Ngủ Một Giấc Với Nhân Vật Phản Diện

chương 4.1


3 tháng


[ NGỦ MỘT GIẤC VỚI PHẢN DIỆN ] - HOÀN

(Phần 4.2/4)

Đề cử + Văn án: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo

Edit: Chạy Deadline Gãy Cánh 

* Bản edit thuộc quyền sở hữu của editor, đứa nào reup hở van deet ráng chịu huyhuy *

______________

Đính hôn với Thẩm Tự được ba tháng, anh ta đổi bốn cô bạn gái liên tiếp.

Ngày từ hôn, tôi uống đến nỗi không còn biết trời trăng mây nước gì, chỉ tay chọn ra người đẹp trai nhất trong đám người mẫu nam: “Anh, đêm nay ở với tôi!”

Sau một đêm hỗn độn, tôi nhìn hình xăm rồng trên cổ tay trái của người đàn ông mà lâm vào chếc lặng.

Sau này, tôi đột nhiên nôn mửa và được phát hiện là có thai, bị gia tộc ép phải p h á thai.

Đêm đó, bệnh viện bị vô số vệ sĩ mặc đồ đen bao vây.

Người đàn ông đằng đằng sát khí đá văng cửa phòng, cúi xuống bế tôi lên khỏi bàn mổ.

Một tháng sau khi sinh, khi tôi và con gái được đóng gói đưa đến hiện trường hôn lễ, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tự.

“Thương Thương, em đang làm gì vậy, anh nhớ em, anh đi tìm em được không?”

Tôi liếc nhìn người đàn ông với vẻ mặt ghen tuông cách đó không xa, nhoẻn miệng cười:

“Mới ra tháng, đang làm đám cưới, có tới nhớ mang theo phong bì và quà, cám ơn.”

_______________

27.

Chờ cô đi vào phòng ăn, tay Dung Thần đặt trên đầu gối không dấu vết nhẹ nhàng xoa xoa.

Tối hôm qua sau khi cô ngủ anh tới gặp ông nội.

Ngoan ngoãn để ông nội theo đúng gia pháp trút giận xong anh lại tiếp tục quỳ gối trên sàn nhà suốt một đêm, sáng nay vội vã trở về nhà.

Dù sức khỏe có tốt đến mấy đi chăng nữa thì anh cũng không chịu được giày vò lâu như thế, nên khi nãy thấy cô xuống vẫn phải ngồi yên.

Nhưng dù cho có phế cả hai chân, anh cũng chấp nhận trả giá.

Cuối cùng ông nội cũng không nói thêm lời nào, đồng nghĩa với việc kết hôn với Trình Thương Thương coi như có 70% thành công.

Phần còn lại phụ thuộc vào Trình Thương Thương.

Mà anh thì lại có hàng ngàn cách khiến cô phải gật đầu đồng ý.

Anh từ nhỏ đã được nuông chiều, kiêu căng ngạo mạn lớn lên, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có một biến số trong xuất hiện trong đời khiến anh phải lo lắng như thế này.

Dung Thần không nhịn được quay đầu nhìn về phía nhà ăn, nơi cô gái nhỏ của anh đang ngồi.

Trình Thương Thương đang yên tĩnh ngồi ăn từng miếng bánh một, vô cùng ngoan ngoãn.

Anh chỉ cảm thấy trái tim mình mềm thành một vũng nước.

Chính cô gái như vậy đã đánh cắp trái tim anh rồi lại từ chối không muốn nhận.

Thế mà anh lại không có cách nào đối phó được cô.

May thay, trong bụng cô bây giờ đang chảy giọt máo của anh rồi.

Chỉ cần nghĩ tới đây thôi là cảm giác thỏa mãn lại dâng trào, anh chỉ hận không thể ngay lập tức cưới cô về nhà.

Nhưng anh bắt buộc phải kìm chế bản thân lại không để cho mình làm cô sợ hãi nữa.

Bé thỏ con nhút nhát này một khi sợ hãi sẽ không màng gì cả lập tức bỏ chạy.

Giống như buổi sáng hôm đó anh thức dậy, cô đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào.

