Tròng mắt Lăng Ngọc lúng liếng, dịu dàng khuyên nhủ: “Thiếp thấy những lời Nhị đệ nói rất đáng được suy xét, năm lượng bạc, nói nhiều không nhiều mà nói ít không ít. Nói một câu khó nghe thì là, cho dù lỗ chỗ tiền ấy thì nó cũng nằm trong phạm vi mà chúng ta có thể chấp nhận được. Song, ngộ nhỡ kiếm được tiền, không những nhà chúng ta tăng thêm thu nhập, mà sau này Nhị đệ cũng sống vẻ vang hơn, chàng thấy có đúng không?”

Trình Thiệu Đường chăm chú nhìn nàng thật lâu, Lăng Ngọc nheo mắt, mặt mày vẫn bình thản như thường.

“Nếu như thế, vậy thì làm thôi!” Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng chậm rãi nói.

“Thật sao?!” Đôi mắt Trình Thiệu An sáng lên, không dám tin rằng huynh trưởng sẽ đồng ý dễ dàng như thế.

“Nhưng có một điều kiện, nếu lần này làm ăn thua lỗ thì từ giờ đệ phải từ bỏ cái suy nghĩ làm ăn này đi, ngoan ngoãn tìm một câu việc khác cho ta!” Trình Triệu Đường Nghiêm mặt.

“Vâng ạ!!” Trình Thiệu An đang sung sướng, nào có chuyện gì mà không đồng ý, hắn chạy bắn ra ngoài để nói cho mẹ tin tốt này.

“Tuy huynh trưởng như cha, nhưng chung quy Nhị đệ cũng không phải đứa trẻ ba tuổi nữa, sau này đệ ấy còn phải cưới vợ sinh con, gánh vác trách nhiệm làm phu làm phụ, đâu thể chuyện gì cũng dựa vào chàng được. Ta thấy chàng thương đệ ấy quá nên toàn lo vớ lo vẩn!” Lăng Nhọc nhìn vẻ mặt của chàng mà lựa lời nói, đồng thời không hề bỏ sót vẻ thổn thức trên khuôn mặt của Trình Thiệu Đường, nàng nghĩ một lát, tiến lên giúp chàng bóp vai và khẽ nói.

“Lúc cha qua đời, Thiệu An còn chưa được bốn tuổi, một mình mẹ chăm lo cho gia đình vất vả biết bao, ta là huynh trưởng nên đương nhiên phải chăm sóc cho đệ ấy từng li từng tí. Chẳng qua mấy năm nay phải đi khắp bốn phương, ít thời gian ở nhà. Dẫu ta có phát hiện ra rất nhiều tật xấu của Thiệu An nhưng không có thời gian để dạy dỗ, dần dà, đệ ấy đã trở thành con người có tính cách như ngày hôm nay.”

“Nhưng nàng nói cũng đúng, hiếm khi đệ ấy hăng hái làm một việc gì như thế, chẳng bằng cứ để đệ ấy đi rèn luyện thực đế một phen, thành hay bại không phải điều quan trọng nhất, mà chủ yếu là để từ nay về sau đệ ấy có thể làm người đến nơi đến chốn, cũng không cần ta và mẹ phải suốt ngày lo lắng cho đệ ấy nữa.” Trình Thiệu Đường thở dài nói.

Ngừng một lát, chàng lại nói: “Số tiền vốn mà Thiệu An cần, nàng cứ lấy từ ba mươi lượng mà lần trước ta đưa nàng đi. Hôm nay ta lại nhận được việc rồi, ngày mai phải khởi hành ngay, sợ rằng không thể chú ý đến đệ ấy được, phải phiền nàng để ý đến đệ ấy nhiều hơn.”

“Đều là người nhà cả, phiền gì mà phiền chứ. Nhưng lần này chàng phải đi khoảng bao lâu? Khó khăn lắm bé Đá mới gần gũi với chàng, nếu lần này lại đi ba đến năm tháng, chỉ sợ lúc chàng về thằng bé sẽ không nhận ra chàng nữa đâu.” Lăng Ngọc đáp.

Nam nhân này đúng là thích lo nghĩ vớ vẩn, lúc công công qua đời Trình Thiệu An chưa được bốn tuổi, thế hắn của lúc đó chẳng phải cũng chỉ là một thằng bé chín tuổi thôi sao?

“Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì khoảng ba tháng là có thể trở về.” Trình Thiệu Đình khá lo lắng về công việc lần này, tuy nhiên chàng không tiện nói rõ cho nàng.

Lăng Ngọc không nhận ra sự khác thường của chàng chủ yếu là vì có kí ức kiếp trước, nàng biết lần này chàng cũng sẽ bình an trở về, cho nên cũng không quá lo lắng.

Phu thê nói chuyện được một lúc thì nghe thấy bé Đá đang tập tễnh trong sân liên tục gọi cha, Trình Thiệu Đường mỉm cười bước nhanh ra ngoài.

“Đại tẩu! Ngày mai chúng ta vào thị trấn mua hết mấy thứ cần mua nhé? Bột mì, đậu xanh, đường, lá trà…” Trình Thiệu An không biết từ đâu chui ra, đếm ngón tay những thứ cần mua.

Lăng Ngọc phẩy ống tay áo, liếc xéo hắn, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Đệ đừng quên rằng năm lượng tiền vốn là ta cho đệ mượn, sau một năm đệ phải trả lại. Nể tình Đại ca của đệ, ta cũng không thu tiền lãi của đệ, chỉ cần trả đủ số tiền vốn là được.”

“Còn nữa, số tiền kiếm đệ kiếm được từ việc buôn bán, ta sáu đệ bốn, đệ sẽ không hối hận chứ?”

Nụ cười trên mặt Trình Thiệu An lập tức trở nên gượng gạo, hắn sờ mũi, nói: “Đệ biết rồi, Đại tẩu không cần cố ý nhắc đệ nữa.”

Nghĩ một lát, hắn vẫn còn chút cố chấp, trơ mặt ra nói: “Đại tẩu à, hay là năm năm đi, tẩu thấy sao?”

“Ta đã nói sáu là sáu mà bốn là bốn, chẳng lẽ nam tử hán đại trượng như như đệ muốn lật lỏng sao? Nếu như thế, ta sẽ đi nói với Xảo Dung biểu muội đấy!” Mặt Lăng Ngọc sầm xuống, vờ đứng lên.

“Đừng đừng đừng, sáu thì sáu, Đại tẩu nói thế nào thì là thế đó.” Trình Thiệu An sợ đến mức vội vàng kéo lấy góc áo của nàng, sau khi giữ nàng lại thì rầu rĩ nói.

Trông bộ dạng ủ rũ như quả cà tím bị vùi dập trong sương giá của hắn, Lăng Ngọc rành nhất là cách vừa đánh vừa xoa, vì thế nàng chậm rãi nói: “Hôm qua, lúc tay may vá với Xảo Dung biểu muội, nàng nhờ ta thay nàng nói lời cảm tạ đệ, đa tạ đệ đã giúp mẹ con các nàng tìm mua được miếng đất của nhà đó.”

“Thật ạ? Nàng còn nói gì nữa không ạ?” Trình Thiệu An hớn hở, vội gặng hỏi.

“Nàng còn nói, nam tử tốt bụng như đệ bây giờ không còn nhiều rồi.”

“Biểu muội khách sáo quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không mất sức không mệt….” Trình Thiệu An cười toe toét, nhưng lại nói ra những câu rất ‘khiêm tốn”.

Lăng Ngọc bị bộ dạng ngốc nghếch của hắn làm cho suýt nữa phì cười, vội vàng nhịn xuống, tiện thể đả kích hắn tiếp.

“Xảo Dung biểu muội đúng là một cô nương thông minh nhanh nhẹn, chẳng những xinh đẹp mà còn có thể  may vá rất tốt. Hiện tại, các khoản chi tiêu trong nhà gần như đều do một mình nàng ấy may vá kiếm được, một cô nương trẻ tuổi có bản lĩnh lớn như thế, quả thực là rất giỏi.”

Tinh thần của Trình Thiệu An bị chấn động ghê gớm, lập tức cảm thấy động lực lan tỏa khắp người mình.

Đúng thế, một cô nương xinh đẹp bội phần như biểu muội còn có thể nuôi được gia đình, hắn là một nam nhân nên càng phải cố gắng hơn mới đúng, để sau này có thể tự tin cầu hôn nàng.

