Nàng không cần nhìn cũng biết cái thiếp mời này viết cho người nào, ngoại trừ cha ruột của nàng thì còn ai vào đây nữa.

Nhà nghèo nào có nhiều nghi thức xã giao như thế, chẳng qua chỉ là một lễ thôi nôi, gặp mặt nhau rồi mời bằng miệng hai câu là được, nếu ở xa cũng chỉ cần nhờ người ta nói hộ một tiếng.

Cũng chỉ có phụ thân là tú tài hủ lậu của nàng là ngoại lệ!

Sau khi hai người ra khỏi tiệm sách, nàng không khỏi thấp giọng phàn nàn: “Viết thiếp mời làm gì cho phí tiền ra, chỉ cần nhờ ai thuận đường nói với ông ấy một câu là được, cần gì phải mất công như vậy!

“Không được! Cha là người đọc sách, mà người đọc sách thì rất coi trọng chuyện này, tội gì vì chút tiền này mà làm ông ấy không vui chứ!” Trình Thiệu Đường lắc đầu, không tán thành câu nói của nàng.

Lăng Ngọc khẽ hừ: “Chàng viết chữ của mình lên thiếp, kiểu gì cũng bị ông ấy càu nhàu cho coi!”

Nghĩ đến vốn ‘từ nghèo nàn’ của mình, vẻ mặt của Trình Thiệu Đường hiếm khi trở nên thẹn thùng.

Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn ít đọc sách, mà nhạc phục lại là để ý chuyện có phải tự tay hắn viết hay không. Chữ có xấu thế nào thì ông ấy cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.

 Mặc dù trong lòng bực bội, nhưng rốt cuộc chàng cũng làm thế vì phụ thân của mình nên Lăng Ngọc cũng không thể nói gì. Chỉ cần nhớ đến sự khắc nghiệt của phụ thân đối với Trình Thiệu Đường là trong lòng nàng lại càng thêm áy náy.

Hai người đi được vài bước thì thấy phía trước có một cửa tiệm tạp hóa, nàng định vào trong mua khóa sắt cùng với chỉ thêu.

“Ta sang cửa hàng đối diện mua chút đồ, nếu nàng mua xong trước thì cứ đứng tạm trong tiệm chờ ta.” Nàng đang chọn chỉ thêu thì nghe thấy Trình Thiệu Đường nói lời này nên chỉ thuận mồm đáp một tiếng, song không hề hỏi chàng đi mua gì.

Sau khi chọn xong đồ, nàng vẫn cứ cò kè để chủ tiệm đồng ý bớt một đồng, cùng lúc đó Trình Thiệu Đường cũng trở lại.

“Chàng mua gì thế?” Thấy trong tay hắn cầm mấy gói giấy dầu, nàng tò mò hỏi.

“Bánh đường trắng, bánh đậu xanh, đường hoa quế, còn có một bao trà.” Trình Thiệu Đường hỏi gì đáp nấy.

“Gì cơ?” Lăng Ngọc trợn trừng mắt, nét mắt có chút khó coi: “Chàng mua những thứ này làm gì? Cái, cái này phải tốn bao nhiên ngân lượng chứ!”

Đường, đường, đường còn cả lá trà nữa, đâu có cái nào rẻ chứ?!

“Bánh đường trắng mua cho nương và bé Đá, nhạc mẫu thích bánh đậu xanh, lá trà ta mua cho nhạc phụ, đường hoa quế thì để cho nàng, tổng cộng hết khoảng một lượng hai mươi đồng.” Trình Thiệu Đường trả lời.

“Một lượng hai mươi đồng?” Sắc mặt của Lăng Ngọc cuối cùng cũng thay đổi.

“Chàng tốn một lượng hai mươi đồng để mua những thứ không thể dùng này sao? Chàng có biết từng ấy tiền đủ cho cả nhà chúng ta dùng trong bao lâu không? Sao chàng, chàng còn có nhiều tiền như thế.”

