuông cách đó không xa, nhoẻn miệng cười:

“Mới ra tháng, đang làm đám cưới, có tới nhớ mang theo phong bì và quà, cám ơn.”

_______________

20. 

Dung Thần buông thõng tay xuống, anh lùi lại một bước, chăm chú nhìn khuôn mặt tôi:

“Trình Thương Thương, em tốt nhất nên cầu nguyện cho cuộc sống sau này của mình phải thật tốt.”

Tôi không thể hiểu nổi câu này của Dung Thần có nghĩa là gì.

Nhưng anh cũng không nói hết lời…

Dung Thần thu hồi ánh mắt, dứt khoát quay người rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn thêm một lần nào.

Nếu cả đời này Trình Thương Thương đều thuận buồm xuôi gió, sống thật tốt thì có lẽ anh sẽ từ từ mà buông bỏ cô, rồi đến một ngày anh thực sự sẽ không nhớ tới cô nữa.

Nhưng nếu không……chỉ cần có người dám bắ.t nạ.t cô gái của anh, cuộc sống của cô trải qua không êm đềm……

Anh không thể không lo lắng, không nhớ thương cô.

Dù bất kỳ khả năng nào xảy ra thì đều là từng ngày từng ngày tr,a t,ấ.n trái tim anh.

Bởi vì dù anh có nhớ thương, có lo lắng, có đau lòng thì cô cũng chẳng cần đến sự quan tâm của anh.

21.

Trên đường về trường, Bảo Di không ngừng điên cuồng gửi tin nhắn Wechat tới.

“Thương Thương, trên đường về mình nghĩ mãi vẫn không thông, sao tên người mẫu nam kia có thể có khí chất xuất chúng, áp chế người khác như vậy được? Anh ta chỉ cần liếc qua mình một cái thôi là mình đã vô cùng sợ hãi….”

“Tiện thể, anh ta đột nhiên tới tìm cậu để làm gì? Đừng nói là anh ta muốn dây dưa không dứt với cậu đấy nhé? Hay là anh ta muốn tống tiền cậu???”

“ Nhưng mà phải công nhận là trời móa anh ta đẹp trai quãi đạn!!! Đúng là thần tiên trong thần tiên, vừa ngon mắt vừa ngon miệng!!!!”

Tôi nhìn tin nhắn Wechat trên màn hình mà câm nín.

Mối quan hệ giữa tôi và Dung Thần dù sao cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi nên chỉ trả lời lại gọn lỏn: “ Không có chuyện gì đâu, về sau chúng ta không nhắc lại chuyện này nữa.”

“Tại sao lại kết thúc thế??? Thật là đáng tiếc mà!!!”

Tôi nhìn màn hình điện thoại, không hiểu sao lại nhớ tới bóng lưng cô độc của Dung Thần khi quay người rời đi.

Hóa ra thái tử đứng trên vạn người của Dung gia cũng có những thời điểm cô đơn, sa sút như người bình thường.

22.

Thời gian trôi qua như chóa chạy ngoài đồng.

Ba mẹ tôi không biết từ nơi nào xin được tấm thiệp mời tham dự tiệc từ thiện, thế nên tôi nghiễm nhiên phải ngoan ngoãn tham dự cùng bọn họ.

Đúng là hao hết công sức để có thể bán tôi ra ngoài với giá cao nhất, ha!

Để hoàn thành tốt ước nguyện thu hồi cả vốn lẫn lời, bọn họ còn không tiếc chi một số tiền lớn để mua bộ váy cao cấp.

Đáng tiếc là ngay khi bữa tiệc vừa mới bắt đầu không lâu…

Phục vụ mang sasimi đặt lên bàn, tôi vừa ngửi thấy mùi tanh của cá sống đã không thể nhịn nổi nữa.

Ngay tại hiện trường bữa tiệc trực tiếp nôn hết đồ ăn cùng mật xanh mật vàng ra.

Chủ bữa tiệc lo sợ đồ ăn hoặc rượu có vấn đề lập tức lo lắng gọi xe cấp cứu đưa thẳng tôi tới bệnh viện.

