Chưa đầy một tiếng rưỡi sau, Thư Vân lại có mặt ở ở sảnh nhà hàng New Soli.
Chàng trai đang mải mê làm việc trên chiếc MacBook cách đây một tiếng rưỡi vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, anh ta thoải mái vừa ngồi xem phim vừa uống cà phê.
Lần này Thư Vân ngồi ở phía sau người nọ, ở phía đối diện là người chị kế Tống Du của cô.
Tống Du vừa nhuộm tóc màu nâu sẫm cách đây vài ngày, một màu rất bắt trend hiện nay, và càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô ta.
Thư Vân chỉ gọi một phần mì nhỏ.
"Giảm cân à?"
Tống Du hỏi cô, nói xong cô ta lại liếc nhìn vòng eo thon thả của Thư Vân, điệu bộ cứ như một người trưởng bối vậy.
"Cuộc sống đại học không dễ dàng như cô nghĩ. Nếu cô không ăn uống đầy đủ thì sẽ không có sức để đến lớp."
Tuy bất mãn như Thư Vân là một người vẫn biết tiếp thu những lời phải, cô vừa nghe vừa bỏ thêm một phần nấm đen vào đĩa ăn của mình.
Trong lúc ăn cơm, Tống Du thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta cứ đảo quanh khắp nhà hàng.
Khi cô ta thoáng nhìn thấy bóng dáng cao gầy của chàng trai trẻ, đồng tử của cô ta lập tức sáng lên, rồi lại trở nên tối sầm khi người nọ quay người lại.
Thư Vân cũng nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô ta:
"Chị đang muốn tìm ai à?"
Tống Du có chút xấu hổ: "Không có, tôi tưởng mới vừa nhìn thấy người quen."
Đang là giờ ăn nên trong nhà hàng có rất đông người qua lại.
Thư Vân ăn không ngon lắm, mỗi lần cầm thìa lên cô đều hỏi Tống Du một vấn đề liên quan đến trường học, sau đó lại nhẹ nhàng đặt thìa xuống.
Một chiếc túi đựng laptop màu đen bỗng bay đến chỗ trống phía sau Tống Du, ngay sau đó, một chàng trai mặc áo phông trắng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, trong lồng ngực người nọ còn đang ôm một chiếc Macbook màu bạc.
Đó là người ngồi ở bàn phía sau.
“Yên Nam?” Tống Du gọi tên người nọ.
Bọn họ học cùng trường với nhau, tuy khác khoa nhưng thỉnh thoảng cũng có vài lần tham gia vài hoạt động chung với nhau nên xem như cũng có chút quen biết.
Kiều Nhạc: “Thật trùng hợp, cô không đi cùng Trần Sí à?”
Trần Sí là bạn trai của Tống Du và cũng là sinh viên của đại học Ninh Châu, anh ta học cùng lớp với Kiều Nhạc.
Tống Du: “Anh ấy đang bận chơi game ở ký túc xá.”
Ánh mắt thăm dò của Kiều Nhạc liền rơi vào trên mặt Thư Vân, trên môi anh ta nở một nụ cười đầy thân thiện:
"Người đẹp này là bạn của cô à? Nhanh chóng giới thiệu một chút để làm quen với!"
Trên mặt Tống Du không có biểu cảm gì: “Cô ấy là em gái tôi, tên là Thư Vân, là sinh viên năm nhất khoa Toán.”
Trong mắt Kiều Nhạc hiện lên một tia kinh ngạc.
Mẹ nó, khoa toán kia xem ra cũng thật may mắn, mỗi năm khoa đó chỉ có thêm vài sinh viên nữ, nhưng không ngờ năm nay còn thu nhận được một tuyệt sắc giai nhân như thế này đấy.
Yên Nam nhiệt tình bắt chuyện với Thư Vân như thể hai người bọn họ đã thân quen từ kiếp trước:
“Cô họ Tống, cô ấy họ Thư, thì ra là chị em họ à. Chào em họ Thư, anh tên là Kiều Nhạc, là sinh viên của khoa kinh doanh, anh bằng tuổi với chị của em.”
"Chào anh Kiều, rất vui được gặp anh."
Thư Vân cười tít mắt, khóe môi cô cũng cong lên thành hình vòng cung, giống như ngầm thừa nhận cách xưng hô "em họ" này.
