"Chuyến bay mang số hiệu 2024T03N01 đã hạ cách, hành khách xin vui lòng kiểm tra tư trang trước khi rời khỏi!"

Vào đầu mùa hạ, theo như lời chỉ thị của chủ tịch công ty Diêu thị, cô đã quay về Thành Đô theo lời của anh ta, giúp anh ta kí một bản hợp đồng với Nam thị, sẵn tiện "giúp" anh ta quản lý chi nhánh ở Thành Đô, cuối lời nhờ vả còn kèm theo một chiếc thẻ đen quyền lực.

Nói thật thì cô không thiếu tiền, nhưng tiền dâng tới tận cửa thì ngu gì mà không lấy.

Bóng dáng của một người phụ nữ với bộ trang phục cực kỳ thanh lịch, bên cạnh cô còn có một cậu nhóc tầm bốn, năm tuổi, vừa bước ra khỏi sân bay thì Kiều Tuyết Vãn đã nói:

- Sáu năm rồi, cuối cùng cũng về nhà được rồi.

Nhưng thằng nhóc bên cạnh lại nhìn cô, nghiêng đầu nói:

- Mami, đâu phải chú Diêu không cho mẹ về? Rõ ràng là mẹ trốn nợ nên mẹ mới không dám về thì có.

Kiều Tuyết Vãn á khẩu, được rồi, cô thật sự không biết kiếp trước cô đã mắc nợ gì thằng nhóc này, mà từ khi nó biết nói là câu nào câu nấy đều chọc ngoáy vào chỗ ngứa của cô. Rồi tới lúc đoạn bị chửi thì lại ăn vạ, oan ức nói mẹ mình không như mẹ người ta, suốt ngày chỉ biết mắng nó.

Mà thử nghĩ đi, cái miệng vậy đó mà bảo không chửi thì làm sao mà được.

- Kiều Tiêu Mặc, con có tin là mẹ đá con về chỗ của Diêu Xu không hả?

- Mami sẽ không đá con đâu, vì mẹ biết rõ nếu con ở cạnh chú Diêu thì một ngày chú ấy sẽ gọi điện làm phiền mẹ tám chục lần, làm gián đoạn thời gian mẹ tìm cha cho con.

- Con! Xem như miệng con lợi hại. Đợi chút nữa mẹ sẽ đá con sang lớp của dì Mậu Thanh, tới đó để mẹ xem con sẽ sống thế nào.

Mậu Thanh là bạn thân của cô, hiện tại cô ấy đang mở một lớp nhận trông trẻ và dạy trẻ con, vì có cô ấy nên Kiều Tuyết Vãn mới có đủ tự tin để sinh Kiều Tiêu Mặc ra đời.

[...]

Nhớ lại cách đây sáu năm, khi đó cô cũng chỉ là ăn chơi hơi lố một chút, ở quán bar tìm người tâm sự sau khi thất tình, học trưởng mà cô thầm thích lại kết hôn với đứa mà cô ghét cay ghét đắng, nghĩ đến chuyện đau lòng nên có hơi quá chén, ai mà có ngờ... Tâm sự kiểu gì mà sau đó vài tháng, cô đã mang thai!

Bản thân Kiều Tuyết Vãn đã là trẻ mồ côi, từ nhỏ phải đánh đấm tranh giành thức ăn để trưởng thành, cô càng không muốn con mình cũng phải sống trong cảnh nghèo khó đó, hơn nữa khi đó Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, cô vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ.

Nhưng Mậu Thanh đã nắm chặt lấy tay cô, còn nói:

- Vãn Vãn, hay tớ đưa cậu đến Mị Quốc nhé? Ở đó có anh họ của tớ, anh ấy tên Diêu Xu, là một giám đốc của Diêu thị, tuy công ty không lớn nhưng vẫn sẽ cho cậu đủ ăn đủ mặc. Hơn nữa Vãn Vãn thông minh, tớ tin chắc cậu sẽ sống tốt ở Mị Quốc.

- Nhưng đứa bé này...

- Vãn Vãn, dù sao thì nó cũng là con cậu mà, chỉ là con của cậu thôi. Hơn nữa tớ nghe nói đàn ông Mị Quốc rất thoáng, sẵn tiện tìm một người cha cho bảo bảo luôn...

Dừng một chút, Mậu Thanh lại nói:

- Nói nhỏ cho cậu nghe, anh họ Diêu Xu của tớ vẫn còn độc thân, cũng đẹp trai lắm đó.

Cứ như vậy, Kiều Tuyết Vãn đã xuất phát đến Mị Quốc theo như dự kiến, quen biết Mậu Thanh, gặp được và nhận sự giúp đỡ của Diêu Xu, cuối cùng cuộc sống của cô cũng đã thoải mái, khi bé con ra đời cũng có đủ tiện nghi hơn rồi.

Chỉ là tới tận ngày hôm nay Kiều Tuyết Vãn vẫn chưa biết... Người đàn ông lần đó đã qua đêm với cô là ai, hình dáng như thế nào, mặt mũi có đẹp trai hay không, nhưng nhìn Kiều Tiêu Mặc đẹp trai như vậy, chắc cha ruột cũng không tồi... Dừng một chút, cô lại nhớ tới một chi tiết, hình như ở eo trái của người đó có một hình xăm lớn, là hình con rồng...

Nhưng mà cô đâu thể nào tự nhiên lại cởi áo của người ta rồi kiểm tra chứ... Thôi thì cứ mặc kệ, trước mắt cô phải đi tìm Mậu Thanh cái đã!

[...]

Đến nhà của Mậu Thanh, cô đã nhìn thấy cô ấy đang tiễn những học sinh cuối cùng của mình về với phụ huynh, khi này cô còn tưởng là đã hết người rồi nên mới chạy đến ôm cô ấy, nhưng ai mà có ngờ một đứa bé trai lại vì hành động của cô mà sợ hãi, rồi chui thẳng vào góc tường run rẩy.

Mậu Thanh nhìn cô đầy chán ghét, nói:

- Kiều Tuyết Vãn, cậu có biết tớ đã cực khổ thế nào mới kéo được em ấy ra ngoài không? Bây giờ vì cậu mà em ấy lại chui vào chỗ cũ rồi, cậu đúng là!

- Thằng bé đó bị sao vậy?

- Bị ám ảnh tâm lý, cha mẹ qua đời vào tháng trước vì tai nạn xe, thằng bé cũng ở trên xe nhưng may mắn được cứu sống. Từ đó đến nay không nói lời nào cả, chỉ sợ hãi rồi run rẩy vậy thôi.

- Con nhà giàu à?

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play