Chỉ là không ai ngờ được, không phải là do tôi ăn đồ ăn không sạch sẽ dẫn tới ng/ộ đ.ộc nôn mửa…

Mà là tôi mang thai….

Bé con trong bụng đã được gần bảy tuần rồi!!!!

23.

Tôi chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ rơi vào cục diện rối rắm như thế này.

Hóa ra lần trước bị chảy máo có lẽ chỉ là máo báo hiệu thai kỳ, chứ không phải là đến ngày rụng dâu như tôi vẫn nghĩ!!!!!

Vậy thì…bé con này là giọt máo của Dung Thần…

Tôi không dám tưởng tượng đến cảnh người Trình gia sẽ thế nào nếu biết bé con trong bụng tôi là của Dung Thần!!

Sẽ ra sao nhỉ??? Bọn họ sẽ không biết xấu hổ giống như mỡ treo miệng mèo, nhân cơ hội này vắt sạch lợi ích có thể đạt được từ trong tay Dung Thần!!

Nực cười không, ba mẹ ruột thịt cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi!!! 

“Trình Thương Thương, đứa bé này là của ai??”

Tôi thờ ơ cười khẽ một tiếng: “ Thời điểm náo loạn chia tay cùng Thẩm Tự, con quá buồn chán nên ra ngoài uống rượu, lúc đó uống say, cũng không biết đã ngủ cùng người nào rồi!”

Ba tôi tức giận điên lên thẳng tay giáng xuống hai bạt tai thật mạnh.

“Trình Thương Thương, mày đúng là triệt để vứt mặt mũi của Trình gia cho chóa gặm!”

“Đứa bé này không thể giữ được, ngay lập tức hẹn lịch phá đi, chuyện này cũng không thể để lộ ra ngoài được!”

“Nếu người ngoài biết mày không chồng mà chửa, lại còn p h/. á thai thì làm gì còn người đàn ông nào sẵn sàng chi tiền để cưới mày về làm vợ nữa!”

Tôi cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt: “Nếu người thấy xấu hổ vì có đứa con gái là con thì trực tiếp cắt đứt quan hệ cha con đi!”

“Vậy công sức hơn hai mươi năm nuôi mày lớn từng này của tao thành công cốc chắc?”

“Mày nghĩ cũng đừng nghĩ, tốt nhất là mày nên bỏ ngay suy nghĩ này càng sớm càng tốt, sau khi bỏ đứa nhỏ này thì ngoan ngoãn về Bắc Kinh lấy bằng tốt nghiệp rồi kết hôn đi!”

Tôi không trả lời nhưng trong lòng đã thầm quyết định.

Lần này dù có phải chếc thì tôi cũng phải tìm ra cách thoát khỏi Trình gia.

24.

Tôi ngay lập tức được bọn họ chuyển tới một bệnh viện tư nhân chui ở Cảng thành.

Ca ph.ẫ/u t h u ậ t sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối.

Ba mẹ tôi lựa chọn bệnh viện tư nhân vì đề cao tính bảo mật của nó.

Nhưng trăm tính vạn tính, người tính vẫn không thể bằng trời tính.

Chân trước tôi vừa mới được đẩy vào phòng ph.ẫ/u t h u ậ t thì chân sau bệnh viện bị hàng chục chiếc xe ô tô sang trọng bao vây .

Dẫn đầu là một chiếc  Hummer biển tứ quý.

Vô số vệ sĩ mặc vest đen lao từ trên xe xuống xông thẳng vào bệnh viện, trực tiếp bao vây tòa nhà nơi tôi ph.ẫ/u t h u ậ t.

Dung Thần sắc mặt âm trầm tức giận, cầm s u n g trên tay đá bay cửa phòng mổ.

Bác sĩ đang chuẩn bị gây mê lập tức sợ hãi tới mức đánh rơi k.i/m t i/ ê. m cầm trên tay.

Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, chưa kịp định hình gì thì đã thấy Dung Thần nhanh chóng rảo bước tới bên cạnh giường trực tiếp ôm tôi lên.

Không có bất kỳ một ai dám lên tiếng ngăn cản anh lại.

