Không ngờ Cận Tuyết Chi lại một bước tiến lên làm giám đốc nhân sự, trong ban giám đốc ở Lục Thị có rất nhiều chức vụ giám đốc, nhưng leo lên đến đó cũng đồng nghĩa với việc người đó rất trâu bò.
Nhưng thăng chức cũng đồng nghĩa với việc, Cận Tuyết Chi sẽ không làm việc chung văn phòng cùng với đám người Du Thừa Ân nữa.
Đối với chuyện này cũng làm anh ta bất ngờ, còn tưởng mình sắp cuốn gói khỏi đây rồi.
Lục Hân tất nhiên sẽ lên chức trưởng phòng, còn Du Thừa Ân được lên thẳng phó phòng, chuyện này mọi người tâm phục khẩu phục không hề có ý kiến.
Bởi vì cô ấy hoàn toàn xứng đáng.
Ngôn Tình Nữ PhụSau hôm ấy, Lục Hân nhìn thấy Cận Tuyết Chi thì chỉ cúi đầu chào một cái trên danh vị cấp trên và cấp dưới, hoàn toàn không còn nét cười nho nhã thường ngày, nhưng không vì thế mà tình cảm giữa cô và Du Thừa Ân bị lung lay.
Hôm nay,Du Thừa Ân đang đi làm thì nhận được điện thoại của Hàn Thiên Viễn, giọng điệu có chút khác thường ngày:"Ân Ân"
Cô nhìn xung quanh sau đó cúi đầu xuống thật thấp trả lời:"Dạ?"
"Anh đã tìm được thận phù hợp cho ba em rồi, qua kiểm tra vài bước nữa, có thể ngày mai sẽ tiến hành ghép thận luôn"
Du Thừa Ân không khỏi bất ngờ thốt lên một tiếng thật to:"Thật sao?"
"Ừm, em có muốn đến bệnh viện một chuyến không? anh đang ở dưới công ty"
Cô không quan tâm đến việc mình làm ầm trong văn phòng, vui mừng đáp:"Có có, anh đợi em một chút"
Cúp máy xong, dưới ánh mắt dò xét của mọi người cô hét lên ôm lấy chị gái trưởng phòng Lục Hân.
Lục Hân thấy cô như vậy dù chưa biết là chuyện gì nhưng cũng cảm thấy vui lây, Du Thừa Ân nói rất lớn:"Ba em chuẩn bị ghép thận đấy, Lục Hân, em yêu chị, mọi người em yêu mọi người"
Chuyện ba Du Thừa Ân bị suy thận cấp mọi người hầu như đều đã biết, ai cũng vui vẻ vỗ tay chúc mừng sau đó còn chúc cuộc phẫu thuật tiến triển suôn sẻ.
Du Thừa Ân thu dọn chạy ra ngoài, Hàn Thiên Viễn dựa vào xe thấy cô gái bổ nhào vào lòng mình.
Khi hai người đến nơi, ông bà Du cảm kích đến rơi nước mắt mà cảm ơn Hàn Thiên Viễn ríu rít.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, ông Du phải kiêng ăn rất nhiều thứ, Du Thừa Ân ở bên trò truyện với ba rất nhiều.
Một đêm không ngủ, sáng hôm sau ba người nhìn những y bác sĩ đẩy ông Du vào bên trong phòng phẫu thuật.
Lại ngồi bên ngoài hồi hộp đến không rõ là đã ngồi bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói một câu thành công.
Du Thừa Ân phấn khích ôm lấy mẹ của mình, anh chưa từng thấy cô vui vẻ như thế.
Chỉ có điều, hình như anh cũng cần được ôm mà phải không?
Nhận ra có điều gì đó, Du Thừa Ân quay mặt nhìn người đàn ông đang nhàn nhã đút tay vào túi quần, khi ánh mắt cô di lên người anh, Hàn Thiên Viễn động đậy cánh tay dang rộng.
Du Thừa Ân bật cười tiến lên ôm lấy anh, nói:"Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh"
"Ân Ân, anh không muốn nghe mấy từ đại loại như cảm ơn từ em"
Cô mỉm cười đặt lên má anh một nụ hôn đáp:"Như vậy được chứ?"
Hàn Thiên Viễn chỉ vào môi:"Ở đây"
Mẹ cô đã qua phòng hồi sức, cô đỏ mặt choàng tay qua cổ đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh thuận thế đỡ lấy gáy cô hôn sâu xuống.
Chẳng sau bao lâu ông Du đã được xuất viện. Bọn họ lại còn đặc biệt mời anh về nhà cùng dùng bữa.
Trên đường từ công ty Du Thừa Ân trở về, anh nói:"Có phải anh đã được đứng đầu danh sách ứng tuyển làm con rể của ba mẹ em rồi không?"
Du Thừa Ân đưa ngón tay cái với anh:"Phải đấy, từ giờ có khi họ lại coi anh là con ruột luôn đấy, em chỉ là con ghẻ thôi"
"Em chỉ cần anh yêu là được"