Bùi Hằng lắc đầu, cô lại nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ tôi có lỡ cướp sổ hộ khẩu hay sổ hồng nhà anh ta sao? Không đúng... Rõ ràng là lần đầu gặp mặt mà... Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với tổ tông này vậy?

Đừng nói là Kiều Tuyết Vãn không hiểu, ngay cả Bùi Hằng cũng không hiểu tại sao thái độ của Nam Thừa Húc lại kì lạ như vậy. Nhưng rồi sau đó họ cũng chỉ quy vào "tính cách", tự huyễn hoặc bản thân rằng đó là tính cách của anh thôi.

Cô cũng không muốn tự làm xấu mặt mình nữa, trực tiếp để anh ngồi xuống, nhưng gương mặt vốn dĩ đang không vui nay còn sa sầm hơn. Nội tâm của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu gào thét.

"Trời ơi, cứu tui với trời ơi, tui đâu có đụng chạm gì tới anh ta đâu? Sao mà cái ánh mắt nhìn tui đáng sợ quá vậy nè?", kéo theo nội tâm gào thét chính là một màn khóc không ra nước mắt, gương mặt bất lực một thì nội tâm bất lực tới mười.

Tuy nhiên, thứ khiến Nam Thừa Húc thấy không vui không phải chuyện cô không nhớ anh, mà là chuyện cô lại dám thì thầm to nhỏ với nam nhân khác ở ngay trước mặt anh. Hiện tại Nam Thừa Húc chính là đang "ghen" đó! Nữ nhân đáng chết này đúng là làm anh tức chết rồi, mới sáu năm trước ăn anh sạch sẽ, sáu năm sau liền không nhớ anh là ai! Rốt cuộc thì những năm qua Kiều Tuyết Vãn sống kiểu gì mà có thể vô tâm như vậy chứ? Aaa! Tức chết anh rồi!

- Cái đó... Nam tổng...

- Chuyện gì.

Một câu hai chữ không thừa không thiếu, lại còn nói với khẩu khí vô cùng lạnh lùng, làm cho Kiều Tuyết Vãn lệ tràn đầy tim... "Huhu, không làm nữa, không làm nữa! Bà đây muốn từ chức không làm nữa... Nam nhân này đáng sợ quá đi! Dọa chết bảo bảo rồi!"

- Chuyện... Chuyện hợp tác của chúng ta có thể bàn được chưa?

- Chẳng phải đang bàn sao? Nói đi chứ.

Nếu như bây giờ ở đây có bao cát thì tốt biết mấy, Kiều Tuyết Vãn thật sự muốn đánh người rồi. Cái tên nam nhân thúi này sao lại có thái độ đáng ghét như vậy chứ? Còn không bằng bé Milu nhà cô nữa, ít nhất bé Milu còn ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều. Hứ, lão nương giận rồi, không thèm nói nữa.

- Bùi Hằng, nói đi.

Từ miệng của cô thốt ra tên của người nam nhân khác liền khiến cho Nam Thừa Húc thấy không vui, gương mặt vốn đã tối sầm nay lại bắt đầu u ám hơn vừa rồi một chút, nội tâm của anh cũng bắt đầu dậy sóng, liên tục mắng chửi cô là nữ nhân vô tâm, lại còn mắng cô trăng hoa nữa chứ.

Bùi Hằng nhìn ánh mắt của anh quá đáng sợ, liền nói thì thầm vào tai cô:

- Chị Vãn, hay chị nói đi... Anh ta... Nhìn tôi bằng cặp mắt đáng sợ quá.

Kiều Tuyết Vãn ngu người luôn, rốt cuộc tình thế này là gì đây? Rõ ràng là hôm nay tới đây là hẹn nhau để bàn về hợp đồng, nhưng tại sao Nam Thừa Húc làm cứ như cô cướp sổ hộ khẩu nhà anh vậy hả?

Còn nhìn cô bằng mắt muốn ăn tươi nuốt sống lại là sao nữa? Rốt cuộc đại tổ tông này đang nghĩ cái gì thế?

- Nam tổng, chuyện hợp tác...

- Tôi đói rồi, gọi thức ăn đã.

Kiều Tuyết Vãn thật sự phải nhịn lắm rồi, nội tâm của cô đã bắt đầu khai bút, nội dung chính là "lão nương muốn từ chức!". Tên cẩu nam nhân này chắc chắn là cố ý! Chắc chắn là cố ý chơi cô! Thật sự là cô ngứa tay quá rồi, muốn đánh người... Muốn đánh người mà!

- Vậy... Nam tổng thích ăn cái gì?

- Em thích cái gì, tôi thích cái đó.

- A?

Câu nói của anh làm cho Kiều Tuyết Vãn chết sững, hai mắt của cô còn mở to, tựa như không tin vào tai mình. Bất chợt cô lại nghĩ đến một việc cực kỳ "xấu mặt", lẽ nào Nam Thừa Húc biết cô là mẹ của Kiều Tiêu Mặc rồi? Cố ý tới đây chơi cô một vố vì hôm qua đã từ chối anh ta?

Nam nhân này sao lại có thể hẹp hòi như vậy chứ? Đúng là đồ quỷ nhỏ nhen! Hôm qua không gặp anh đúng là lựa chọn sáng suốt nhất cuộc đời cô.

- Nam tổng, thật ra thì...

- Gọi món đi, tôi đi vệ sinh một chút.

Nói xong Nam Thừa Húc liền rời đi không nể nang ai, ngay lúc này Kiều Tuyết Vãn mới bắt đầu bộc lộ nội tâm đang gào thét của mình, cô hung hăng chỉ tay về phía Bùi Hằng, nói:

- Mẹ nó, Bùi Hằng! Nói lại với Diêu Xu, tôi không làm nữa! Tôi muốn từ chức! Tôi không hợp tác với Nam thị nữa! Thật sự là tức chết lão nương rồi! Không làm nữa, không làm nữa, ai muốn nhảy vào thì nhảy đi, lão nương không làm nữa!

Kiều Tuyết Vãn đang định "dứt áo ra đi" nhưng Bùi Hằng lại trực tiếp ôm chân cô theo đúng nghĩa đen, cậu ta còn mè nheo nói:

- Chị Vãn, chị Vãn, chị không làm nữa thì em biết phải làm sao? Em cũng không thể một mình đánh bại Nam tổng được... Chị Vãn à, chị là cha là mẹ của em, cầu xin chị đừng như vậy mà.

- Nằm mơ đi! Cậu gọi cho Diêu Xu, bảo anh ta tự mình đến mà kí hợp đồng, lão nương không làm nữa!

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play