Đá anh thẳng từ trên chín tầng mây xuống mặt đất.

Cả đời này anh cũng không muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.

Chứng kiến cảnh người mình đặt nơi đầu trái tim bỏ đi ngay trước mắt…..

Nhưng lại không có cách nào giữ cô lại!

28.

Dung Thần đưa tôi về nhà cũ của Dung gia ra mắt ông nội.

Gặp ông nội xong tôi mới biết, hóa ra nhân vật tiếng tăm lừng lẫy oai phong một cõi trên thương trường lại là một ông lão vô cùng nhân hậu.

Sau khi gặp ông nội thì tôi mới biết, vì tôi mà anh quỳ ở nhà cũ suốt một đêm dài.

“Thằng nhóc thối đó từ nhỏ tới lớn kiêu ngạo tận trời, không đâm đầu vào tường thì sẽ không quay đầu. Năm nay nó 27 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên ông thấy thằng nhóc đó như thế này.”

Ông nội thở dài một tiếng: “ Ông biết rõ, nếu ông mà không đồng ý với nó thì nó tuyệt đối sẽ đối chọi cùng ông cho tới cùng, suy đi tính lại cuối cùng cũng là tự tay ông làm tổn hại tình cảm ông cháu, không bằng thành toàn cho hai đứa ở bên nhau.”

“Hôm nay ông gặp con, ông lập tức hiểu vì sao Dung Thần lại thích con đến vậy.”

Ông nội hiểu, nhưng tôi lại không thể hiểu nổi, rõ ràng tôi và Dung Thần dây dưa với nhau đến tận giờ này là vì đêm hoang đường kia.

Tôi đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc cho rằng trải qua đêm hoang đường đó nên Dung Thần mới yêu tôi.

Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa, dù sao thì sau hôm nay tôi cũng thay đổi phần nào suy nghĩ của bản thân về Dung Thần rồi…

Hóa ra anh cũng không lạnh lùng tuyệt tình như tôi nghĩ!!

Giờ nhớ lại ngày hôm đó đi xuống lầu thấy Dung Thần ngồi yên trên sofa không chịu đứng dậy tôi còn thầm hỏi thăm nhẹ nhàng nhà anh một lượt rồi lặng lẽ ghi sổ hận thù với nội dung: “ Thái tử gia lạnh lùng quá đi.”

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ do hôm đó quỳ gối nguyên đêm chân quá đau nên không thể đứng dậy được.

Mới trôi qua hai, ba ngày, có khi đi lại Dung Thần vẫn sẽ bị đau chân chăng?

Vừa ra khỏi thư phòng của ông nội, tôi vẫn là không nhịn được kéo nhẹ tay áo của Dung Thần: “ Chân anh có còn đau không?”

Dung Thần đứng khựng người lại, cụp mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay đang bấu vào áo anh của tôi.

Một hồi lâu sau anh mới lên tiếng: “ Đã đỡ hơ nhiều rồi, nhưng mà đi lại vẫn còn đau.”

“Vậy anh đã bôi thuốc chưa?”

“Quên mất!”

“Vậy từ nay trở đi tôi sẽ nhắc anh bôi thuốc mỗi ngày.”

Không biết có phải mắt tôi bị hoa không, dường như tôi thấy khóe miệng Dung Thần nhếch lên thành một nụ cười, ngay lúc tôi chuẩn bị buông tay ra thì anh giữ chặt tay tôi lại: “ Được rồi, từ nay em nhớ nhắc anh bôi thuốc nhé!”

29.

Sau khi quyết định hằng ngày sẽ chăm ngoan nhắc nhở Dung Thần bôi thuốc, cuối cùng tôi đã vinh dự trở thành người đúng giờ ba lần một ngày đều đặn bôi thuốc cho anh.

Tới giờ tôi mới biết được, Dung Thần là đồ chóa tiếc được một tấc lại muốn thêm một bước.

Thậm chí còn dám chơi khổ nhục kế, đem cả mỹ nam kế ra để dụ tôi chủ động hôn anh.

Mọe nó, tôi còn nghe mới ngoo chứ!!!

Mang thai đến tháng thứ năm,  mối quan hệ giữa tôi và Dung Thần đã có vô số bước đột phá.

Ngày tôi mời Bảo Di tới nhà chơi cậu ấy còn tưởng đang mơ.

Mãi tới khi Dung Thần biết ý tới thư phòng làm việc để không gian riêng cho chúng tôi thì cậu ấy mới xả vai, mắt sáng rỡ kéo tay tôi liến thoắng không ngừng:

“Thương Thương, cho nên là đêm đó cậu mèo mù vớ cá rán tì./nh một đêm mới thái tử của Dung gia??? Aaaaaaaaaa không hổ là chị em tốt của Bảo Di này, sao có thể may mắn đến như vậy được chứ?? Giữa một dàn người mẫu nam mà cậu có thể chọn trúng thái tử trời ơi!!!! Khi nào mình mới có thể may mắn như vậy???? Aaaaaa, cảm giác ngủ cùng người đàn ông hoàng kim như thế nào?? Kỹ thuật ra sao?? Có đúng là bảy lần một đêm như người ta đồn không????......”

Không biết nên khóc hay nên cười, tôi vội nhặt một quả nho nhét vô miệng đang há to của cậu ấy: “Nghỉ ngơi chút đi, sặc nước bọt của chính mình bây giờ!!!!”

“Huhuhu, chị đây coi cậu là chị em tốt, vậy mà cậu dám giấu mình chuyện lớn như thế này, thái tử phi có nhớ năm đó nô tài cùng người vượt qua phong ba bão táp sóng gió cuộc đời này không, giờ đây người vinh quang xán lạn nhớ phải nhớ tới nô tài……”

Tôi bị cậu ấy chọc cười điên, cười một hồi không nhịn được xúc động, đỏ hoe mắt nhẹ nhàng ôm cậu ấy:

“Bảo Di, từ khi một mình mình chuyển tới Cảng Thành cũng chỉ có cậu là bạn tốt nhất. Dù trước đây hay sau này mình có như thế nào thì cậu vẫn mãi mãi là bạn tốt nhất trong trái tim mình, không bao giờ thay đổi…”

“Sao cậu lại như vậy Thương Thương, đột nhiên sến súa khiến mình cũng muốn khóc huhuuh…”

Tôi nghẹn ngào rớt nước mắt, Bảo Di thấy thế cũng òa khóc nức nở theo.

Dung Thần ở trên lầu nghe thấy động tĩnh trên này, suýt chút nữa sợ hãi phát điên.

Anh vội vã phi từ trên tầng xuống, thấy tôi cùng Bảo Di đang ôm nhau khóc thút thít còn tưởng có chuyện gì động trời, đến giọng nói cũng run rẩy theo:

“Thương Thương, em có chỗ nào không thoải mái không, có chuyện gì thế em?”

Dung Thần tiến đến, tách tôi với Bảo Di ra rồi kéo tôi vào lòng, thận trọng hỏi.

“Không sao đâu, em với Bảo Di nói chuyện hăng quá nên xúc động một chút thôi….”

“Em thực sự không sao thật đấy?” Dung Thần dịu dàng xoa xoa chiếc bụng to của tôi, chậm rãi hỏi: “ Thằng nhóc thối này không quậy em đấy chứ?”

Thật ra chúng tôi cũng cố ý kiểm tra giới tính của bé con, nhưng vì phản ứng của tôi khi mang thai dữ dội quá nên Dung Thần mặc định đứa nhỏ trong bụng là con trai cho nên mới đổ hết tội trạng lên đầu bè con.

“Không, hôm nay bé con ngoan lắm.” Tôi nhẹ nhàng trừng mắt liếc Dung Thần một cái, lúc nào cũng đặt “thằng nhóc thối, thằng nhóc thối” trên đầu môi, bé con trong bụng tôi nghe được mấy lời này sao có thể vui nổi cơ chứ.

Bảo Di thấy cảnh tượng này giận dỗi cầm túi chạy một mạch: “ Mình đi trước nha Thương Thương, ngồi thêm một lúc nữa mình ăn cơm chóa no mất…..”