Thấy vẻ mặt bực bội của nàng, Trình Thiệu Đường lập tức trở nên bối rối, đường đường là một nam nhi thân cao tám thước, nhưng lúc này khuôn mặt lại có vẻ nơm nớp của trẻ con khi làm sai bị người lớn phát hiện: “Đấy là tiền rượu mà huynh đệ trong tiêu cục trả cho ta….”

“Tiền rượu? Chàng còn….” Lăng Ngọc cảm thấy trong lòng mình đang bùng lên một ngọn lửa, nếu không phải đang ở trên phố thì sợ rằng nàng đã nổi cơn tanh bành ngay tại chỗ rồi.

“Chàng là tên phá của!”

Không ngờ chàng vẫn còn tiền cho người ta mượn đi ăn nhậu!

Cuối cùng nàng không nhịn nữa, đột nhiên nắm lấy cổ tay của hắn, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Giao hết chỗ tiền còn lại của chàng ra đây!!”

Bộ dạng ‘Hung thần ác sát’ này của nàng trông vô cùng giống bọn giặc cướp chặn đường mà chàng gặp phải trên đường đi áp tiêu(*), nhưng người trước mặt lại có khuôn mặt phù dung, xinh đẹp thanh tú, môi đỏ má hồng, thậm chí, khi tức giận đôi mắt của nàng còn long lanh sáng ngời hơn.

(*) Áp tiêu: Áp tải, vận chuyển đồ số lượng lơn như buôn bán gì gì đó.

Trình Thiệu Đường cảm thấy buồn cười, nhưng sợ nàng cáu nên đành vội vàng nhịn xuống, ngoan ngoãn móc túi tiền trong người ra đưa cho nàng.

Lăng Ngọc giật lấy rồi lại trừng mắt với chàng, nàng mở miệng túi ra và nhìn vào trong….

Ôi, giỏi lắm! Thì ra vẫn còn một cục bạc vụn và vài tiền đồng, có thể thấy khi đó người này đã cho người ta mượn khá nhiều ‘tiền rượu’.

Nàng cất túi tiền đi, lại nhìn bọc đồ trong tay ‘tên phá của’, không khỏi cằn nhằn: “Tuy nhà chúng ta chưa đến nỗi thiếu cơm ăn, nhưng dù gì cũng không phải nhà giàu sang phú quý, những thứ như đường với trà này chỉ là đồ tiêu khiển của người có tiền thôi, chúng ta không cần phải vô góp vui.”

“Hơn nữa, nay nhị đệ đã đến tuổi rồi nên hôn sự không thể tiếp tục kéo dài nữa, chắc thiếp không nói thì trong lòng chàng cũng biết rõ tổ chức cưới xin phải tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc.”

“Huống chi, nương cũng dần có tuổi, còn bé Đá thì đang lúc tuổi ăn tuổi lớn, dù sao cũng phải chú ý thường xuyên hơn, chỗ tiền này giữ lại để dùng khi cần gấp.”

“Chàng dãi gió dầm mưa để kiếm chút tiền này cũng đâu có dễ dàng gì, có khi còn phải liều cả mạng sống, đã thế rồi mà sao chàng không học cách tiết kiệm vậy!”

“Ta biết bọn chàng rất trọng tình nghĩa, mấy huynh đệ cùng nhau tụ tập ăn cơm uống rượu tán phét cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thế nhưng rượu chẳng phải thứ tốt đẹp gì, uống nhiều không chỉ mệt người mà còn sinh sự. Lão Trương đầu thôn ấy, chẳng phải lúc lão ta đang ăn nhậu tưng bừng thì bỗng nghẻo luôn tại chỗ sao?”

“Đấy chính là bài học xương máu đó! Sao chàng không nghĩ mà xem, nếu chàng mà có mệnh hệ gì rồi để lại cô nhi quả phụ chúng ta, những tháng ngày sau đó chúng ta biết sống làm sao đây!”

Nói đến đây, nàng không kìm được mà nhớ lại những gian khổ của cô nhi quả phụ ở kiếp trước, càng không thể không nghĩ đến việc sau khi ‘nàng của kiếp trước’ chết đi, bà mẫu và nhi tử phải sống như thế nào.

Thoạt tiên, Trình Thiệu Đường bị những lời nói thấm thía của nàng làm cho mụ mị, chàng đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác hoang đường, nàng như thể mẫu thân đang dạy dỗ nhi tử không hiểu chuyện là chàng vậy. Chàng muốn nói với nàng rằng, thực ra chàng không phải kẻ ham rượu, trước kia lúc tụ tập với đám huynh đệ cũng chỉ uống xoàng vài chén mà thôi. Vả lại, bài học kinh nghiệm về việc mê rượu hỏng việc chàng đã được tận mắt chứng kiến rất nhiều lần, nên làm sao chàng có thể để mình rơi vào trong được chứ.

Thế song, khi chàng trông thấy dáng vẻ đau đớn của nàng thì lại nuốt ngay những lời đã đến đầu môi xuống.

Khi đi về phía nàng rồi trông thấy vẻ mặt buồn bã của nàng, trái tim chàng chợt thắt lại, dừng bước, nghiêm túc nói với nàng rằng: “Ta sẽ không bỏ rơi các nàng đâu!”

Lăng Ngọc nở một nụ cười gượng gạo, thầm nghĩ: Đương nhiên ta biết chàng sẽ không muốn bỏ rơi thê nhi, chỉ e rơi vào tình cảnh thân bất do kỷ mà thôi……

Thấy chàng không phản bác lại những lời dông dài của mình vừa nãy, Lăng Ngọc cảm thấy đỡ bực hơn rất nhiều, rồi nàng lại nghĩ đến những thứ chàng vừa mua, không chỉ có phần của bà mẫu, nhi tử và bản thân mình mà ngay cả phụ mẫu nàng cũng đều có, có khi lá trà cho phụ thân nàng còn đắt tiền nhất ấy chứ, nghĩ đến đây nàng không khỏi có chút thoái chí.

“Chúng ta đi thôi, mua đủ những thứ cần mua để còn về sớm.” Nàng hắng giọng nói.

Làm sao Trình Thiệu Đường không phát hiện ra sự thay đổi trong giọng nói của nàng cho được, khóe miệng chàng thoáng cong lên, gật đầu đáp: “Được.”

Sau khi phu thê mua đủ những đồ cho lễ thôi nôi thì đã sắp đến buổi trưa. Hai người lấy lương khô và nước đã chuẩn bị sẵn ra, rồi ăn một bữa trưa đơn giản.

“Chúng ta đi đâu thế?” Lăng Ngọc tưởng đã tới lúc trở về rồi, ai dè Trình Thiệu Đường lại dẫn nàng tới con phố đối diện.

“Đi Hồi xuân đường mời đại phu bắt mạch cho nàng.”

“Bắt mạch á? Thiếp thật sự không sao mà, chàng nhìn đi, chẳng phải thiếp vẫn khỏe mạnh đấy sao? Cần gì phải tốn kém như thế!” Lăng Ngọc vốn cho rằng chàng đã sớm quên chuyện này, giờ không ngờ chàng vẫn còn nhớ rõ.

“Dù sao cũng đã đến rồi, thuận đường thì để đại phu khám qua cho nàng rồi về cũng không muộn. Nếu không sao thì cũng yên tâm hơn.” Lần này Trình Thiệu Đường lại không nghe lời nàng, thái độ vô cùng kiên quyết.

Lăng Ngọc đã làm phu thê với chàng nhiều năm, nên vẫn có hiểu biết nhất định về chàng, chỉ cần là việc mà chàng đã quyết định thì người khá có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng, cho nên nàng cũng không dài dòng nữa. Dầu sao sức khỏe nàng cũng tốt lắm, bắt thì cứ bắt thôi.

“Khí huyết của vị tiểu nương tử này có phần hơi suy, nhưng cũng không đáng ngại, uống vài thang thuốc và chú ý điều dưỡng là được.” Bắt mạch cho nàng là một đại phu trung niên, họ Lý, người này không phải là vị Dương đại phu trong trí nhớ của nàng.