“Đại tẩu cứ yên tâm, lần này đệ nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!” Hắn gật đầu cái rụp, nói lời hùng hồn.

Lăng Ngọc mỉm cười, nhìn bóng dáng hắn dần biến mất trước mắt nàng, nụ cười trên mặt cũng dần dần vụt tắt.

Lời của cô nương xinh đẹp lúc nào cũng có tác dụng rất lớn. Cả hai kiếp, Kim Xảo Dung đều có vài phần kính trọng thằng nhóc Trình Thiệu An này, câu ‘nam tử tốt bụng không còn nhiều’ không phải do nàng bịa ra, mà quả thực là do Kim Xảo Dung nói.

Và nàng cũng nhìn ra được, vị biểu muội này đang hơi có ý với Trình Thiệu Đường tuấn tú, nhưng hiện tại chỉ ở giới hạn ‘hơi có ý’ mà thôi, nhưng nó có thể tiếp tục tăng hoặc giảm tùy theo tình hình trong tương lai.

Cô nương xinh đẹp không lo không gả được, mà đã không lo đồng nghĩa với việc nàng ấy có rất nhiều sự lựa chọn. Cho dù là đôi mắt có kén chọn đến đâu thì nàng ấy cũng sẽ chọn được một ‘người tốt nhất’, thế nhưng Trình Thiệu An của bây giờ đối với Kim Xảo dung mà nói, có lẽ vẫn chưa phải ‘tốt nhất’.

Còn Lăng Ngọc, cảm xúc hiện tại của nàng đối với Trình Thiệu An rất phức tạp, có đôi lần khi đối mặt với hắn, nàng sẽ bất giác nhớ đến những chuyện hắn đã làm ở kiếp trước, trong phút lửa hận phừng phừng ấy, nàng chỉ hận không thể lập tức chia nhà, từ nay ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, sống chết mặc ngươi!

Nhưng nàng hiểu tính cách của Trình Thiệu Đường, cho dù Trình Thiệu An có ra sao, chàng sẽ không bao giờ bỏ mặc huynh đệ của mình, thậm chí có thể nói rằng, chàng đã coi người đệ đệ này là trách nhiệm của hắn.

Huynh trưởng như cha, đại khái là như vậy đó.

Nếu đã không thể vứt bỏ thì nên lợi dụng thật tốt. Trình Thiệu Đường sẽ không bao giờ đồng ý cho nàng ra ngoài buôn bán, vậy thì nàng sẽ làm người phía sau màn, nếu thằng nhóc Trình Thiệu An này hữu dụng thì hai bên cùng có lợi, còn nếu hắn vô dụng …

Chỉ cần nghĩ tới việc Trình Thiệu An thật sự vô dụng và hậu quả là nàng phải mất trắng năm lượng bạc là Lăng Ngọc lại đau như bị cắt từng miếng thịt.

‘Trong phạm vi có thể chấp nhận được’ cái chó má gì chớ, những năm lượng bạc đó! Phải kiếm bao lâu mới có thể kiếm lại được chứ, nếu dùng tiết kiệm một chút, nhiêu đó cũng đủ để cả nhà bọn nàng sống ấm no vài tháng!

Sau khi tiễn Trình Thiệu Đường, Lăng Ngọc và Trình Thiệu An hồ hởi chuẩn bị cho quán chè, hai người làm việc vô cùng hăng hái, kẻ thì mua nguyên liệu, người thì bày biện, thu dọn đồ đạc, ngay cả Vương Thị cũng cất công lên trấn trên mời ‘Tái bán tiên’ tính ngày lành tháng tốt để mở hàng.

Đến ngày mở bán hàng, Lăng Ngọc và Vương Thị đều dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đầy đủ mọi như như bánh nướng, canh đậu xanh, nước chè,…. Trình Thiệu An không yên tâm nên đi kiểm tra xe đẩy (**) trong nhà một lượt; bát chè, thìa canh cũng đếm lại vô số lần, ngay cả băng ghế nhỏ cũng lau tới lau lui mấy lần.

Đến khi ba người hợp lực chuẩn bị tươm tất mọi thứ, phía Đông đã xuất hiện những vệt trắng bạc.