Tôi nhìn theo bóng dáng của Bảo Di tới lúc khuất sau cửa, không khỏi bật cười.

Giống như chỉ trong một đêm tôi có được tất cả mọi thứ tốt nhất trên cuộc đời, có bạn bè tốt bên cạnh, có chồng, có bé con trong bụng….

“Từ giờ về sau em ít gọi cô ấy tới nhà mình thôi!”

Dung Thần cúi người nhấc tôi ngồi lên đùi anh: “ Chỉ cần cô ấy tới thì em lập tức không chú ý tới anh nữa, toàn bỏ mặc anh.”

“Đâu có đâu, đây là lần đầu tiên Bảo Di tới chơi mà.”

“Tóm lại là em không thể thiên vị như thế được.”

“Em thiên vị chỗ nào?”

“ Vậy em nghiêm túc hôn anh một lần đi Thương Thương, đừng có hôn cho có lệ như trước đây nữa.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, đưa tay ôm lấy khuôn mặt đẹp trai tới mức làm người ta choáng váng của anh.

Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, thế nhưng lại phải chiếu hình ảnh duy chỉ một mình tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.

Trái tim như được rót mật ngọt, trân trọng hôn lên môi anh.

Dung Thần luồn tay qua mái tóc, giữ chặt cổ tôi, nụ hôn dần dần sâu hơn.

30.

Tôi sinh cho Dung Thần một tiểu công chúa, mắt và môi của bé con giống hệt tôi, lông mày và mũi lại giống hệt Dung Thần.

Chờ cho bé con vừa đầy tháng, chúng tôi tổ chức đám cưới tại một hòn đảo tư nhân xinh đẹp ở nước ngoài.

Ai có mà ngờ, trước khi hôn lễ bắt đầu tôi đột ngột nhận được cuộc gọi điện từ Thẩm Tự.

Dung Thần ghen tị bế bé con trên tay, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “Không vui” cùng thái độ “Mau tới dỗ anh đi” đứng bên cạnh.

Tôi bật cười khẽ, siết chặt bàn tay anh xoa xoa an ủi rồi mới trả lời: “Thẩm Tự, anh gọi tôi có chuyện gì?”

“Thương Thương, em đang ở đâu vậy, anh rất nhớ em, anh đi tìm em có được không?”

Giọng nói chán nản sa sút của Thẩm Tự truyền tới tai tôi.

Tôi vội nắm lấy ngón tay của Dung Thần, ai dè anh ghen tuông tới mức muốn rút ra nhưng lại bị tôi giữ chặt lại.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn để tôi cầm tay sao?

Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt ghen tuông muốn nứt ra bên cạnh, nhoẻn miệng cười:

“Mới ra tháng, đang làm đám cưới, có tới nhớ mang theo phong bì và quà, thay mặt gia đình xin chân thành cảm ơn.”

Đáp lại tôi là một mảnh im lặng tới đáng sợ.

Ngay trước khi Thẩm Tự kịp lên tiếng tôi đã lập tức cúp điện thoại.

Sau đó, tôi chặn số điện thoại của Thẩm Tự cái một.

Đặt điện thoại xuống bàn, bước tới ôm chặt tay của Dung Thần.

Dung Thần đặt bé con lên xe đẩy, quay đầu ôm chặt tôi vào lòng: “ Anh không thích em gọi tên người đàn ông khác.”

“Được rồi, về sau sẽ không gọi tên người khác.”

“Anh cũng không thích em nói nhiều với người đàn ông khác như vậy.”

“Được, về sau chỉ nói chuyện với một người đàn ông duy nhất là anh.”

“Thương Thương, anh thực sự rất yêu em.”

“Em biết, em cũng yêu anh mà.”

“Nhưng anh yêu em nhiều hơn rất nhiều, cũng yêu em từ rất lâu rồi.”

“Anh yêu em từ khi nào?”

“Ngay từ khi em mới chuyển tới Cảng Thành học đại học, anh gặp em ở đó.”