Bên ngoài cửa có hai hàng vệ sĩ mặc vest đen nghiêm túc đứng thẳng chờ đợi.

Ba mẹ tôi sợ tới mức chân run không cả đứng được vững.

Mắt thấy Dung Thần ngang nhiên bế tôi ra ngoài, ông co rúm người lấy hết can đảm đứng thẳng, đang định lên tiếng thì Dung Thần trực tiếp cắt ngang.

Anh ngước mắt lên, chỉ liếc mắt qua một cái đã khiến ba tôi đang định lên giọng phải ngậm miệng biết điều im lặng cúi đầu xuống.

“Hai người các người bắt ép cô ấy phải bỏ đứa nhỏ đúng không?”

Ba tôi không dám lên tiếng, đành đẩy mẹ tôi ra phía trước hứng mũi chịu sào.

“Thật ra thì chúng ta cũng chỉ vì lo nghĩ cho tương lai của Thương Thương thôi mà, dù sao con bé cũng còn rất trẻ, chưa kết hôn đã mang thai….chuyện này để người ngoài biết cũng không hay….”

“Đúng vậy, thanh danh của con gái rất quan trọng mà!”

Dung Thần cúi đầu thâm tình nhìn sâu vào trong mắt tôi, còn nhân vật chính là tôi đây vẫn đang ngờ nghệch chưa hoàn hồn, trông ngốc nghếch kinh khủng.

“Nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cũng tìm được người mình thích, thế nhưng cô ấy lại bị đám người Trình gia các người ức h.i.ế/p hết lần này tới lần khác.”

Giọng điệu anh rất thản nhiên, nhẹ nhàng giống như nói một chuyện không hề quan trọng, nhưng vào tai người khác không khác gì lăng trì, khiến người ta lạnh sống lưng.

“ Chuyện này……Thương Thương là con gái chúng tôi dứt ruột đẻ ra, sao có thể khiến con bé phải chịu ấm ức được…”

“ Các người có ức h.iế/p cô ấy hay không tôi tự mình nhìn thấu.”

Dung Thần siết chặt tay ôm chặt tôi vào lòng, chậm rãi tiến lên phía trước một bước.

Ba mẹ tôi sợ tới mức nhũn chân, lùi lại một bước nhưng đằng sau là góc tường lạnh lẽo nào có còn đường lui??

Bọn họ thật sự bị khí thế của Dung Thần dọa sợ run lẩy bẩy.

Nói gì đi chăng nữa thì đám vệ sĩ mà Dung Thần đem đến người nào người nấy đều cầm trên tay một khẩu s ú/n g, bảo bọn họ không sợ thì chắc là nói đùa mà sú/ng này lại còn là hàng thật!

Ba mẹ tôi từ trước đến nay cũng chỉ là thương nhân nhát gan mà thôi!

“Chúng tôi không dám, thật sự không dám….”

Hai người bọn họ hiểu rõ tình huống hiện tại bất lợi bao nhiêu, đương nhiên biết rõ nên co hay nên duỗi, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Dung Thần đảo mắt nhìn về phía đám vệ sĩ, lập tức có người tiến tới kéo bọn họ đứng thẳng lên.

“Tôi đương nhiên sẽ không đuổi cùng giếc tận, cho các người một con đường sống. Ngay ngày mai, tôi muốn nhìn thấy trang đầu của báo Cảng Thành, Macao, Bắc Kinh với tiêu đề là Trình gia cắt đứt quan hệ với Trình Thương Thương.”

“Chuyện này….chuyện này….không hợp lí lắm…”

“Nếu không thì…..đêm nay hai người đừng mong có thể rời khỏi đây nửa bước!”

“Tiện thể, có thể từ giờ trở đi sẽ không còn gia tộc nào mang họ Trình nữa…”

Dung Thần vừa dứt lời, vệ sĩ đã lập tức giơ s/ú.ng chĩa thẳng vào hai người bọn họ.

“Ngày mai…ngay ngày mai chúng tôi lập tức sẽ đăng báo….”

“Trình Thương Thương từ nay về sau sẽ không liên quan gì tới Trình gia các người nữa….”

“ Cô ấy sẽ là vợ của Dung Thần, là thiếu phu nhân của Dung gia ở Macao, là nữ chủ nhân tương lai.”

“ Dung gia….Macao???”

Ba tôi ngạc nhiên mở to mắt.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy sự sợ hãi, không dám tin, vui mừng trong mắt của ông…nhưng một giây sau, tất cả đều biến thành tuyệt vọng.

Bọn họ muốn tôi trèo cao, muốn gả tôi với một cái giá thật lớn, có thể thay đổi vận mệnh của Trình gia.

Cuối cùng tất thảy mộng đẹp của bọn họ đều thành sự thật, chỉ có là… tôi cùng bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa.

25.

Trên đường, có lẽ do ảnh hưởng của mang thai nên thích ngủ, hoặc đơn giản là ngày hôm nay đã tiêu hao sạch năng lượng của tôi…

Mà tôi thực sự ngủ quên trong vòng tay của Dung Thần.

Mãi cho tới khi xe dừng lại, tôi mới ngái ngủ mở mắt ra.

Bên ngoài cửa sổ xe là ánh sáng rực rỡ của bóng đèn, biệt thự trên đỉnh núi rộng lớn không khác gì cung điện xa hoa.

Tôi mở bừng mắt.

“Đây là nơi nào?”

“Nhà của chúng ta.”

Dung Thần cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Em còn buồn ngủ không? Có muốn ngủ thêm một chút nữa không?”

Tôi vốn muốn đáp lại anh một tiếng nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu, nhắm mắt một cái ngủ ngay được.

Dung Thần cười cười bất đắc dĩ, xốc tay bế tôi xuống xe.

Anh ôm chặt tôi vào trong lòng bế thẳng tôi lên phòng ngủ trên tầng 2.

Còn tôi vẫn say giấc nồng không biết gì.

Dung Thần đứng cạnh giường ngắm cô hồi lâu rồi mới đi xuống tầng.

Quản gia đã hiểu ý gọi tất cả người làm cùng với vệ sĩ trong nhà tập trung tại sảnh chính tầng dưới.

Anh đảo mắt nhìn đám người một lượt rồi mới nghiêm túc lên tiếng: “ Cô ấy là vợ tương lai của tôi, cũng là chủ nhân tương lai của nhà họ Dung.”

Tất cả mọi người nghe được lời này đều vô cùng sửng sốt nhưng đều quy củ nín thở im lặng lắng nghe lời anh nói.

“Ngày thường các người đối xử như thế nào với tôi, thì cũng phải đối xử như vậy với cô ấy.”

“Nếu cô ấy tỉnh dậy thì lập tức báo cho tôi biết!”

Vừa dứt lời anh đã duỗi tay cầm áo khoác vắt trên ghế sofa đi ra ngoài: “ Chuẩn bị xe, tôi muốn đi gặp ông nội ngay bây giờ.”

26.

Đêm nay tôi ngủ vô cùng ngon giấc, giống như sống hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên được ngủ một giấc thoải mái như vậy.

Lần nữa mở mắt tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt không có một nửa điểm thân thuộc, nhưng chả hiểu sao tôi lại cảm thấy không có bất kỳ sự kháng cự hay khó chịu nào cả.

Rời giường rửa mặt cho tỉnh táo rồi thay chiếc váy tôi tình cờ tìm được trong tủ quần áo rồi mới xuống lầu.

Dung Thần đã yên vị trên ghế sofa trong phòng khách từ lâu.

Thấy tôi từ trên lầu đi xuống, anh vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ nói: “ Em đi ăn sáng đi.”

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Anh ăn rồi!”

Anh nói xong lập tức thu hồi tầm mắt, chăm chú đọc tờ báo trong tay.

Không biết có phải do tôi nhạy cảm hay không, nhưng nhìn đi nhìn lại tôi vẫn thấy anh hôm nay có chỗ nào đó không giống ngày thường lắm thì phải….

Cả người nhìn qua đã thấy hốc hác, dưới mắt giống như còn có quầng thâm xanh đậm.

Nhưng tôi biết ý không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi ăn sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play