Lăng Ngọc lau mồ hôi trên trán, nhìn vẻ mặt phấn khởi mong chờ của Trình Thiệu An mà lòng thầm nghĩ, hắn toàn làm những việc không đáng tin cậy khiến nàng không sao yên tâm được. Chẳng qua bà mẫu không chịu để nàng đi cùng, nếu không thì nàng nhất định sẽ theo dõi hắn thật kĩ, có vậy nàng mới yên tâm được.

“Đại tẩu, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, không bỏ sót thứ gì cả, sau khi đi ra là có thể xuất phát rồi.” Trình Thiệu An vuốt bàn tay, hứng khởi nói.

Lăng Ngọc mím môi, vẫn không kìm được mà dọa dẫm: “Đệ phải làm việc thật nghiêm túc cho ta, mồm miệng nhanh nhẹn chút, cười nhiệt tình vào, dù là khách lớn hay khách nhỏ cũng phải niềm nở mời chào, nếu dám thái độ hoặc giở trò với khách làm lỡ việc buôn bán, ta sẽ kể chuyện năm đệ năm tuổi vẫn đái dầm ra giường, năm bảy tuổi đệ tham ăn suýt nữa bị bắt cóc, năm tám tuổi đệ cởi truồng bị chó đuổi cho Xảo Dung biểu muội!”

Mặt Trình Thiệu An biến sắc: “Sao tẩu biết những chuyện này? Đại ca nói cho tẩu đúng không? Đừng mà đừng mà, đệ sẽ coi mỗi người bọn họ như tổ tiên mà cung phụng, được chưa? Bà cô ơi!”

“Ai là bà cô của đệ hả!” Lăng Ngọc phỉ phui lời hắn nói, liếc mắt thì trông thấy Vương Thị đã ra khỏi phòng, nàng vội vàng nở nụ cười thân thiết: “Đi đường cẩn thận nhé, Đại tẩu đợi tin tốt của đệ!”

“Con hổ biết cười(*).” Trình Thiệu An lẩm bẩm, xong rồi cũng cảm thấy áp lực hơn.

(*) Nham hiểm, kiểu miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm.

“Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi! Vợ lão đại này, ta đã chăn gà rồi, bây giờ cũng sắp đến lúc bé Đá dậy, con mau về phòng xem đi.” Vương Thị xoa xoa tay, dặn dò Lăng Ngọc.

“Mẹ yên tâm, mọi chuyện trong nhà có con lo!” Lăng Ngọc thưa.

Thật ra nàng muốn đi theo cơ, chỉ tiếc là người xưa nay không có chủ kiến như Vương Thị, lần này lại từ chối khá kiên quyết, bảo nàng ở nhà chăm sóc nhi tử, làm việc nhà.

Lăng Ngọc không còn cách nào nên đành phải đồng ý. Thật ra, có bà mẫu đi theo Trình Thiệu An thì nàng cũng yên tâm hơn rồi, chí ít cũng coi như có người theo dõi đệ ấy.

Thấy hai mẹ con họ đã đi khỏi nàng mới đóng cổng vào. Về đến phòng, nàng trông thấy bé đã dậy, thằng bé ngồi ngu nga ngu ngơ trên giường, bàn tay nhỏ bé đang dụi mắt, thấy nàng đi vào thì vội vàng vươn cánh tay múp míp như củ sen về phía nàng và gọi: “Mẹ ơii….”

Lăng Ngọc mỉm cười tiến tới bế con, sau khi rửa mặt thay quần áo cho bé, nàng bón bé ăn cháo ngô đã nấu xong trước đấy.

Bây giờ cậu nhóc đã có thể đi được vài bước mà không cần người lớn đỡ, nhưng bước đi vẫn không quá vững vàng, chân bước loạng choạng như chú vịt con, có lúc đi được vài bước đã ngã dập mông xuống đất, song, cậu nhóc không hề khóc mà nhìn về phía người lớn bằng ánh mắt vô tội, nếu không thấy ai tới bế mình, bé sẽ lập tức dùng cả tứ chi, bò tới trước mặt người ta, khiến người ta không thấy cũng không được.

Vì trong lòng đang vướng bận chuyện làm ăn nên Lăng Ngọc liên tục bị kim đâm trúng mấy lần, cuối cùng nàng chỉ đành đặt khung thêu xuống, quay người lại, đúng lúc bắt gặp bé Đá đang cầm con hổ vải nhét vào mồm.