Khi nhìn thấy cô cười, Kiều Nhạc càng trở nên sửng sốt.
Nếu anh ta là một cây đào, chẳng cần biết anh ta được trồng vào giữa hè hay mùa đông khắc nghiệt, nhưng khi đối mặt với làn gió xuân tươi cười này, hoa đào nhất định sẽ nở rộ.
Tống Du đứng khoanh tay vô cảm nhìn anh ta, ánh mắt cô ta tùy ý liếc nhìn về phía trước, bỗng cô ta trở nên sửng sốt.
Cô ta lập tức hạ tay xuống, sắc mặt đồng thời trở nên đỏ bừng, đồng tử cũng dần trở nên sáng lên.
Yên Nam đã trở lại.
Dọc theo lối đi chật hẹp của hành lang, người đàn ông ung dung sải bước đi về phía trước, người nọ mặc một thân áo đen quần đen, dáng vẻ lúc này của anh giống như vừa đi ra từ trong đêm tối. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nước da của anh rất trắng, sống mũi cao và đường viền mắt sâu như thể được vẽ ra bằng những đường cọ tinh xảo.
Thư Vân quay lưng về phía người nọ nên không thấy tình huống đang diễn ra, nhận thấy vẻ mặt Tống Du thay đổi, cô liền cảm giác được phía sau đang có người đi tới.
Kiều Nhạc ngồi ở bên trong nên Yên Nam chỉ có thể dừng lại bên cạnh Tống Du rồi hỏi anh ta:
"Ổ cứng di động của tôi nằm ở chỗ cậu có phải không?"
Giọng điệu trầm thấp trong trẻo, mang theo một tia thiếu kiên nhẫn gần như không thể phát hiện được.
Kiều Nhạc bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt anh ta lập tức nở một nụ cười nịnh nọt:
"Anh Nam, tôi sai rồi! Vốn chiều nay tôi định mượn nó để tham khảo bài tập của cậu nhưng không ngờ lại bỏ quên vào túi của mình."
Yên Nam khẽ cau mày.
Anh gọi Kiều Nhạc ba bốn lần cũng không có ai bắt máy, hóa ra là anh ta đang ngồi tán gẫu với các cô gái ở đây đến mức quên hết những chuyện của bản thân.
Lúc này Thư Vân mới ngẩng đầu nhìn người nọ.
Giọng nói quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, nhưng trong ký ức của cô không tìm lại được chút ký ức gì về gương mặt tuấn tú này.
Nhớ ra rồi, thì ra anh chính là cái người buổi chiều kia...... từ chối cô đánh giá năm sao?
Yên Nam nhận lấy chiếc ổ cứng di động màu đen từ tay Kiều Nhạc, rút cáp dữ liệu đi kèm rồi ném vào tay Kiều Nhạc.
"Tôi có việc gấp phải làm nên đi trước đây."
Những lời này là nói với ba người bọn họ, trước khi đi, anh còn lịch sự gật đầu chào hỏi hai cô gái bên cạnh.
Ngón tay Thư Vân nhẹ nhàng đỡ cằm, cô duy trì tư thế ngửa đầu nhìn chằm chằm người nọ.
Hóa ra là đàn anh học cùng trường.
Nhìn cái cách anh ta được quản lý nhà hàng liên tục nịnh nọt vây quanh hồi chiều, nói anh ta là chủ tịch của một tập đoàn cung cấp dịch vụ ăn uống gì đó thì cũng không có gì quá đáng.
Ánh mắt Thư Vân dõi theo Yên Nam một đoạn, cô nhìn anh dừng lại trước quầy tính tiền, chỉ vào bàn thu ngân của bọn họ, dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
Chắc là anh ấy đã thanh toán hóa đơn cho bọn họ.
Bởi vì đoán không ra nên ánh mắt Thư Vân không nhịn được dừng lại thêm một khắc, nhưng bộ dáng này của cô rơi vào trong mắt Tống Du thì lại mang một ý tứ khác.
Tống Du im lặng cầm ống hút nhựa trong ly lên, sau đó đột nhiên thả hai ngón tay ra, ống hút từ từ rơi xuống, trong mắt cô ta hiện lên một tia giễu cợt:
"Đừng nhìn nữa, có nhìn bao lâu cũng vô ích, cô và anh ấy không có khả năng phát sinh mối quan hệ gì đâu."
