Buổi sáng hôm sau, Kiều Tuyết Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng để bước vào trận chiến sinh tử với mớ báo cáo mà Bùi Hằng đưa cho hôm qua rồi.

Nhưng cô xem chưa tới nửa tiếng là cái bụng bắt đầu phản chủ, nó liền kêu như chưa từng được kêu, ý chí hừng hực của cô cũng nhanh chóng bị nó dập tắt, ngay sau đó liền có người gõ cửa rồi đi vào.

Bùi Hằng nhìn thấy bà chủ của mình đang nằm dài trên bàn làm việc liền cười một cái, sau đó lại đem thức ăn đến chỗ của cô, nói:

- Chị Vãn, em đã chuẩn bị xong bữa sáng cho chị rồi, chị ăn tạm đi rồi mới làm việc.

- Bùi Hằng, cậu là cha là mẹ của tôi, đội ơn cậu.

Bùi Hằng cũng chỉ biết lắc đầu, mặc dù cậu ta quen biết Kiều Tuyết Vãn cũng được ba, bốn năm, hơn nữa cậu ta còn biết ông chủ lớn của mình rất thích cô, mà cậu ta vẫn không hiểu lý do tại sao hai người lại không ở bên cạnh nhau nhỉ?

Nói cho rõ một chút, thì ông chủ lớn của cậu ta chính là Diêu Xu, ở cái tập đoàn Diêu thị này, kể cả là Thành Đô hay Mị Quốc đều biết Diêu Xu có ý với Kiều Tuyết Vãn, ngay bản thân cô cũng biết điều đó. Nhưng đã ở bên nhau sáu năm, Diêu Xu còn từng ở bên cạnh cô khi cô sinh Tiểu Mặc Mặc, trải qua nhiều chuyện vào sinh ra tử như vậy... Lẽ nào Kiều Tuyết Vãn không rung động dù chỉ một chút sao?

Kiều Tuyết Vãn đang ăn đột nhiên lại nhớ tới gì đó, ngay lập tức chạy vào phòng ngủ, lục tìm một tờ giấy ở trong ngăn tủ, sau đó lại đưa cho Bùi Hằng, nói:

- Cậu từng nhìn qua hình xăm này chưa?

Cậu ta cầm trên tay một tờ giấy, ở bên trong tờ giấy kia là một hình xăm khá tinh xảo, tuy rằng chỉ mới vẽ có một nửa thôi nhưng cậu ta dám chắc rằng khi vẽ xong sẽ rất đẹp, Bùi Hằng nghi hoặc nhìn cô, nói:

- Chị Vãn, chị muốn xăm hình hả?

- Không có, cậu thử điều tra xem ở Thành Đô có ai xăm hình này không.

- Chị Vãn à, chị giao chuyện này là làm khó em rồi. Ở Thành Đô đông người phức tạp, làm sao mà em biết ai xăm hình này chứ.

Kiều Tuyết Vãn nghe thấy cũng có lý, mặc dù ở trên lý thuyết thì cô không muốn gặp lại người đàn ông đó, nhưng đêm hôm đó vẫn là nỗi ám ảnh trong cuộc đời cô, nếu như một ngày không tìm được anh ta thì cô sẽ khó lòng mà mở cửa đón nhận tình yêu mới. Nếu cứ như vậy thì cả đời Kiều Tiêu Mặc cũng sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh được.

- Được rồi, để tôi tự điều tra vậy.

- Nhưng em thấy độ tinh xảo của hoa văn rất cao, muốn xăm được hình này chắc chắn phải có tay nghề xếp vào lão làng. Mà ở Thành Đô cũng chỉ có hai, ba người là ở mức độ điêu luyện như vậy. Chị có muốn thông tin không? Em sẽ tìm rồi đưa cho chị.

- Được, gửi thông tin cho tôi.

Bùi Hằng nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu, cậu ta còn định ra ngoài để tìm thông minh, nhưng sau đó đột nhiên cậu ta lại dừng lại, còn nhìn cô, nói:

- Chị Vãn, lẽ nào hắn ta là cha của Tiểu Mặc Mặc?

- Cậu nghĩ vậy sao?

- Em cũng không biết nữa, nhưng nếu chị tìm hắn thì chắc là có liên quan tới Mặc Mặc rồi. Từ trước đến giờ những gì chị làm không vì cô Mậu thì cũng vì Mặc Mặc thôi.

- Thông minh đó.

[...]

Buổi trưa, lần này Kiều Tuyết Vãn đã chuẩn bị sẵn tinh thần là không gặp Nam Thừa Húc ở đây rồi, bất quá thì chỉ bàn chuyện hợp tác với cấp dưới của anh ấy thôi cũng được. Chứ nếu để Nam Thừa Húc nhận ra cô là mẹ của Kiều Tiêu Mặc thì mất mặt lắm.

Khi này, cánh cửa đã được mở ra, bước vào phòng là một người đàn ông cao lớn, gương mặt ngũ quan vô cùng hài hòa, phải nói rằng người xuất hiện trước mặt cô cực kỳ hợp gu của cô, rất đẹp trai, lại còn cao lớn nữa chứ.

Ánh mắt của Kiều Tuyết Vãn cứ dính chặt lấy người đàn ông đó, còn anh khi nhìn cô liền hắng giọng một cái, gõ gõ vào bàn còn lạnh giọng nói:

- Xin chào Kiều tổng, tôi là Nam Thừa Húc, là đối tác lần này của quý công ty.

Đừng nói là Kiều Tuyết Vãn ngạc nhiên, ngay cả Bùi Hằng ở bên cạnh cũng há hốc từ nãy đến giờ. Vốn dĩ dự án lần này quy mô không lớn, nói đúng ra thì Nam Thừa Húc đâu cần phải đích thân đến bàn chuyện hợp tác chứ? Tại sao... Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Kiều Tuyết Vãn liền cười cười, còn đi ra đứng trước mặt anh, nói:

- Nam tổng, lần đầu gặp mặt, hân hạnh được gặp anh, tôi là Kiều Tuyết Vãn, là tổng giám đốc của Diêu thị ở Thành Đô.

- Lần đầu gặp mặt?

Hai chân mày của Nam Thừa Húc liền nhíu lại, rõ ràng là anh đang không vui. Cô cũng ngơ ra một lúc... Ừ thì lần đầu gặp mặt? Bộ có gì lạ lắm hả?

Thấy sắc mặt Nam Thừa Húc ngày càng khó coi, Kiều Tuyết Vãn liền cầu cứu Bùi Hằng, còn nhỏ giọng nói:

- Nè, mặt tôi không lẽ khó ưa lắm hả?

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play