Ngủ Một Giấc Với Nhân Vật Phản Diện

chương 3


3 tháng


[ NGỦ MỘT GIẤC VỚI PHẢN DIỆN ]

(Phần 03/04)

Đề cử + Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo

Edit:Chạy Deadline Gãy Cánh

* Bản edit thuộc quyền sở hữu của editor, đứa nào reup hở van deet ráng chịu huyhuy *

______________

Đính hôn với Thẩm Tự được ba tháng, anh ta đổi bốn cô bạn gái liên tiếp.

Ngày từ hôn, tôi uống đến nỗi không còn biết trời trăng mây nước gì, chỉ tay chọn ra người đẹp trai nhất trong đám người mẫu nam: “Anh, đêm nay ở với tôi!”

Sau một đêm hỗn độn, tôi nhìn hình xăm rồng trên cổ tay trái của người đàn ông mà lâm vào chếc lặng.

Sau này, tôi đột nhiên nôn mửa và được phát hiện là có thai, bị gia tộc ép phải p h á thai.

Đêm đó, bệnh viện bị vô số vệ sĩ mặc đồ đen bao vây.

Người đàn ông đằng đằng sát khí đá văng cửa phòng, cúi xuống bế tôi lên khỏi bàn mổ.

Một tháng sau khi sinh, khi tôi và con gái được đóng gói đưa đến hiện trường hôn lễ, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tự.

“Thương Thương, em đang làm gì vậy, anh nhớ em, anh đi tìm em được không?”

Tôi liếc nhìn người đàn ông với vẻ mặt ghen tuông cách đó không xa, nhoẻn miệng cười:

“Mới ra tháng, đang làm đám cưới, có tới nhớ mang theo phong bì và quà, cám ơn.”

_______________

 14.

Có lẽ là do dạo gần đây tôi ăn uống thất thường cùng với bị căng thẳng quá mức nên bà dì chỉ ghé thăm hai ba ngày đã tạm biệt tôi rời đi.

Đúng lúc này thì tôi nhận được tin Thẩm Tự trực tiếp bay từ Cảng Thành tới Bắc Kinh.

Cha mẹ tôi nghe thấy tin lập tức sai người tới đón tôi về nhà.

Vốn dĩ tôi cũng muốn quay về nhà, nhưng chợt nhớ ra chuyện của tôi và Thẩm Tự  cũng cần có một kết thúc rõ ràng.

Thế nên cuối cùng vẫn phải yên phận thu dọn đồ đạc về nhà một chuyến.

Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tự tới thăm nhà tôi một cách đúng nghĩa.

Thời điểm tổ chức lễ đính hôn, vẫn là gia đình tôi nhường một bước cử hành lễ đính hôn ở Cảng Thành.

Bọn họ không những không cảm thấy uất ức, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì kết thông gia với Thẩm gia thì vẫn là bọn họ trèo cao.

Không những thế, lần này Thẩm Tự tới, anh ta lại vô cùng khách khí.

Khách khí thế nào hả? Anh ta đem theo hai xe chở đầy quà tặng vô cùng đắt tiền được chuẩn bị sẵn tới tặng ba mẹ tôi.

Mà ba mẹ tôi thấy sự chu đáo này của anh ta cười tươi không cả mở nổi mắt.

Ngay cả ông nội tôi, người vốn đang dưỡng bệnh ở ngoại thành nghe tin anh ta tới thăm cũng vội vã đích thân chạy về tiếp đón.

Nghe có nực cười không cơ chứ.

Xe ô tô vừa dừng lại, Thẩm Tự đã nóng lòng đi tới bên cạnh tôi.

Mẹ tôi đứng bên cạnh cười ngoác đến tận mang tai, tỏ vẻ hiểu hết mọi chuyện: “ Thương Thương, con nhìn A Tự xem. Con tức giận với thằng  bé như vậy mà Thẩm Tự vẫn chiều chuộng, bao dung tới tận đây tìm con, con nhìn con xem….”

“Dì à, dì đừng trách Thương Thương, là con làm ra điều khiến Thương Thương không vui, cô ấy tức giận con cũng là lẽ thường ạ.”

Ba tôi đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: “ Người trẻ tuổi bây giờ ham vui là chuyện thường tình, đàn ông ấy mà, gặp dịp thì chơi cũng bình thường thôi. Đều do Thương Thương không đủ bao dung, tính khí nóng giận làm con nhọc lòng rồi.”

