Mấy ngày nay bọn họ vừa được giao cho một dự án quan trọng nên cả phòng luôn tăng ca để hoàn thành nó một cách nhanh và chỉnh chu nhất.

Và ngày nào Hàn Thiên Viễn cũng đến tận văn phòng để đưa cô xuống xe, chở cô về.

Có lúc anh mua bánh ngọt, hoa quả đem lên cho cô nhưng lại là người đàn ông không hề tinh tế, anh không mua thêm cho bất kì người nào cho dù lần nào ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng cũng đổ dồn về thứ mà ngày hôm nay anh đem đến.

Nhiều lúc anh còn lên tận phòng tổng giám đốc mắng chửi một câu, tại sao lại bóc lột nhân viên như vậy.

Dự án cuối cùng cũng hoàn thành, sau đó lại còn vô cùng thành công, nhận được lời khen ngợi hết lời của Lục Thăng cùng nhiều cấp trên khác.

Vào trong phòng, Cận Tuyết Chi cất lời:"Có phải nên đi ăn mừng một bữa hay không"

Tất cả mọi người đều đồng thanh hô lên đồng ý, lúc Du Thừa Ân còn định từ chối đi thì đã bị Cận Tuyết Chi cướp lời:"Cô Du nhất định phải đi đấy nhé, cô là người đóng góp nhiều nhất cho dự án lần này"

Mọi người gật gù, nháo nhào lên nói rằng Du Thừa Ân nhất định phải đi.

Cô ngượng ngùng gật đầu sau đó rút điện thoại ra nhắn cho Hàn Thiên Viễn một câu, báo rằng hôm nay cô đi liên hoan cùng với mọi người.

Hàn Thiên Viễn hỏi địa chỉ nơi cô ăn, sau đó cũng không thấy nói gì nữa.

Cận Tuyết Chi nhìn Lục Hân và Du Thừa Ân nói:"Hai người đi chung xe với tôi luôn đi"

Du Thừa Ân nhìn Lục Hân có vẻ không có ý kiến gì, vậy liền gật đầu đồng ý.

Ăn uống, mọi người bắt đầu khen Du Thừa Ân hết mực, mỗi người cứ rót cho cô một ly, cứ như thế cô uống đến đất trời quay cuồng.

Cận Tuyết Chi thấy mọi người còn định mời cô uống thêm thì cản lại nói:"Cô Du say lắm rồi, mọi người cứ dùng bữa đi, tôi đưa cô ấy về cho"

Du Thừa Ân đến ngồi cũng không vững, mắt lim dim, mọi người bây giờ mới giật mình nhìn ra phất tay bảo anh mau mau đưa cô ấy về.

Lục Hân liên tục đưa tay uống hết ly này đến ly khác, đáy mắt lờ mờ nhìn người đàn ông mà mình đã thầm thích bấy lâu nay ôm lấy cô gái khác dìu đi.

Ly bia trên tay cô liền hạ mạnh xuống bàn, bật cả nước ra ngoài, mọi người sợ hãi quay lại nhìn im lặng không dám ho he thêm một lời nào.

Cận Tuyết Chi vừa dìu Du Thừa Ân ra đến cửa, một thân hình cao lớn đã nhanh chóng sải bước đến, hất tay anh ra khiến anh ta có chút lảo đảo lùi về sau.

Hàn Thiên Viễn nhàn nhạt nói "Cảm ơn" sau đó bế ngang cô gái lên tay nhẹ nhàng bước đi.

Hai bàn tay Cận Tuyết Chi siết chặt lại nhìn theo bóng lưng cao lớn.

Lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, anh ta đã ở đâu?

Dường như có một sự thúc dục vô hình nào đó đẩy anh về phía trước, Cận Tuyết Chi giữ lấy vai Hàn Thiên Viễn.

Anh xoay người lại, ánh mắt lạnh băng không một gợn sóng nhìn bàn tay đang đặt trên người mình, lại nhìn người đàn ông to gan giữ mình lại.