Thư Vân thu hồi ánh mắt, không có chút phản ứng nào, nhưng Kiều Nhạc không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Anh ta vội vàng giảng hòa nên nhanh chóng chuyển đề tài:
"Đàn em Thư lớn lên xinh đẹp như vậy, đàn ông theo đuổi em chắc có thể xếp cả hàng dài từ đây đến Cáp Nhĩ Tân luôn phải không?"
Thư Vân múc một thìa canh nấm đã hơi nguội cho vào miệng, vị mặn và béo nhanh chóng lan tràn ra khắp đầu lưỡi.
"Làm gì khoa trương như vậy chứ, cấp ba ai cũng đều lo học tập, làm gì có ai theo đuổi em chứ."
Kiều Nhạc: "Bây giờ học đại học rồi, em lập tức có thể cảm nhận được cảm giác của một cẩu độc thân là như thế nào.”
Kiều Nhạc kéo căng khóe môi, nghĩ thầm:
“Tình trạng giống như anh ta bây giờ vậy.”
Tống Du nhìn như có vẻ ân cần hỏi:
"Thư Vân, những khi có thời gian rảnh rỗi thì cô nên chuyên tâm vào sách vở nhiều hơn, đại học khác với cấp ba, mấy kiến thức học được ở cấp ba gần như vô dụng ở đại học."
Thư Vân: “Em biết mà.”
Mùa hè năm nay, sau khi biết thành tích thi tuyển sinh đại học của Thư Vân đứng thứ mười toàn tỉnh, bố cô, ông Thư Bằng, đã vui mừng đến mức đưa người vợ hiện tại của mình là Hứa Mỹ Lâm đến tổ chức tiệc chiêu đãi Thư Vân trong năm ngày năm đêm.
Ăn uống linh đình, khách chủ đều hào hứng, Thư Bằng hận không thể để cho khắp thiên hạ đều biết nhà họ Thư có một cô con gái tài giỏi như Văn Khúc Tinh quân* hạ phàm.
*Văn Khúc Tinh quân: Văn Xương Đế Quân 文昌帝君 được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân. Văn Xương là tên vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh 文曲星) hoặc sao Văn (Văn tinh 文星). Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.
Trong năm ngày đó, khuôn mặt của Tống Du gần như sụp đổ vì lúc nào cũng phải gượng cười.
Cô ta không bao giờ ngờ rằng cuối cùng Thư Vân lại chọn Đại học Ninh Châu.
Mặc dù khoa toán của Đại học Ninh Châu đứng đầu cả nước, nhưng ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của hai trường đại học hàng đầu cơ chứ?
Tống Du cho tới bây giờ vẫn không thể hiểu được người em kế này của mình.
Càng nhìn không thấu, Tống Du càng chán ghét Thư Vân.
Sự chán ghét này đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy của cô ta, hôm nay sau khi cùng Thư vân ăn cơm tối xong, Tống Du buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy cô.
Mơ thấy ngày đầu tiên mình theo mẹ vào ở nhà chú Thư.
Thư Vân lúc đó mới năm tuổi đang ngồi co ro trên ghế sofa đơn trong phòng khách, còn ôm một con gấu bông trong tay, đôi mắt to tròn sáng ngời hung tợn trừng cô ta, trừng Hứa Mỹ Lâm, trừng về phía tất cả những vị khách không mời mà đến bước vào gian phòng này.
Tống Du chỉ nhìn thấy ánh mắt hung tợn đó của Thư Vân một lần duy nhất.
Sau đó, Thư Vân được tòa phán cho Diệp Chân nuôi dưỡng, nhưng nhà bọn họ vẫn còn để lại cho cô một gian phòng, mỗi tháng Thư Vân đều kiên trì chuyển tới đây ở một vài ngày, lúc nào cũng dùng giọng điệu ngọt ngào gọi cô một tiếng “chị Tống Du”.
Bọn nhỏ trong tiểu khu có quan hệ rất tốt với Thư Vân, nghe nói Tống Du đuổi Thư Vân đi, từ đó liền không còn ai nguyện ý chơi đùa với Tống Du nữa, sau lưng bọn họ không ngừng chỉ trỏ cô ta, nói cô ta và mẹ cô ta không phải người tốt.
Tống Du từ trong mộng bừng tỉnh lại, lúc này ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng.
Cô ta vén rèm giường ra, ngồi trên giường từ từ bình tĩnh lại, không khỏi lại nhớ tới một chuyện lúc nhỏ.
Vì bị lũ trẻ hàng xóm hắt hủi, Tống Du dần dần sinh ra cảm giác oán hận Thư Vân.
Năm đó cô ta học lớp ba còn Thư Vân mới học lớp hai.
Thư Bằng lúc đó vừa mua một chiếc máy ảnh mới, một chiếc máy màu đen thui có vẻ vô cùng xa lạ, nằm ngay ngắn trên bàn cà phê trong phòng khách.
Tống Du lấy máy ảnh ra và chụp ngẫu nhiên vài bức ảnh cho vui.
Cô ta liếc nhìn Thư Vân đang ngồi xếp gỗ trên thảm, đột nhiên trong đầu cô ta nảy ra một kế hoạch.
Thư Bằng và Hứa Mỹ Lâm đang ở trong bếp nấu ăn, Tống Du nhanh chóng lén lút chạy vào trong phòng mình, dùng sức đập ống kính máy ảnh vào tường.
Sau đó cô ta lại đưa máy ảnh cho Thư Vân, dặn cô trông chừng nó cho kỹ, sau đó cô ta lại đi vào phòng bếp dắt Thư Bằng ra.
Thư Bằng quả thực rất tức giận, nghiêm túc chất vấn Thư Vân đủ điều.
Thư Vân rưng rưng nước mắt, cô lẩm bẩm nói: “Chị con mới đưa cho con mà.”
Tống Du cũng khóc lớn và hỏi Thư Vân tại sao lại muốn nói dối đổ hết tội lên đầu cô ta.
Hứa Mỹ Lâm nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng lao ra khỏi bếp ôm lấy Tống Du, dịu dàng an ủi cô ta.
Thư Vân ngồi một mình trên thảm, cô lau nước mắt rồi đột nhiên đứng dậy.
Trong lúc Thư Bằng đang kiểm tra vỏ ngoài của máy ảnh, cô bé chợt đi vòng qua tới chỗ bên cạnh bố mình, bàn tay nhỏ bé mập mạp run rẩy vươn tới ấn nút khởi động máy, vừa nức nở vừa nói:
"Bố, con xin lỗi, bố kiểm tra xem nó còn hoạt động được không."
Sau khi Thư Bằng kiểm tra một hồi lâu, ánh mắt ông ấy đột nhiên thay đổi.
Hình ảnh gần đây nhất được camera lưu lại là bảy phút trước, ở trong màn hình là một bóng người yếu đuối và cô đơn, chính là Thư Vân đang ngồi một mình trên thảm thích thú chơi trò xếp gỗ.
Nếu cô là người chơi đùa với máy ảnh, vậy tại sao cô có thể chụp được bức ảnh của chính mình?
Thư Bằng lập tức gọi Tống Du vào phòng ngủ, dùng giọng điệu nghiêm khắc giáo huấn cô ta một trận.
Hứa Mỹ Lâm thì đứng canh giữ ngoài cửa, bà ta không ngừng lo lắng đi tới đi lui.
Thư Vân bảy tuổi mắt điếc tai ngơ trước những tiếng ồn ào trong phòng ngủ, cô giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ngồi lại trong phòng khách tiếp tục chơi xếp hình, chỉ có khóe mắt hơi đỏ lên là dấu vết chứng tỏ cô vừa khóc.
Sau bữa cơm trưa không vui này, Thư Vân cuối cùng cũng được đưa về chỗ mẹ cô.
Trước khi rời đi, ở vị trí người lớn không chú ý tới, Tống Du đã hung hăng giẫm bẹp đôi giày da của Thư Vân.
Quay đầu nhìn lại ánh mắt vô tội của em gái, Tống Du cười lạnh nói:
"Ở đây có mẹ tao bảo vệ tao, còn mày thì không có ai cả."
Đồng tử Thư Vân hiếm khi rung lên, Tống Du thấy vậy thì cực kỳ hài lòng.
Chớp mắt đã mười một năm trôi qua.
Tống Du ngừng hồi tưởng, cô ta nằm xuống tiếp tục giấc ngủ nhẹ nhàng, khi tỉnh lại lần nữa, bạn cùng phòng của cô ta cũng đã xuống giường, rèm cửa sổ kéo ra một khe hở để lọt vào một ánh nắng mặt trời buổi sớm.