“Lần đầu tiên gặp em anh lập tức muốn theo đuổi em, ai ngờ lại dọa em sợ hãi.”

Tôi choáng váng, không có một chút trí nhớ gì liên quan tới chuyện này.

Thời điểm tôi chuyển tới Cảng Thành có rất nhiều người theo đuổi tôi nhưng khi đó tôi biết mình là người đã có hôn ước, phải biết giữ mình nên đều từ chối hết cả.

Tôi cũng luôn cố gắng giữ khoảng cách với nam sinh khác nhất có thể.

“Anh dọa em sợ hãi??? Anh làm gì khiến em sợ hãi vậy?”

“Anh đỗ xe dưới cửa kí túc xá của em, sau đó để cho mười vệ sĩ mỗi người cầm một bó hoa hồng….”

Dung Thần ngượng ngùng nói tiếp: “ Không phải người ta nói con gái đều thích hoa hồng hay sao?”

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo ra nước mắt, cuối cùng cũng có chút ký ức về chuyện này.

Thấy cảnh tượng hãi hùng của Dung Thần cùng mấy vệ sĩ, tôi với Bảo Di đã dày công phân tích cuối cùng kết luận rằng Dung Thần là cái đồ không tốt, tôi không nên dây dưa với dạng người như anh.

Làm sao trên thế giới vẫn còn tồn tại người theo đuổi nữ sinh bằng mấy phương pháp này được cơ chứ, đầu gấ.u như thế nhỡ đâu sau này tôi cãi cọ với anh, chia tay xong nhỡ đâu anh ném tôi xuống biển thì sao???

Bảo Di còn nói gì mà anh có hình xăm trên cổ tay, chắc chắn anh có liên quan tới hắc đạo.

Rồi gì mà tôi mới chuyển tới Cảng Thành, vẫn còn trẻ, tôi đương nhiên là xách quần chạy mất dép.

Giờ mới thấy, khi người ta còn trẻ thường bồng bột, thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, giờ tôi mới thấm.

Loại đạo đức giả thường có vẻ bề ngoài hiền lành, lịch sự nhưng cuối cùng lại mục nát, ví dụ điển hình là Thẩm Tự.

Còn Dung Thần……

Tôi không nhịn được kiễng chân lên hôn anh thêm một cái, từ giây phút anh xuất hiện trong cuộc đời tôi, anh đã trở thành báu vật quý giá nhất mà tôi nhặt được trong đời này.

“Trình Thương Thương, trở thành vợ của Dung Thần, em có hạnh phúc không?”

Tôi ra sức gật đầu: “ Dung Thần, em rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.”

“Anh cũng hạnh phúc, anh sẽ cố gắng hết sức mình để có thể khiến em hạnh phúc đến hết đời này…”

“Từ giờ trở đi anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa Thương Thương à.”

Dung Thần hiếm khi nào nghiêm túc như bây giờ, làm cho tôi xúc động muốn khóc.

“Anh phiền quá đi. Em mà khóc bây giờ trôi hết phấn , không còn xinh đẹp nữa thì sao….”

Dung Thần cẩn thận lau khô nước mắt trên mi tôi: “ Được rồi, hôm nay là ngày vui, Thương Thương của chúng ta là cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay, sẽ không khóc nhè…”

“Nhưng mà em còn chưa kịp về lại dáng cũ, eo còn có chút to….”

Vốn dĩ tôi không hề muốn tổ chức đám cưới sớm như vậy, nhưng mà người đàn ông thối này không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa….

“Không sao hết, sau khi về nước chúng ta tổ chức hôn lễ thêm vài lần nữa, một đám cưới ở Macao, một đám cưới ở Cảng Thành, một đám cưới ở Bắc Kinh….”

“Anh điên rồi sao Dung Thần!!!”

“Anh muốn cho cả thế giới biết được rằng anh đã kết hôn với người con gái anh yêu nhất…”

Dung Thần thì thầm bên tai tôi: “ Thương Thương, em không biết được rằng bây giờ anh đang vui vẻ đến mức nào đâu, vợ của anh ạ.”

HOÀN.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play