Cận Tuyết Chi bị ánh mắt này làm cho lạnh cả sống lưng, dường như lý trí mách bảo rằng nếu không muốn chết thì buông tay ra.

Anh ta vội vã rút tay lại nói:"Đi đường cẩn thận"

Hàn Thiên Viễn gật đầu một cái rồi bước đi.

Con mẹ nó lại còn đi đường cẩn thận, cậu không nhắc nhở thì ông đây vẫn sống tốt!

Cận Tuyết Chi nuốt xuống cục tức xoay người vào trong, lại nhìn Lục Hân cứ đưa tay uống liên tục, anh thở dài đỡ Lục Hân lên.

Lục Hân là phó phòng, đã cùng anh trải qua rất nhiều sóng gió, cũng là người thân cận với anh nhất, đưa cô ấy về có lẽ là chuyện thường tình.

Anh đỡ lấy Lục Hân dìu ra ngoài, mọi người vẫn đang mải nói chuyện cũng không hề để ý.

Sau khi ra đến bên ngoài, Lục Hân bừng tỉnh nhìn người bên cạnh, sau đó hất tay anh ta ra.

Cận Tuyết Chi nhíu mày tiến lên đỡ cô nói:"Em say rồi, anh.."

"Anh có biết anh đang làm tổn thương đến tôi không?" Lục Hân gần như gào lên, cô say đến choáng váng chống tay vào bức tường gần đó để có thể đứng vững.

"Anh thích Ân Ân, nhưng vẫn dịu dàng với tôi, đối xử tốt với tôi, mỉm cười với tôi"

"Nếu không thích họ, xin đừng gieo rắc hi vọng có được không?"

Giống như việc anh thích Du Thừa Ân, muốn mua cho cô ấy một ly cà phê, nhưng vì không muốn cô ấy nhìn ra nên đành phải mua cho Lục Hân thêm một ly vậy.

Lục Hân cắn răng nhìn người đàn ông hai hàng lông mày nhíu chặt, nói:"Trưởng phòng Cận, tôi chán ghét cái cảnh này lắm rồi"

Nói xong Lục Hân rảo bước ra ngoài vẫy một chiếc taxi leo lên, đợi đến khi Cận Tuyết Chi nhận ra thì chiếc xe đã khởi động rời khỏi.

Cận Tuyết Chi siết chặt tay, tức giận đá cục đá dưới chân đi thật xa, anh ta xoay người bỏ về.

Hàn Thiên Viễn đưa cô về đến khách sạn, đặt cô nằm lên giường sau đó giúp cô pha một ly giải rượu.

Đã đưa đến miệng nhưng cô gái không chịu hé miệng.

Lúc này Hàn Thiên Viễn bật cười đưa ly lên miệng mình uống một ngụm sau đó cúi xuống hôn lên môi cô.

Lúc anh rời khỏi môi cô, còn thấy cô vẫn cố chu mỏ lên, anh nhấp thêm một ngụm đáp xuống tiếp cho đến ngụm cuối cùng, ly nước bị anh để lên đầu giường hôn lấy cô gái mạnh bạo, không lâu cả hai đã khỏa thân.

Du Thừa Ân đã say, cũng không kiềm chế tiếng kêu như mọi hôm mà những gì có thể thốt ra đều đã truyền ra ngoài.

Qua tai Hàn Thiên Viễn, những âm thanh đó như sóng vỗ du dương, ngọt tựa mía đường càng làm anh khoái chí.

Thật ra Cận Tuyết Chi cũng không phải quá đáng ghét?

Anh phải tặng cho anh ta một món quà cảm ơn thật to lớn đấy.

Hai bàn chân Du Thừa Ân quoắp chặt vào hông anh, Hàn Thiên Viễn cúi người ghé tai vào môi cô để nghe tiếng rên rõ hơn, lại càng ra vào mạnh hơn.

Đến khi trán anh đẫm cả mồ hôi, cô gái bên dưới mệt mỏi đến mức đã ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play