Ngày học tập đầu tiên sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, lúc này trời mưa cũng đã sớm tạnh.

Tòa nhà của khoa Toán của Đại học Ninh Châu là một tòa nhà cổ được xây dựng cách đây hơn một năm, đã được cải tạo nhiều lần, nhưng bên ngoài vẫn giữ được phong cách kiến ​​​​trúc cổ của nhà Thanh, với các giá đỡ và phào chỉ, gạch xanh ngói dày, cỏ ba lá đỏ phủ khắp các bức tường bên ngoài, nhìn từ xa trông giống như một khung cảnh hoàng hôn.

Cách tòa nhà cổ kính của khoa Toán hơn 100m là tòa nhà của khoa công nghệ tổng hợp, cũng là nơi sinh viên thường lui tới nhiều nhất.

Tuy nhiên, cho dù sinh viên khoa Toán có tự tin khoe khoang điểm trúng tuyển của mình cao như thế nào và ca ngợi truyền thống học thuật hàng thế kỷ của khoa Toán như thế nào, chỉ cần họ đứng nửa phút dưới “Song Tử cao ốc”, là hai tòa nhà mới xây của khoa kinh tế và tòa nhà điều hành, bọn họ sẽ ngay lập tức cảm thấy tầm nhìn của bản thân liền giảm đi hẳn, cảm giác nghèo nàn và chua chát nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi và len lỏi vào tận xương cốt.

“Nghe người ta nói hai tấm bảng ở Song Tử cao ốc đều được làm bằng vàng nguyên khối.”

Phạm Thi Thi cúi thấp xuống bàn để tránh ánh mắt của giáo viên.

“Để phòng ngừa vào một đêm trăng thanh gió mát có người nổi ý đồ xấu, khoa bọn họ đã cho lắp 8 cái camera trước cửa hai tòa nhà đó, hoạt động 24/24, hoàn toàn không có điểm mù.”

Hướng Duyệt: “Không hổ danh là khoa giàu nhất ở trường chúng ta.”

Khi chuông tan học vang lên, Phạm Thi Thi cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy.

Hướng Duyệt ngồi bên cạnh Thư Vân, cô ấy vừa thu dọn sách giáo khoa vừa hỏi:

“Tớ và Thi Thi muốn đi xem trận bóng rổ bên khoa kinh doanh, hai người có muốn đi cùng không?”

Sau khi nhập học nửa tháng, bốn người bạn cùng phòng dần trở nên thân thiết với nhau, nhưng lại chia làm hai phái phân biệt rõ ràng, phái hưởng lạc và phái mọt sách.

Hướng Duyệt và Phạm Thi Thi có tính cách hướng ngoại cởi mở, bọn họ tin vào tín ngưỡng “đại học là để tận hưởng” và luôn đi đầu trong các hoạt động giải trí, còn Thư Vân và Ứng Trăn là đại diện điển hình cho trường phái mọt sách, tính cách yên tĩnh trầm ổn, nhiệt tình yêu thích học tập, lấy việc cố gắng nâng cao trình độ học thuật làm mục tiêu sống của bản thân.

Ứng Trăn không biết tại sao: "Tại sao các cậu lại muốn xem trận thi đấu của khoa khác?"

Hướng Duyệt: "Cả ngày tớ ở trên diễn đàn nghe người ta nói khoa kinh doanh có rất nhiều trai đẹp, hôm nay có cơ hội đi ngắm thử luôn để mở mang kiến thức."

Phạm Thi Thi lại nhiệt tình chào mời: "Hai cậu đi cùng chúng tớ luôn đi, nhất là Thư Vân, cậu phải đi để đám nam sinh kia cũng được mở mang kiến thức, đừng có suốt ngày cứ phổi phồng danh xưng hoa khôi của vỉ học tỷ nào đó nữa, người nọ còn không bằng một sợi tóc của Thư Vân nhà chúng ta.”

Ứng Trăn còn đang rối rắm nhưng Thư Vân đã rất sảng khoái đáp ứng.

Sân bóng rổ trong phòng nằm ở góc tây bắc của khuôn viên trường, trên đường đến đó, Hướng Duyệt đọc rõ ràng danh sách các anh chàng đẹp trai của khoa kinh doanh, Thư Vân nghe có cái tên Trần Sí, cũng nghe thấy cái tên Kiều Nhạc, đương nhiên huyền thoại nhất chính là đàn anh Yên Nam, người mà mọi người đều mong đợi để làm quen. Người ta đồn rằng đàn anh Yên có một đội ngũ quan hệ công chúng chuyên đi theo dõi diễn đàn của Đại học Ninh Châu, các bài đăng có liên quan đến anh đều không thể tồn tại quá nửa giờ, vì vậy kể từ khi anh nhập học, các bài viết về giới tinh hoa của trường là anh đã xuất hiện rất nhiều nhưng cũng lần lượt biến mất rất nhiều, điều này đến nay vẫn còn rất bí ẩn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Theo thời gian, danh xưng giáo thảo gì đó đã không còn quan trọng, Yên Nam đã thành công hóa thân thành "nam thần học đường" trong miệng các nữ sinh, vô luận là bàn về nhan sắc hay là bối cảnh đều dễ dàng làm cho các nữ sinh không ngừng mê mệt anh.