Song nàng cũng không để tâm, nàng chỉ cảm thấy vị Lý đại phu này khá xảo quyệt, không cẩn thận như vị Dương đại phu trước.

Khí huyết ‘có phần hơi’ suy, riêng từ ‘có phần’ này đã cho thấy sự khả quan, xong lại còn thêm cả từ ‘hơi’ này nữa, về cơn bản có thể nói rõ rằng sức khỏe của nàng đang rất tốt, chẳng có tí bệnh tật nào cả.

‘Khí huyết hơi suy’ cái quỷ gì chứ!

Nhưng Trình Thiệu Đường lại khác, chàng cẩn trọng nhận lấy đơn thuốc rồi đứng một bên đợi dược đồng bốc thuốc, Lăng Ngọc chờ ở trong thì càng thấy bực mình, vì thế nàng ra ngoài cửa tiệm cho thông khí.

“………Cô nương tin ta đi, mỡ Ngọc Dung này thật sự có hiệu quả rất tốt, chỉ cần kiên trì dùng một tháng là vết rỗ trên mặt ngươi có thể biến mất một nửa.”

“Mặt ngươi mới rỗ, mặt cả nhà ngươi mới rỗ!”

“Ối, sao ngươi lại mắng người ta thế chứ, mặt ngươi rõ ràng có vết rỗ mà. Tuy dùng phấn che đi rồi nhưng không có nghĩa là mặt cô không có rỗ!” Cô nương áo lam nghe vậy ngẩn người.

Bỗng nhiên, tiếng nói chuyện phía trước cách đấy không xa thu hút sự chú ý của nàng, nàng nhìn qua thì thấy cô nương áo lam đang cầm một cái lọ nhỏ tròn trên tay, đồng thời cũng đang ‘ra sức’ chào hàng với nữ tử mặc áo xanh lá đi ngang qua.

Chỉ có điều, có lẽ là vì cô nương kia không có kinh nghiệm ở phương diện này, nên mới nói hai câu đã làm mích lòng đối phương.

“Ngươi có bị bệnh không dấy, tránh ra tránh ra, cái thứ vớ vẩn gì không biết!” Nữ tử áo xanh lá trừng mắt nhìn nàng ta đầy dữ tợn, rồi đẩy mạnh nàng ta một cái, cô nương áo lam bất ngờ bị đẩy thì lùi vè sau vài bước, sau khi đứng vững thì bất mãn lẩm bẩm ở phía sau lưng đối phương.

“Thật là, không mua thì không mua, mắc gì đẩy người ta chứ, mặt ngươi rỗ cũng đáng lắm nha!”

Cao Ngọc Dung….chẳng lẽ chỉ là cùng tên? Lăng Ngọc nhíu mày, thầm nghĩ.

“Vị tỷ tỷ này mua một hộp cao Ngọc Dung đi! Đây là ta tự mình điều chế rồi tự mình dùng thử đó, có hiệu quả hơn nước Ngưng Hương nhiều (*), chẳng những có thể khử bớt hết mụn tan sẹo mà còn dưỡng và làm đẹp da. Thật đấy, ta không phải lừa đảo đâu!” Vào lúc nàng đang suy tư thì cô nương áo lam nhìn thất nàng, nàng ta bước nhanh tới, nghiêm túc rao ‘cao Ngọc Dung’ của nàng ta với nàng.

(*) Nước (ngưng hương): Một dạng của nước cất, toner.

“Đây thật sự là do ngươi tự mình điều chế sao?” Một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi nàng, Lăng Ngọc nhận lấy cái hũ nhỉ, ngửi thật kĩ mùi hương thấm vào lòng người kia, sau đó mở ra nhìn chăm chú.

Mùi thơm, màu sắc cùng hình dáng này thật sự giống với loại cao Ngọc Dung làm mưa làm gió trong kinh thành ở đời trước, nó thật sự là một thứ có một không hai!