Hôm nay là Chủ nhật, là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự của tân sinh viên.
Lúc này đã là mười giờ sáng, Tống Du xuống giường, yên lặng nghe bạn cùng phòng nhận xét về mấy đàn em đẹp trai mới gặp được hôm qua.
Cô ta nhấp một ngụm nước ấm, giọng nói có chút khàn khàn:
“Các cậu cũng đã thấy qua Yên Nam rồi, vậy mà còn có người đẹp trai hơn cậu ấy luôn à?”
Bạn cùng phòng Chu Lăng cười nói: “Đó là sự thật không ai có thể chối cãi, nhưng đáng tiếc Yên Nam chỉ có một, ai nấy đều muốn tranh giành cậu ấy.”
Tống Du nhẹ giọng nói: "Dù sao thì tớ cũng đã từ bỏ rồi, các cậu cố lên nha!"
Dứt lời, cô ta lại thờ ơ bổ sung một câu: "Ngày hôm qua tới New Soli ăn cơm tối, cậu ấy còn giúp tớ thanh toán, các cậu nói xem tớ có nên mang tiền đến trả lại cho cậu ấy không?"
"Thôi đi, Yên Nam mà quan tâm đến chút tiền nhỏ nhoi ấy sao?"
Một người bạn cùng phòng khác cũng hào hứng xen vào: "Các cậu có nghe nói gì chưa, năm nay khoa toán tuyển được một học thần top 10 toàn tỉnh, còn là nữ sinh nữa chứ.”
Chu Lăng nghiêng người nói: "Tớ cũng có nghe nói, hình như tên là Thư Vân phải không? Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp, toàn bộ đám con trai bên đó đều đang sôi trào hết rồi."
Tống Du: “Các cậu nghe chuyện này ở đâu thế?”
“Trên diễn đàn trường đã sớm lan truyền tin tức hết rồi. Cô ấy đứng đầu học bổng năm nay của khoa toán đấy, thành tích thi đại học môn toán đạt điểm tối đa, chưa kể cô ấy còn từng từ chối lời mời của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh để vào học tại trường của chúng ta đấy.”
Tống Du nhíu mày, hồi lâu sau mới có thể thả lỏng, cô ta trầm giọng nói:
"Thư Vân là em gái kế của tớ, trước đây tớ cũng có nói với các cậu rồi."
Chu Lăng sửng sốt một chút, phòng ký túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tống Du từng nói cô ta có một người em kế là con gái ruột của cha dượng, sau khi ly hôn cô bé ấy liền chọn đi theo mẹ, tiếc là điều kiện gia đình rất nghèo, mẹ cô ấy còn bị thất học, tính tình cũng rất kỳ quái.
Bạn cùng phòng Giang Dao lúc này mới chịu rời giường, cô ấy ngồi ở trên giường vừa ngáp vừa nói:
“Vậy xem ra cô ấy cũng rất lợi hại.”
Tống Du cúi đầu lẩm bẩm: “Chỉ là một tên mọt sách mà thôi”
Chu Lăng liền đổi chủ đề, hỏi mọi người bữa trưa nay muốn ăn gì.
Tống Du nói cô ta không có khẩu vị, để bụng chờ tối nay Trần Sí dẫn cô ta ra ngoài ăn.
Chu Lăng: “Có bạn trai vui lắm sao?”
"Ừ, có bản lĩnh thì cậu cũng tìm một người đi."
"Haha, cậu cứ chờ xem."
Nửa ngày huấn luyện quân sự đầu tiên dành cho tân sinh viên đã kết thúc, căn tin Ninh Đại Trung Uyển tiếp giáp với tòa nhà dạy học lúc này đã có đông nghẹt sinh viên tới ăn trưa.
Trước cửa sổ quầy căng tin, hai nam sinh một cao một thấp xếp hàng ở giữa hàng, sau lưng dán trước ngực khiến việc di chuyển rất khó khăn.
“Lẽ ra lúc này không nên tới ăn cơm.”
Chàng trai ở phía trước nói với người bạn cao lớn của mình:
“Nhà ăn chật chội đông như quân Mông Nguyên, tân sinh viên thật đáng sợ.”
Những người mặc quân phục huấn luyện quân sự màu xanh lá cây chạy nhốn nháo như ruồi không đầu, khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy sự mới lạ và khao khát về cuộc sống đại học.