Nàng vội vàng lấy lại, véo mặt cậu nhóc và khiển trách: “Thằng nhóc thối, thứ này không ăn được đâu.”

Bé Đá cười hi hi với nàng, cất giọng lanh lảnh gọi: “Mẹ ơi!”

Lăng Ngọc chưa kịp đáp lại, bé lại vỗ bàn tay nhỏ bé và gọi: “Cha ơi!”

“Con nhớ cha sao? Bây giờ cha con đang ở một nơi cách chúng ta rất xa đó!”

“Biểu cữu mẫu có nhà không?” Hai mẹ con đang vui đùa, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gọi của Kim Xảo Dung, Lăng Ngọc ôm nhi tử đi mở cửa: “Xảo Dung biểu muội đấy à? Mau vào đây. Mẹ ta ra ngoài rồi, bây giờ không có nhà, muội tìm ta có chuyện gì không?”

“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, mẹ muội bảo muội tới hỏi biểu cữu mẫu xem còn thừa nhiều chỉ thêu không, muội muốn mượn một chút về dùng.” Giọng nói của Kim Xảo Dung dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước mùa thu liếc sang, như thế nó cũng biết nói chuyện.

Dù kiếp trước đã chung sống với nàng ta vài năm, nhưng Lăng Ngọc vẫn cảm thấy cô nương này đầu thai vào bụng của phụ nhân nhà nông là một sai lầm, khí chất dịu dàng thấu xương này còn giống tiểu thư nhà giàu hơn tiểu thư nhà giàu chân chính, nàng ta nên được nuôi trong khuê phòng, quần áo bưng đến tận tay, cơm bưng tới tận miệng, lúc nhàn rỗi thì cắm hoa, chế hương, chứ không phải may vá để kiếm sống như bây giờ.

“Vừa khéo mấy hôm trước ta vừa mua, nếu muội phải dùng thì cứ mang về dùng trước đi!”

“Vậy cũng được ạ, muội mượn dùng trước, rồi hôm khác lại mua cái mới cho tỷ.” Kim Xảo Dung nhận lấy chỉ thêu mới toanh.

“Nay muội thêu được mấy cái khăn rồi?” Lăng Ngọc hỏi đại một câu.

“Còn một cái nữa là đủ mười cái ạ, đợi gom được mười cái muội sẽ mang vào thị trấn bán để đổi lấy chút tiền.”

Lăng Ngọc biết rõ nàng ta may vá rất khéo. Đời trước, sau khi Trình Thiệu An đi, chị em dâu hai người phải ra ngoài làm thuê ngắn hạn để kiếm tiền lo cho gia đình, Kim Xảo Dung ở nhà thêu thùa, tiện thể chăm sóc bà mẫu đau ốm, hai người phân công hợp tác, dần dà cũng trải qua khoảng thời gian khó khăn lúc đầu.

Tuy nhiên, có lẽ cũng vì khoảng thời gian kia thật sự quá gian khổ, cộng thêm bị tướng công vứt bỏ trước đấy, hoặc là vẫn còn nguyên nhân nào đó khác, cuối cùng Kim Xảo Dung cũng không thể chịu đựng được nữa, vào ngày dân chúng khắp thành ăn mừng ngày sinh của Hoa Thần nương nương, nàng ta giống như tướng công Trình Thiệu An của mình, mang theo tiền bạc trong nhà rời đi.

Trách nàng ta không? Lăng Ngọc tự vấn lòng mình rằng nàng cũng đâu phải thánh nhân, đương nhiên là trách nàng ta, thậm chí còn có cả hận.

Thế nhưng, đời này nàng không hề nghĩ rằng mình sẽ chia rẽ nhân duyên của nàng ta và Trình Thiệu An, mọi việc đều thuận theo tự nhiên. Dẫu sao, ai có thể cam đoan được rằng, đời này Trình Thiệu An cưới người khác thì người đó nhất định sẽ tốt hơn Kim Xảo Dung? Lòng người là thứ dễ dàng thay đổi, nay thuận mắt, còn tương lai thì sao?

Dù sao đời trước Kim Xao Dung cũng cùng nàng trải qua vài năm gian khổ, đời này đổi thành một người khác chắc gì đã tốt hơn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play