Cuối cùng, Triệu Uân ngước mắt lên, thản nhiên liếc nhìn những quan viên đang quỳ trên đất chờ lệnh kia, hắn từ tốn hỏi: “Những dân chúng vô tội chết oan mà các ngươi nói kia, không có ai là chưa từng tham gia hành vi độc ác như giết người cướp của đốt nhà, Trình Thiệu Đường giết bọn chúng thì sao chứ?”
“Điện hạ nói vậy là sai rồi, những người đó cũng chỉ bất đắc dĩ mới phải làm vậy, tội không đáng chết, đâu đến nỗi phải trả giá bằng cả tính mạng.”
“Bất đắc dĩ nên mới làm vậy? Vì bất đắc dĩ, cho nên bọn chúng có thể nối giáo cho giặc, có thể cướp tài vật của người khác sao? Nếu Cô tha thứ cho những người có hành vi bất đắc dĩ đó, thì thật không công bằng cho những dân chúng dẫu lâm vào cảnh bất đắc dĩ nhưng vẫn giữ vững bổn phận!” Triệu Uân điềm nhiên nói.
“Hơn nữa, Cô làm việc, vì sao phải giải thích cho người trong thiên hạ?”
Các quan viên vừa nghe hắn nói vậy đã biết ngay thái tử điện hạ đang ủng hộ Định Viễn tướng quân, họ nhanh chóng nổi tâm tư riêng, những quan viên vốn định bước ra lên tiếng ủng hộ, lúc này cũng bất giác thu chân về.
“Theo như Cô thấy, lần này Định Viễn tướng quân làm rất tốt, loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết; còn bạo dân loạn đảng, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ!” Thái tử nói ra một câu như vậy, lập tức khiến vô số người hết hi vọng, nhưng cũng làm cho một bộ phận khác nảy ra chủ ý khác.
“Còn một chuyện nữa, vì phụ hoàng lâm bệnh nặng, hai bị hoàng đệ tạm thời ở lại trong kinh, đợi phụ hoàng hết bệnh hẵng lên kế hoạch khác.  Vì vậy, cô sẽ sắp xếp quan viên tiếp quan mọi việc ở đất phong của hai vị hoàng tử, hai vị không cần lo lắng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play