“ Đều là lỗi của con.”

Thẩm Tự đầy dịu dàng nhìn về phía tôi, giả vờ giả vịt nói: “ Thương Thương, đều do anh làm sai, giờ anh xin lỗi em, em đừng tức giận có được không?”

15.

Ha, nói thật thì hôm nay Thẩm Tự đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.

Vì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Thẩm Tự công khai cho tôi biết anh ta có người khác ở bên ngoài.

Nhưng anh ta chưa bao giờ từng nhận sai với tôi, chứ đừng nói tới làm mấy chuyện giống như tới nhà thế này.

Hơn nữa, giờ đây tôi cũng chẳng còn chút tình cảm nào với anh ta hết.

Tình cảm vốn đã là thứ mong manh, trải qua nhiều chuyện quá sức chịu đựng như thế, vốn đã cạn tình cạn nghĩa từ lâu.

Bây giờ nhìn anh ta tỏ ra dịu dàng như thế này, trái tim tôi không những không có chút xao động mà thậm chí còn có chút chán ghét không thể miêu tả bằng lời.

“Thương Thương….”

Thẩm Tự thấy tôi đứng yên không nói lời nào lập tức sốt ruột.

Anh ta khẽ cau mày, tiến thêm một bước nữa, đưa tay muốn nắm lấy tay tôi.

Mắt tôi nhìn thẳng vào chiếc nhẫn đính hôn được đeo trên ngón giữa của anh ta….

Lại nghĩ tới chiếc nhẫn đáng lẽ ra phải nằm trên bàn tay mình, đã bị tôi ném vào thùng rác vào đêm điên cuồng đó.

Chiếc nhẫn đó giống hệt như Thẩm Tự.

Anh ta cũng chỉ xứng đáng bị ném vào thùng rác mà thôi.

Tôi không hề đưa tay ra đáp trả mà còn lùi về sau một bước.

Nụ cười nhạt nhẽo trên mặt Thẩm Tự cuối cùng cũng không duy trì nổi nữa rồi!!

Ba mẹ tôi đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi tình cảnh này nữa, dứt khoát lên tiếng: “ Thương Thương, giận dỗi vậy là đủ rồi. Nếu con tiếp tục gây rối thì con trông con có khác nào người không được dạy dỗ và không biết điều không??”

“Đủ rồi, con không được dạy dỗ, không biết điều, con chỉ đơn giản là không muốn gả cho một người hai lòng thì có gì sai??”

“Ba vừa nói rồi, người trẻ tuổi ham chơi là chuyện bình thường, giờ Thẩm Tự cũng đã chủ động tới tận đây xin lỗi con, con còn muốn gì nữa?”

Ha, nghe mấy lời này chỉ khiến tôi ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Đây là ba mẹ ruột của tôi cơ đấy!

Trong lòng bọn họ vốn không thèm coi tôi là người thân.

Trong lòng bọn họ, tôi cũng chỉ là một món đồ có thể đem lại lợi ích, mà thương nhân nào chẳng muốn lợi cao, Thẩm Tự là lựa chọn vượt mong ước của bọn họ rồi, còn muốn gì nữa???

Thế nên tôi vui hay tôi buồn, nào có quan trọng gì đâu?”

“ Con sẽ không chịu đựng nữa, con cũng không muốn sau này mình sống trong oán than!”

Tôi một lần nữa lùi về phía sau: “ Hủy hôn ước đi, lần trước ở Cảng Thành tôi nhớ rõ ràng đã nói với Thẩm tiên sinh rồi mà?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tự: “ Tôi thậm chí còn nhớ rõ ràng, ngày đó anh nói với tôi rằng, chỉ cần tôi dám bước chân ra ngoài thì hôn ước của chúng ta coi như hủy bỏ cơ mà?”

Sắc mặt Thẩm Tự lạnh đi trong nháy mắt: “ Thương Thương, có gì chúng ta từ từ nói.”

“Không có gì phải từ từ nói cả.”

“Thẩm tiên sinh, xuất thân cao quý của anh, Trình Thương Thương tôi với không tới!”

“Thương Thương!”

Mẹ tôi tức giận lao tới giữ chặt tay tôi: “ Chuyện này là chuyện con có thể tùy hứng được sao? Gì mà với không tới , con với Thẩm Tự có hôn ước rõ ràng, giận dỗi còn chưa đủ sao? Giờ lại còn đòi từ hôn???”

“A Tự con đừng nóng giận, Thương Thương tức giận gây rối một chút thôi. Dì sẽ nói với ông nội con bé để ông nội dạy dỗ nó thật nghiêm khắc, con đừng để ý lời con bé nói!”

Thẩm Tự nghe mấy lời này chỉ cười mỉa mai một tiếng: “ Không cần đâu dì!”

“Dì ơi, nếu Thương Thương đã một lòng muốn từ hôn, vậy thì hôn ước này cứ hủy bỏ theo ý của cô ấy đi!”

Dứt lời, Thẩm Tự nhìn về phía tôi: “ Thương Thương, anh đã chia tay cô gái kia từ lâu rồi, giữa anh và cô ta chẳng có chuyện gì cả!”

“Tối hôm đó mấy lời anh nói chỉ vì một phút bốc đồng do em làm anh mất mặt mà thôi. Thật ra anh chưa bao giờ có ý định sẽ hủy hôn với em!”

“Thẩm tiên sinh, giờ nói ra mấy lời này có cần thiết không?”

Thẩm Tự cụp mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, thờ ơ tháo chiếc nhẫn ra: “ Được, như em mong muốn.”

Anh ta đưa chiếc nhẫn về phía tôi nhưng tôi không nhận.

Thẩm Tự cũng không kiên trì nữa, ném thẳng xuống đất.

16.

Ngay khi Thẩm Tự rời đi, bầu không khí trong nhà trầm thấp, u ám đến đáng sợ.

Ông nội ngồi ở ghế chính giữa không nói một lời nào, chỉ thỉnh thoảng ho khù khụ.

Nửa tiếng yên lặng tra t.ấ.n tinh thần kéo dài đằng đằng, ông nội quyết định phủ đầu trước:

“Nếu con đã không biết trân trọng mối hôn sự này thì đừng trách ta tàn nhẫn.”

“Thương Thương, con là con gái của Trình gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà Trình gia mang lại, con phải biết rõ, đến một thời điểm phù hợp, con phải vì gia tộc mà hy sinh.”

“ Con cũng biết thừa, Trình gia chúng ta bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nếu không phải dựa vào Thẩm gia, chúng ta vốn đã phá sản từ lâu. Ta còn tưởng con hiểu chuyện, an phận gả vào Thẩm gia, giờ con làm ta phải nhìn con bằng con mắt khác rồi!”

Ông nội đứng dậy, quay người đi, tiếng ông vẫn vang vọng bên tai tôi: “ Không nên chậm trễ, sắp xếp xem mắt cho con bé đi!”

“Ông nội, con dọn khỏi Trình gia, từ nay trở đi, con và Trình gia không còn liên quan gì nữa, con cũng sẽ không động tới một phân tiền của Trình gia, cả đời này con cũng sẽ không kết hôn…”

Tôi nhìn ông nội già yếu chống gậy trước mặt, toàn thân giống như bị đè nén tới không thể thở nổi.

“Được thôi, vậy con dứt khoát hoàn trả toàn bộ tiền mà Trình gia đã bỏ ra để nuôi lớn con đến chừng này đi…”

Ông nội âm trầm cười nhìn thẳng vào tôi:

“ Ta sẽ không nhiều lời, Trình gia hai mươi năm qua nuôi lớn con cũng tốn rất nhiều công sức, đòi con 2000 vạn cũng không quá đâu?”

“Hai ngàn vạn…. Tài sản mười năm trước của Trình gia cũng không đạt tới con số hai ngàn vạn?”

“Không có sao? Nếu không có thì ngoan ngoãn gả chồng đi, dù sao thì cũng luôn có người nguyện ý bỏ ra hai ngàn vạn, thậm chí là ba ngàn vạn để cưới con vào nhà.”

“………”

“Trình gia nuôi con hơn hai mươi năm không phải là để nuôi ra một con sói mắt trắng. Trình Thương Thương, con làm người cũng không thể nhẫn tâm như thế được!!”

17.

Tôi chính thức bị nhốt trong nhà.

Nửa tháng sau, ba mẹ bắt đầu sắp xếp cho tôi đi xem mắt.

Nhưng không biết là do Thẩm Tự ngáng đường hay do Trình gia đã không trụ được nữa..

Tìm kiếm người có thể bù đắp lỗ hổng của công ty quá khó.

May mắn rằng đúng thời điểm này tôi phải trở về Cảng Thành để chuẩn bị luận án tốt nghiệp và bảo vệ luận án.

Cuối cùng cũng tìm được lí do chính đáng có thể rời khỏi trốn địa ngục trần gian này.

Trình gia vẫn rất coi trọng tấm bằng tốt nghiệp này, đích thân ba mẹ đưa tôi về Cảng Thành.

Thị phi của Thẩm Tự cũng bay đầy trời.

Tôi nghe nói anh ta đang rất dụng tâm theo đuổi một nữ minh tinh hạng ba.

Nào thì châu báu ngọc ngà, nào thì siêu xe biệt thự anh ta đều không ngần ngại chi mạnh tay.

Sau khi ba mẹ nghe được mấy tin đồn này, không ít lần tức chếc chì chiết tôi, thậm chí có lần kích động quá không kìm được mà tác động vật lí tôi.

Khi Bảo Di nhìn thấy dấu ngón tay hằn trên má tôi, cô ấy còn tức giận tới mức cả người run rẩy.

“Thương Thương, cậu ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Ba mẹ như vậy đến lợn chóa cũng không bằng!”

“Bảo Di, bọn họ đòi hai ngàn vạn, dù có giếc mình rồi đem bán đi cũng không được nhiều tiền như vậy!!!”

Tôi bất lực trả lời, tuyệt vọng từ tận đáy lòng.

“Thương Thương, nhưng cậu bây giờ…..sao lại đáng thương tới mức này cơ chứ, phải làm sao bây giờ??”

Tôi cười tự giễu.

Bánh xe vận mệnh giống như không thể thay đổi, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể trèo khỏi cái hố sâu thật sâu tràn đầy tuyệt vọng này mất.

“ Thương Thương!!”

Bảo Di bỗng nhiên khiếp sợ giật mạnh tay áo tôi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn một giọt máo:

“Tên người mẫu nam tối hôm đó….tìm tới cậu kìa…”

Tôi vô thức quay đầu lại, lập tức bắt gặp ánh mắt dọa người của Dung Thần.

Trong chốc lát, da đầu tôi tê dại, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng.

Không hề chần chừ, cơ thể phản ứng nhanh hơn não lập tức nhấc chân lên chạy trốn.

Tôi đứng dậy, túm tay Bảo Di chạy như điên.

Nhưng nào ngờ trời không chiều lòng người, tôi không để ý tới chiếc ghế trước mặt, vạt váy mắc vào tay vịn ghế xấu hổ suýt ngã dập mặt xuống đất.

May là Dung Thần phản ứng nhanh lập tức giữ chặt tay tôi lôi vào trong lòng.

“Trình Thương Thương, em chạy trốn cái gì?”

Bảo Di trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi: “ Thương Thương, anh ta anh ta anh ta….sao lại biết tên của cậu….”

Dung Thần ngước đầu nhìn về phía Bảo Di, chỉ một cái liếc mắt thôi lập tức khiến Bảo Di ngậm chặt miệng không dám thốt thêm bất cứ một lời nào.

Tôi lo sợ Dung Thần giận chóa đánh mèo, cố gắng bình tĩnh nhất có thể, gượng cười ngoái đầu nhìn với về phía Bảo Di: “ Bảo Di, cậu về trước đi, mình rảnh sẽ gọi điện cho cậu.”

Bảo Di dường như muốn vớt vát nói thêm vài lời nhưng e sợ khí thế của Dung Thần nên đành tiếp lời: 

“Thương Thương….Vậy cậu giải quyết nhanh lên rồi về trường nhé, đừng về quá muộn!”

“Cậu đừng lo!”

Chờ đợi Bảo Di khuất tầm mắt  tôi mới quay đầu nhìn Dung Thần nói: “ Anh Dung, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện nhé!”

18.

“Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện xảy ra đêm đó. Là do tôi say rượu nên mới nhìn nhầm anh với….”

Nói ra thì có chút mất mặt, dù sao anh cũng đường đường là thái tử của Dung gia mà tôi lại dám gan to lớn mật con anh là trai b.ao/

Chuyện này thật sự vô cùng mất mặt, Dung Thần không phái người truy s.á.t tôi cũng coi như tôi quá may mắn rồi.

Dung Thần đột nhiên đưa tay nắm chặt cằm tôi, ánh mắt tràn ngập tức giận: “ Trình Thương Thương, mặt em là bị làm sao đây?”

Tôi giật mình, nhớ tới dấu tay hằn trên mặt.

Dù trong lòng đang vô cùng tủi thân nhưng vội vàng lấp liếm:

“Không có gì đâu!”

Tôi đưa tay đẩy tay anh ra nhưng Dung Thần nhất quyết không chịu buông tay:

“Ai dám đánh em, Trình Thương Thương, em mau nói cho tôi biết!”

Mắt tôi lập tức đỏ ửng: “ Người nhà tôi đánh tôi, không liên quan gì tới anh hết, anh cứ mặc kệ tôi!”

“Có phải bọn họ ép em phải làm hòa với Thẩm Tự rồi ngoan ngoãn gả cho anh ta, có đúng không?”

Tôi sửng sốt: “ Sao anh biết?”

Tôi vẫn còn đang bàng hoàng, chợt nhớ tới hai người đàn ông lạ mặt ở khách sạn hôm đó…

“Anh phái người theo dõi tôi đúng không?”

Tôi cứ tưởng rằng mình thông minh cắt đuôi được bọn họ thì bọn họ sẽ từ bỏ.

Ai ngờ, hóa ra tất cả mọi chuyện Dung Thần đều biết..

19.

“Trình Thương Thương, tôi không cố ý phái người theo dõi em, tôi chỉ là….”

“Anh Dung, tôi biết đêm đó là do tôi sai, giờ tôi chân thành xin lỗi anh.”

Tôi lập tức cắt ngang lời của Dung Thần.

Người đàn ông giống như Dung Thần, tôi trêu chọc không nổi.

Cho nên, cả đời này tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa.

Dung Thần chậm rãi buông lỏng tay anh ra, lửa giận trong mắt bị thay thế bằng một thứ cảm xúc khó hiểu khác: “ Em muốn nói gì?”

“Tôi chỉ muốn nói rằng tôi chân thành xin lỗi anh. Tôi thực sự xin lỗi về đêm hôm đó, cho nên anh có thể quên đi rồi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì có được không?”

“Coi như không xảy ra là ý gì?”

“Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có được không?”

Tôi đỏ hoe mắt nhìn về phía Dung Thần, chuyện trong nhà đã khiến tôi thực sự kiệt sức rồi.

Không còn sức lực để đối phó thêm một Dung Thần nữa!

Dung Thần không lên tiếng, nhưng sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Tôi nghiến răng nghiến lợi tiếp tục: “ Nếu anh muốn trả th.ù tôi thì tùy anh. Tôi chấp nhận!”

“Trả t.h.ù em?”

Dung Thần giống như bị chọc tức đến bật cười, nhưng sau khi cười xong, không hiểu sao tôi lại cảm thấy anh vô cùng cô đơn.

“Trình Thương Thương, em thật sự muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ có đúng không?”

Tôi chậm rãi gật đầu.

Tôi chỉ muốn anh để cho tôi yên mà thôi…

Dung Thần tiếp tục im lặng không lên tiếng, anh giơ tay lên.

Tôi cứ tưởng anh muốn đánh tôi nên vội nhắm chặt mắt quay đi.

Nhưng anh lại chỉ nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay trên má tôi.

“Trình Thương Thương, hóa ra em vẫn giống hệt trước kia, không có gì thay đổi cả.”

“Bề ngoài thì nhút nhát rụt rè, nhưng lại mạnh mẽ hơn bất cứ người nào.”

Tôi ngạc nhiên mở bừng mắt: “Dung Thần?”

Dung Thần tự giễu cười nhạo: “ Tôi đúng là điên thật rồi, Thương Thương.”

Anh điên rồi nên mới nhớ mong cô không quên.

Điên rồi nên dù cho biết cô có hôn ước với người khác vẫn nhất định không chịu chếc tâm.

Điên rồi nên đêm đó mới vui mừng như vậy, đến nỗi còn muốn cưới cô về nhà.

Nhưng anh quên mất, từ đầu tới cuối, cô chưa từng thích anh, cũng chưa từng quan tâm tới anh.

Thậm chí còn không nhớ rõ cô đã từng gặp anh rất lâu rất lâu trước đây.

Thế nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt cô, anh thậm chí còn muốn giếc chếc người đó.

Nhưng lại quên mất, cô chưa từng cần sự quan tâm của anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play