“Tớ cũng muốn xem xem anh ấy đẹp trai đến mức nào.”

Hướng Duyệt nắm chặt cánh tay Thư Vân, ánh mắt cô ấy vô tình liếc nhìn thấy năm nam sinh cao trung bình từ 1,8 mét trở lên đang băng qua đường cách đó hơn mười mét.

Bước chân của cô ấy đột nhiên chậm lại, giống như đang bước vào một hố bùn sâu, giãy dụa mãi vẫn không thể nhấc nổi chân.

Các chàng trai mặc đồng phục bóng rổ màu xanh và tím, từng đường cơ bắp dưới cánh tay hiện rõ mồn một dưới ánh nắng.

Bắt mắt nhất là chiếc quần thể dục bó sát màu đen mặc bên trong quần đùi, càng làm tôn lên đôi chân thon dài và khỏe khoắn của bọn họ.

Nhìn lên có thể thấy anh là người cao nhất trong số bọn họ, cho dù người anh em bên cạnh có để kiểu tóc dựng thẳng đứng trông rất ngầu thì anh vẫn cao hơn bọn họ một chút.

Giọng Hướng Duyệt ngứa ngáy:

"Hình dung thế nào đây... Dù tớ học chuyên ngành toán nhưng tớ cũng có thể nói được vài từ tao nhã, trong tiểu thuyết người ta có câu là “Khán hoa đông mạch thượng - Kinh động Lạc Dương nhân*”, tớ nhớ câu này nhất bởi vì tớ cũng là người Lạc Dương."

*白玉誰家郎, 

回車渡天津。 

看花東陌上,

 驚動洛陽人。 

Bạch ngọc thuỳ gia lang 

Hồi xa độ Thiên Tân 

Khán hoa đông mạch thượng  ( truyện trên app T Y T )

Kinh động Lạc Dương nhân. 

(Chàng trai mặt ngọc nhà ai 

Quay xe về đến mạn ngoài Thiên Tân 

Ngắm hoa bên phía đường đông 

Mà làm kinh động bao lòng Lạc Dương.)

Phạm Thi Thi hưng phấn siết chặt tay áo Hướng Duyệt: "Là đàn anh Yên Nam, anh ấy quả thực rất đẹp!"

Lúc này, từng hàng người lũ lượt kéo đến phía khán đài.

Bốn người bạn cùng phòng của Thư Vân cũng nhanh chóng cuốn vào trong dòng người như thủy triều, hành động của Phạm Thi Thi và Hướng Duyệt linh hoạt như cá bơi dưới nước, hai người bọn họ lôi kéo Thư Vân và Ứng Trăn còn đang thẫn thờ mạnh mẽ chiếm một vị trí xem thi đấu tốt nhất trong sân bóng rổ đã sớm chật nít người.

Trần phòng thi đấu rất cao, ánh nắng chiều chiếu vào từ những khung cửa sổ cao trên tường phản chiếu bóng người không ngừng chuyển động như sóng trên những bức tường hơi ố vàng.

Khi Trần Sí đang uống nước, anh ta thoáng nhìn thấy một đôi mắt hoa đào dịu dàng trong số những người đang nhiệt tình xem trận thi đấu.

Không ngờ lại gặp Thư Vân ở đây nên anh ta liền chủ động bước tới chào hỏi.

"Tên của em là Thư Vân phải không?"

Trần Sí mở một nụ cười đầy thân thiện:

"Anh là bạn trai của chị gái em. Chúng ta đã gặp nhau ở căng tin cách đây không lâu, em còn nhớ không?"

Thư Vân gật đầu: “Em nhớ chứ, anh là học trưởng Trần Sí phải không?”

Lúc Trần Sí cười sẽ lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, là bộ dáng điển hình của một chàng trai nhiệt tình đầy nắng.

Mí một mí, sống mũi cao, làn da màu lúa mì nhạt, là kiểu con trai rất dễ dàng khiến các thiếu nữ động tâm.

Hơn nữa, khi Trần Sí bắt chuyện với cô, anh ta đã tuyên bố mình là “bạn trai của chị gái cô”, lập trường rất chính trực, giọng điệu không nghe ra có chỗ nào kỳ lạ, rất tự nhiên hào phóng.

"Trần Sí, cậu có quen biết với cô ấy à?"

“Còn không mau giới thiệu làm quen một chút!”

"Đàn em, tấm ảnh chụp của em trên diễn đàn trường mờ quá, nếu tấm ảnh đó được chụp rõ hơn một chút, rất có thể vị trí giáo hoa năm nay sẽ thuộc về em đấy."

Yên Nam từ cửa hông đi vào sân bóng rổ, anh vừa liếc mắt liền nhìn thấy một màn kịch tính này.

Năm sáu người đàn ông cao lớn đang đứng vây quanh một cô gái, như lang như hổ, cô gái ôm chặt cánh tay bạn thân của mình, mỉm cười dịu dàng và duyên dáng, hai gò má thanh tú của cô còn hiện lên một rặng mây đỏ ửng, không biết là vì ngượng ngùng hay là vì bị cái nóng trong sân thiêu đốt.

Tiếp theo còn có tình tiết kịch tính hơn.

Tống Du cùng bạn cùng phòng Chu Lăng đi theo sau Yên Nam tiến vào sân bóng rổ, ánh mắt cô ta nhanh chóng đảo một vòng chung quanh, rất nhanh liền tìm được một bóng hình quen thuộc.

Trần Sí gần như đứng dán sát vào Thư Vân, chung quanh là một đám đàn ông đang hào hứng đứng khua tay múa chân, thiếu chút nữa là hưng phấn nhảy lên nhảy xuống như khỉ.

Trong mắt Tống Du dường như có thể phun ra lửa, cô ta nghiến răng nghiến lợi gọi ra tên bạn trai nhà mình, giọng điệu không lớn nhưng chất giọng lại cao vút, sống lưng Trần Sí theo bản năng liền trở nên run rẩy.

Sau khi gọi ra tên bạn trai, ánh mắt căm hận của Tống Du không chút kiêng dè quét về phía Thư Vân.

Con hồ ly tinh này, bộ nam sinh trong khoa cô ta chết hết rồi sao? Còn rảnh rỗi chạy tới tận đây để câu dẫn bạn trai của cô ta à?

Lại nữa rồi, loại ánh mắt vô tội đơn thuần này chỉ lừa được đàn ông mà thôi chứ không hề lừa được cô ta.

Chu Lăng vỗ vỗ lưng cô ta, bình tĩnh nói:

"Không có gì đâu, bọn họ chỉ đang khởi động để làm nóng người mà thôi, chúng ta ngồi xuống xem thi đấu đi!"

Lông mày Tống Du nhíu lại thành một đường thẳng tắp: “Tớ đã nói em kế của tớ có vấn đề rồi mà.”

Chu Lăng cũng gật đầu cho có lệ.

Vị học muội này tựa như một bông hoa bách hợp thuần khiết, bề ngoài tinh khiết không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng mà lại có thể tỏa ra thứ hương thơm vô cùng ngào ngạt, chỉ cần nụ hoa vừa hé nở đã có thể thu hút vô số ong bướm bay tới vây quanh.

May mắn thay Yên Nam không có tham gia với bọn họ.

Dựa theo tính tình của Yên Nam, anh chắc chắn sẽ coi thường một cô gái hay làm bộ làm tịch như vậy.

Ngay từ phút đầu tiên tiếng còi trận đấu vang lên, khoa kinh doanh đã nhanh chóng đè bẹp khoa kế-kiểm toán.

Các cô gái đang ngồi trên khán đài càng lúc càng kích động, Thư Vân cũng thỉnh thoảng vỗ tay hưởng ứng với bọn họ.

Thành thật mà nói, cô thực sự không có hứng thú với những cuộc vui như thế này, ngay từ phút đầu tiên đã đoán ngay được kết quả.

Trong lúc hứng thú tẻ nhạt, khi Yên Nam rê bóng đi qua trước mặt bọn họ, Hướng Duyệt lập tức trở nên kích động ôm lấy Thư Vân, Thư Vân cũng phối hợp đưa tay che miệng để che giấu vẻ kích động giống cô ấy.

Lúc trận đấu kết thúc thì cũng đã hơn sáu giờ, bên ngoài trời vẫn còn sáng.

Yên Nam lấy khăn lau sạch mặt, sau đó liền đẩy tay Kiều Nhạc đặt trên vai anh xuống:

“Tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát.”

Kiều Nhạc gật đầu, rồi quay sang hỏi người anh em bên cạnh:

"Em họ Thư đâu rồi? Vừa rồi hình như cô ấy còn ở đây mà, sao đột nhiên lại biến mất rồi?"

Yên Nam cúi xuống nhặt cặp sách lên, thắc mắc lặp lại: "Em họ Thư?"

"Thư Vân là em họ của Tống Du, cũng là em họ của Trần Sí. Tôi và Trần Sí lại là anh em tốt, cho nên cô ấy cũng có thể xem như là em họ của tôi."

Lý do nghe rất hợp tình hợp lý mặc dù hai người bọn họ hoàn toàn khác gia phả.

Bên ngoài tòa nhà phòng thi đấu bóng rổ, những cây long não và cây ngô đồng phủ bóng mát khắp cả một con đường lát đá cuội, kéo dài đến tận bồn rửa tay phía sau tòa nhà.

Một làn gió thổi qua thổi bay bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình của các chàng trai, mồ hôi trên người giảm bớt, từng lỗ chân lông cũng được giãn ra hít thở không khí trong lành.

Trong điện thoại, giọng mũi của mẹ anh có chút nặng.

Yên Nam: “Mẹ bị cảm à?”

"Không phải."

Trịnh Lam nhanh chóng uống một ngụm nước ấm để làm ấm cổ họng.

“Gần đây nhiệt độ giảm nhanh, con ở trường phải chú ý giữ ấm đầy đủ.”

"Con biết rồi."

“Đúng rồi, gần đây bố của con đang ở Ninh Châu, con có gặp ông ấy chưa?”

“Có, cuối tuần có gặp nhau ở công ty, còn cùng nhau ăn cơm rồi.”

Vẫn là một cuộc trò chuyện như thông thường, nhưng nếu nghe kỹ thì không hề nghe ra một chút hơi ấm trong đó.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, trong nhóm lớp liên tục gửi đến vô số tin nhắn, là thông tin về một dịch vụ ưu đãi cho sinh viên, lớp trưởng lớp bọn họ thông báo cho các thành viên trong lớp nhanh chóng điền vào biểu mẫu để đăng ký.

Yên Nam cúi đầu điền vào biểu mẫu, chốc lát sau con ngươi màu nâu sẫm đột nhiên khựng lại.

Đường mòn hướng ra ngoài chỗ rẽ có người đang nói chuyện, nhờ có bóng cây hương thảo che khuất nên chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng người.

"Cô có thể tránh xa bạn trai tôi được không?"

Một giọng nữ đầy gay gắt vang lên.

"Chị, em xin lỗi..."

Một giọng nữ khác nhẹ nhàng thì thầm:

“Em căn bản không biết anh ấy là thành viên của đội bóng rổ, hơn nữa hôm nay là anh ấy chủ động tới tìm em nói chuyện.”

"Haha."

Sau khi cười chế nhạo, mức độ tức giận của người chị này càng trở nên tăng vọt.

"Thư Vân, cô mới vào trường có mấy ngày mà đã tưởng mình trở thành người nổi tiếng rồi sao? Tất cả đàn ông ai nấy đều thích thú vây quanh cô à?"

“Em không có ý đó.”

Yên Nam xoa xoa huyệt thái dương,  ánh mắt anh đầy trong trẻo nhưng lạnh lùng quét về phía bên kia đường.

Anh không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện.

Tuy nhiên, con đường này là ngõ cụt, sau khi đi vào, anh chỉ có thể quay ra theo con đường cũ, trừ phi anh sẵn sàng băng qua một khu rừng nhỏ heo hút ít người lui tới.

Kệ đi, đành đợi cho đến khi bọn họ nói xong vậy.

“Vậy cô có ý gì?”

Tống Du lúc này giống như một con nhím xù lông, âm dương quái khí lấn lướt hỏi tới cùng:

"Hơn nữa khoa chúng tôi thi đấu thì có liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ cô quen biết mấy nam sinh trong khoa chúng tôi à? Còn dám nói không biết Trần Sí là thành viên của đội bóng rổ nữa chứ!"

Thư Vân sững sờ một lúc, như thể bị choáng váng trước hàng loạt câu hỏi buộc tội của cô ta.

Ngay lúc Tống Du tưởng mình đã giành được chiến thắng cuộc trong cuộc chiến ngôn từ này và đang ngạo nghễ chuẩn bị thừa thắng xông lên thì đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thư Vân bỗng chớp nhanh hai cái, đôi má trắng sứ nổi lên một tầng ửng hồng, giọng nói vừa thẹn thùng vừa xấu hổ:

“Mặc dù em không có quen biết với những người trong khoa của chị, nhưng toàn trường không ai không biết đến học trưởng Yên Nam. Em cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ anh ấy nên hôm nay mới đặc biệt tới xem anh ấy thi đấu.”

Tống Du: ......

Yên Nam đang đứng “nghe lén”: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play