Một bàn ăn thịnh soạn mau chóng được dọn ra khắp bàn, bốn người ngồi gọn gàng vào bàn ăn.Lúc này đến lượt điện thoại Vương Mạo reo lên, anh ta đưa tay ra bắt máy:"Alo Lục Thăng"

Vương Mạo để loa ngoài, tiếng Lục Thăng truyền đến vang khắp phòng bếp:"Cậu đang ở đâu vậy, cùng tôi đi ăn trưa đi"

Vương Mạo đã cầm đũa lên lại đặt đũa xuống:"Vợ cậu đâu mà gọi tôi?"

"Cô ấy hôm qua bảo muốn về ngoại chơi, nhanh đi"

"Không đi, tôi bận ăn ngon rồi"

Tiếng Lục Thăng ầm ĩ:"Con mẹ nó, ông đang ở đâu?"

Mấy phút sau Lục Thăng đã có mặt tại nhà Tô Lam, Vương Mạo còn chửi thề:"Dcm cậu chết đói à?"

Lục Thăng kéo ghế ra ngồi xuống, không quan tâm nhìn trên bàn rất nhiều món ngon.

Bỗng dưng nhìn anh ấy hết sức cảm động, mọi người nhìn anh khó hiểu, Du Thừa Ân bèn hỏi:"Anh có chuyện gì sao?"

Lục Thăng nói:"Thì ra là mọi người còn chờ tôi cùng đến ăn hay sao?"

Tất cả phì cười, Hàn Thiên Viễn ném quả chanh vào người Lục Thăng chê bai:"Nói ít thôi"

Tiếng khui bia vang lên, ba người con trai đều đánh mắt về hai cô gái.

Tô Lam xua tay nói:"Đây là nhà tôi mà, yên tâm đi"

Du Thừa Ân ôm lấy cánh tay Hàn Thiên Viễn năn nỉ:"Có anh ở đây mà, em uống một chút cũng không sao"

Tất cả những người đàn ông đều đồng thanh nói "không" sau đó cầm chai lên uống, Vương Mạo cũng không cho Hàn Thiên Viễn uống một ngụm, cậu ta cười nói:"Anh Hàn, anh cũng không được uống, bác sĩ dặn anh không được dùng đồ uống có chất kích thích"

Du Thừa Ân nghiêng đầu nhìn hỏi:"Tại sao vậy?"

Vương Mạo nói:"Chị không biết à, anh ấy bị bệnh dạ dày đấy"

Hàn Thiên Viễn bỏ ngoài tai, chai bia đã đưa đến miệng liền bị Du Thừa Ân cướp mất, cô đem tặng lại cho Vương Mạo nói:"Chai này mời cậu"

Vương Mạo tính chìa tay ra nhận lấy, rồi lại nhìn ánh mắt sắc lạnh của người kia, bàn tay khựng lại giữa không trung sau đó đưa lên lau lau trán cười nói:"Ở đây hơi nóng"

Du Thừa Ân tức giận ngẩng đầu uống một ngụm, Hàn Thiên Viễn bất lực nhìn theo.

Cô ngồi xuống nheo nheo mắt nhìn anh nói:"Không nói cho em biết, sau này phải ăn đầy đủ ba bữa, không bia rượu và cà phê biết chưa?"

Bị quản như vậy, thế nhưng Hàn Thiên Viễn lại cảm thấy thích thú, đặc biệt hơn là anh còn chú ý đến chữ "sau này" của cô.

Lục Thăng đương nhiên phải trở về công ty từ sớm, sau đó thấy Tô Lam cũng đã khấm khá, Hàn Thiên Viễn an tâm đưa Du Thừa Ân về, Vương Mạo cũng theo chân bọn họ rời đi.

Chốc sau anh ta hớt hải quay lại, Tô Lam đang xem điện thoại liền hỏi:"Vương Mạo, có chuyện gì vậy?"

"Bàn ăn đã dọn chưa"

Tô Lam gật đầu "Dì giúp việc đã dọn sạch rồi"

Vương Mạo chạy vào bếp, cô giúp việc vẫn đang miệt mài cọ rửa chén bát.

Vương Mạo hỏi:"Dì ơi, dì dọn bàn có thấy chiếc nhẫn nào không ạ?"

Cô giúp việc dừng tay nói:"Không thưa cậu"

Vương Mạo vò đầu nhìn xung quanh, Tô Lam cũng chạy đến nói:"Chiếc nhẫn đó quan trọng với anh lắm à?"

Cậu ta gật đầu nói:"Trước khi bà ấy đi đã để lại cho anh"

Bà ấy ở đây Tô Lam biết là mẹ của Vương Mạo.

Nhà hình như vẫn chưa lau, cô bật đèn lên sau đó cúi người tìm ở tất cả chân bàn ghế.

Vương Mạo cũng lục lọi trên bàn xem lúc nãy cắt rau củ có tháo ra để ở đâu hay không.

Vậy mà lật tung cái nhà ra lại không thấy.

Vương Mạo nhìn Tô Lam cặm cụi cả tiếng đồng hồ như vậy lại nói:"Thôi, đừng tìm nữa, mất rồi thì thôi"

Tô Lam ngẩng đầu, vẻ mặt còn xốt xắng hơn cả anh:"Sao làm vậy được, nó quan trọng như thế.."

Nói rồi cô lại vòng đi xung quanh tìm tiếp, một lúc sau cô đưa tay ra vuốt tóc, thấy lớp băng cá nhân mới nhớ lúc nãy bọn họ còn vào trong phòng dán băng.

Tô Lam chạy vào bên trong, tìm dưới đất, lật gối lên cũng không thấy, trong hộp y tế cũng không thấy. Cúi người đến đau lưng, cô mệt mỏi ngồi xuống sofa.

Ấy vậy mà ở dưới khe ghế, cô nhìn thấy một vật nho nhỏ lấp la lấp lánh bị vùi xuống.

Ban nãy khi kể về mẹ, Vương Mạo vô thức lôi chiếc nhẫn ra ngắm nhìn một chút rồi đặt qua một bên, đến lúc băng bó xong cũng quên đeo vào.

Tô Lam vui vẻ cầm lên chạy ra ngoài, Vương Mạo thấy cô vào trong lâu như vậy liền chạy vào muốn giúp cô tìm một chút.

Vừa đến cửa, cả hai đã va phải nhau. Tuy Tô Lam khá cao nhưng đầu vẫn chỉ đập vào vòm ngực của Vương Mạo, cô "A" lên một tiếng, chiếc nhẫn trong tay vì giật mình mà làm rơi bật xuống gầm giường.

Cả hai hốt hoảng nhìn theo, sau đó chạy đến chân giường, thò tay xuống.

Vương Mạo cuối cùng cũng lấy được, cô gái ngồi bên cạnh bật cười:"May quá"

Anh đeo lên tay ngắm nhìn nó nổi bật nhất so với những chiếc nhẫn khác mỉm cười nói:"Cảm ơn em"

Tô Lam đứng dậy phủi phủi quần áo nói:"Lần sau nhớ giữ cho cẩn thận đấy"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play