Sau khi gọi món, hai chàng trai lại thay đổi sang hàng khác và tiếp tục xếp hàng để lấy thức ăn.
Chàng trai đi trước chợt kéo tay người đằng sau:
"Trần Sí, cậu nhìn bên phải kìa."
Trần Sí?
Thư Vân nghe được thanh âm liền hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô trùng hợp va vào hai vị sư huynh đang lấy thức ăn ở quầy bên cạnh.
"Đậu má, cô ấy nhìn qua rồi."
Nam sinh nói chuyện cực kỳ hưng phấn:
"Sí ca thân yêu, đây gọi là cái nhìn khuynh thành khuynh quốc truyền thuyết hay nhắc đến sao?"
Trần Sí cũng sững sờ hơn một giây.
Bộ đồng phục huấn luyện quân sự rộng lớn và thô ráp vẫn không thể che giấu được dáng người duyên dáng và uyển chuyển của cô gái, cô chỉ vô tình liếc nhìn qua một cái, giống như một làn sương trắng vừa bay qua, nhưng lại có thể khiến mọi người lập tức quên mất mình đang ở đâu.
Trên đời có vô số mỹ nhân nhưng Trần Sí phải thừa nhận rằng đây là gương mặt dịu dàng và xinh đẹp nhất mà anh ta từng thấy.
Đến phiên hai người bọn họ lấy cơm, Trần Sí nhận lấy hai phần thịt bò giống nhau, rồi tạm biệt người anh em tốt của mình, sau đó liền vội vã đi tìm bạn gái mình cùng nhau ăn cơm.
Thư Vân dán phiếu ăn vào máy đọc thẻ, cô bình tĩnh nói: “Thịt bò hầm.”
Sau khi lấy thức ăn, cô gái xinh đẹp bưng khay thức ăn nghiêng người đi vào lối đi nhỏ của căn tin.
Tống Du cầm muỗng uống một ngụm canh nóng, Trần Sí ngồi đối diện thấy dưới mắt cô ta có một quầng thâm đen nhàn nhạt, anh ta liền hỏi có phải tối qua cô ta ngủ không ngon hay không, cô ta liền gật gật đầu.
"Tối qua em nằm mơ thấy một giấc mơ rất chân thực nên không thể ngủ ngon..."
Sau khi âm cuối vừa dứt, tay Tống Du đang cầm muỗng đột nhiên dừng lại giữa không trung.
"Chị, thật trùng hợp."
Thư Vân tay cầm đĩa ăn, cô tỏ vẻ kinh ngạc dừng lại ở lối đi bên cạnh Tống Du.
"Không ngờ chị và em đều gọi chung món thịt hầm."
Tống Du liếc nhìn vẻ mặt sửng sốt của Trần Sí, cô ta khẽ cau mày:
"Có chuyện gì sao?"
Thư Vân trước tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cô nhẹ nhàng cười nói:
"Chị ơi, khi nào có thời gian chị tư vấn cho em mấy quán ngon gần trường mà chị hay đặt đồ ăn nhé. Em đi dạo loanh quanh căng tin một lúc lâu cũng không biết nên ăn cái gì."
Tống Du giật giật khóe môi:
"Gần đây chị khá bận."
"Ồ, không sao đâu, em đi trước đây."
Sau khi Thư Vân rời đi, Trần Sí liền hỏi thăm Tống Du thông tin về nữ sinh vừa rồi.
Tống Du: “Cô ấy là em kế của em.”
Ngay cả người nọ tên gì và đang học khoa nào cô ta cũng lười nói ra.
Trần Sí có chút bất đắc dĩ: “Sao thấy em có vẻ hờ hững với người ta vậy…”
“Anh quên những gì em đã nói với anh trước đó rồi à?”
Tống Du bỗng trở nên tức giận:
"Cô ta từ nhỏ không có ai dạy dỗ cả, may mắn đạp trúng cứt chó mới có thể thi đậu vào trường chúng ta, quan hệ của em và cô ta vốn cũng không mấy tốt đẹp."
Lời nói được nói ra rõ ràng, cộng thêm cái mũi giật giật cho thấy rõ ràng sự khó chịu của người nói.
Trần Sí nhún nhún vai, sau đó cũng thức thời không hỏi thêm gì nữa.