Nàng có thể nhận ra được là vì nàng từng làm thuê ngắn hạn trong Lương gia, phủ của người điều chế cao Ngọc Dung, nên mới có may mắn được nhìn thấy.

Lương gia này vốn buôn bán son phấn, nghe nói sau một đợt làm ăn thất bát nên gần như phá sản, may mà gia chủ Lương Phương điều chế ra cao Ngọc Dung mới có thể cải tử hồi sinh việc làm ăn của toàn bộ Lương phủ. Sau đó, Lương phủ cũng trở thành phú hào số một số hai của thành Ung Châu, nàng còn nghe bảo Lương gia có khả năng cao sẽ trở thành hoàng thương(*).

(*) Hoàng thương: làm ăn với triều đình, phân phối sỉ lẻ cho hậu cung và quyền quý quan lại, dạng dó.

“Đương nhiên là do ta tự mình điều chế rồi, ta phải điều chế nó gần hai năm mới khiến nó đạt được hiệu quả tốt nhất đấy, tỷ xem đi….”

“Chao ôi, ta còn ngỡ là vị nào cơ đấy, hóa ra là Dương Đại tiểu thư đấy à, sao thế? Đại tiểu thư đến đây kiểm tra cửa hàng à?” Vào đúng lúc này, một nam tử ăn mặc như dược đồng từ trong tiệm thuốc đi ra, vừa nhìn thấy cô nương áo lam hắn đã nói đầy châm biếm.

Sắc mặt của cô nương áo lam khẽ thay đổi, nàng phỉ nhổ hắn một cái rồi nói với vẻ căm hận: “Các ngươi đợi đó, rồi sẽ có một ngày ta chuộc lại Hồi Xuân đường!”

Nói xong, nàng quay người chạy mất.

“Này, đồ của ngươi!” Lăng Ngọc còn chưa kịp trả ‘cao Ngọc Dung’ cho nàng, thì đã thấy đối phương chạy nhanh như một cơn gió.

“Không phải thứ gì quá quý giá, chắc lại là thứ đồ rởm mà Dương Đại tiểu thư nghịch ra đấy, nếu tiểu nương tử ngại bẩn tay thì cứ vứt quách đi cho xong.” Dược đồng giễu cợt.

Lăng Ngọc nhíu mày, lập tức nghĩ đến một khả năng, vì thế nàng hỏi: “Cô nương kia là nữ nhi của vị Dương đại phu trước đây à?”

“Chẳng nàng thì ai.”  Dược đồng đáp xong quay bước vào tiệm, đúng lúc Trình Thiệu Đường cũng đi từ trong ra: “Tiểu Ngọc, nàng đưa tiền thuốc cho ta.”

“Bao nhiêu?” Lăng Ngọc hỏi.

“Ba mưa đồng.”

“Ba mươi đồng á? Đắt quá rồi, thiếp căn bản không có bệnh, nếu phải tốn ba mươi đồng mua thuốc đắng cho mình….” Lăng Ngọc thầm thì, không cam lòng đếm ba mươi đồng cho chàng.

Trình Thiệu Đường vờ không nghe thấy lời nàng nói, nhận tiền rồi đi lấy thuốc.

“Đúng là tự tạo nghiệp không thể sống, đang yên đang lành lại tiêu phí ba mươi đồng, chỗ tiền đấy có thể mua ba mươi cái bánh bao chay đó…” Nhìn Trình Thiệu Đường cầm gói thuốc nhét vào trong bao đồ, nàng lại không nhịn được mà lầm bầm.

Ở đời trước, trong ba mươi đồng thì một đồng cũng phải bẻ làm hai nửa để tiêu, ba ngươi đồng này thật sự có thể để nàng và bà mẫu chi tiêu trong nhiều ngày.

Chỉ là, ngay chính nàng cũng không phát hiện ra rằng, sau một chuyến đến thị trấn này, cảm giác xa lạ và khoảng cách dành cho ‘vong phu’ của nàng đã dần dần biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play