Kì nghỉ đông cuối cùng cũng kết thúc, buổi sáng khi Du Thừa Ân đang nằm ngon lành trong vòng tay ấm áp của người đàn ông liền bị véo má đau đến tỉnh.
Cô cựa quậy lèm bèm nói:"Uhm để em ngủ"
Anh ôn nhu nói:"Dậy đi, sáng nay em đi làm đấy"
Du Thừa Ân vùi sâu vào người anh hơn nói:"Ừ" sau đó lại ngủ đi.
Hàn Thiên Viễn nhàn nhạt nói:"Em như vậy anh không nỡ để em đi làm nữa"
Chẳng có lời đáp nào, Hàn Thiên Viễn thở dài bế ngang người cô lên, cô gái vẫn co tròn trong người anh ngủ.
Anh đặt cô lên bồn, lấy khăn thấm nước giúp cô lau mặt.
Du Thừa Ân cựa quậy lim dim mở mắt, cười nói:"Gì thế"
Hàn Thiên Viễn đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ sau đó cong môi cười nói:"Nhắm mắt ngủ tiếp đi, anh giúp em thay đồ"
Cô vô thức nhớ lại lời anh nói trước kia "Trong mắt anh em là người phụ nữ khuyết tật" bỗng dưng bật cười.
Hình như cô thật sự khuyết tật.
Hàn Thiên Viễn đưa cô nằm ra giường, tìm quần áo cô hay mặc đi làm sau đó bắt đầu giúp cô thay.
Khi anh chuẩn bị cài móc áo ngực vào nhau, liền khựng lại ném sang một bên.
Anh cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của cô gái ra sức cắn mút.
Du Thừa Ân nhíu mày ngồi dậy liền bị anh giữ lấy tay khóa trụ đưa lên đỉnh đầu.
Cô khàn giọng:"Anh um anh làm gì vậy"
Hàn Thiên Viễn bắt đầu trường lên người cô, tay còn lại luồn vào trong váy ngủ kéo chiếc quần nhỏ xuống.
Ngón tay bắt đầu tiến vào trong hang động khám phá nơi ẩm ướt, Du Thừa Ân bất giác co lại, cắn lấy môi nhưng vẫn để thốt ra tiếng kêu ngại ngùng.
Đôi môi Hàn Thiên Viễn di chuyển khắp người cô để lại những vết đỏ chói mắt trên làn da trắng mướt, từ đồi núi đầy đầy đặn, đến hàng xương quoai xanh xinh đẹp.
Lúc anh chuẩn bị tiến vào, cô mới vỗ vai anh hốt hoảng nói:"Muộn rồi, em còn đi làm"
Hàn Thiên Viễn bực dọc ngồi dậy, chỉnh chu lại áo quần xộc xệch, lại nhìn cô vén tóc ngồi dậy, ném luôn chiếc áo ngủ vào người anh:"Anh, lần sau đừng có hòng"
Biểu cảm này làm anh bật cười, sau đó đưa tay nhìn đồng hồ nói:"Sắp muộn rồi đấy"
Cô tức chết, mắng:"Tại ai chứ"
"Là em không chịu dậy, em kích thích anh"
Du Thừa Ân đưa chân đá anh xuống giường nói:"Anh ra ngoài đi"
Hàn Thiên Viễn bị đuổi ra ngoài, chán ghét nhìn ra ban công, sau đó nheo nheo mắt nhìn vào chiếc xe ô tô bóng loáng màu đen, người đàn ông đứng dựa vào đầu xe nghiêng đầu vẫy tay với anh.
Anh nhíu mày chửi thề một tiếng sau đó quay vào đóng xầm cửa lại.
Du Thừa Ân vừa thay đồ xong, cô nói:"Đi thôi"
Hàn Thiên Viễn nắm chặt chìa khóa trong tay sau đó nắm lấy tay cô bước đi.
Xuống dưới anh cắn răng không thèm nhìn xung quanh mà đưa cô lên xe đi thẳng.
Người đàn ông dựa vào con Bentley đen nheo nheo mắt nhìn theo.
Sau khi đến công ty, cô dặn dò anh phải ăn sáng đầy đủ sau đó mới xuống xe. Du Thừa Ân vừa đến cửa đã thấy Cận Tuyết Chi, anh ấy nói gì đó với Du Thừa Ân sau đó cả hai sánh bước tiến vào.
Hàn Thiên Viễn nheo mắt nhìn theo bóng lưng hai người sau đó khởi động xe rời đi.
Cận Tuyết Chi hỏi cô đã ăn sáng chưa? Sáng nay anh ấy đặc biệt mua đồ ăn đến cho cả phòng.
Du Thừa Ân cười nói:"Anh Cận, sao hôm nay lại hào phóng như vậy?"
Anh ta bật cười cùng cô bước vào trong, Lục Hân thấy Du Thừa Ân đến liền kéo cô vào bên trong nói:"Ân Ân, anh Cận hôm nay mua nhiều món quá, ngồi xuống đây"
Du Thừa Ân xoay người rót một ly cà phê sau đó ngồi xuống nhìn một đống bánh ngọt.
Nhìn thôi là đã thấy ngon rồi, Du Thừa Ân nói cảm ơn sau đó cầm lên cắn một miếng.
Sau kì nghỉ có rất nhiều công việc cần xử lý, Du Thừa Ân tận tụy ở lại tăng ca.
Cô nói Hàn Thiên Viễn không cần đến đón, bởi vì cô không biết mấy giờ mình sẽ về.
Từng người từng người mệt mỏi rời đi, Du Thừa Ân vẫn cặm cụi dắn mắt vào máy tính.
Lục Hân duỗi cánh tay xách túi nói:"Chị về đây"
Du Thừa Ân vẫy tay một cái sau đó tiếp tục làm việc.
Cô nghĩ tất cả đã về hết rồi, vừa dựa lưng ra ghế đã thấy cánh tay chìa chiếc bánh ngọt ra:"Vất vả rồi"
Du Thừa Ân đưa tay nhận lấy sau đó nói:"Anh vẫn chưa về sao?"
"Em chưa về, sao người làm trưởng phòng như anh có thể về?"
Du Thừa Ân nói nhỏ:"Không chừng sếp Lục đã về từ lâu rồi đấy"
Cận Tuyết Chi bật cười, anh bỗng dưng cúi sát người cô cầm lấy con chuột chỉ vào một chỗ:"Chỗ này em điền sai rồi, phải như vậy."
Sau đó anh ta vươn tay ra giúp cô gõ gõ trên bàn phím, Hàn Thiên Viễn còn định đẩy cửa ra.
Du Thừa Ân mắt nhìn màn hình nhưng lại cố gắng tìm cách kéo giãn khoảng cách với Cận Tuyết Chi hơn.
Sau đó cô vỗ trán nói:"À, chỗ này em điền sai, vậy là có kết quả rồi, nãy giờ em cứ loay hoay chỗ đấy"
Trực giác bỗng nhiên mách bảo cô nhìn ra phía đằng sau, nhìn thấy Hàn Thiên Viễn đứng đằng sau chiếc cửa trong suốt, cô giật mình bỏ chiếc bánh ngọt vào túi xách sau đó ôm đồ nói:"Phiền anh tắt máy và đèn nhé"
Sau đó chạy ra ngoài, Hàn Thiên Viễn cũng đã quay lưng đi rồi.
Cận Tuyết Chi nheo mắt nhìn theo, cũng đã thấy bóng lưng Hàn Thiên Viễn, anh ta nhíu mày cúi người tắt máy tính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT