Đã là ngày thứ ba ở Hàn, anh rảnh rỗi muốn đưa cô ra ngoài ăn.
Nhà hàng ở ngay bên kia, anh ngỏ ý muốn đi bộ.
Cô cũng vui vẻ đồng ý.
Đi được một đoạn, anh gọi cô gái còn đang nhảy bước nhỏ vào những ô gạch trên lòng đường lại.
Cô gái hoạt bát đáng yêu khựng lại nhảy về phía anh nghe anh khàn khàn hỏi:"Lạnh không?"
Du Thừa Ân không nói dối mà gật đầu một cái:"Lạnh" lúc nói còn phả ra một làn khói trắng.
Mắt cô vì lạnh mà mắt thêm vài phần long lanh, hai bàn tay Hàn Thiên Viễn rút từ trong túi áo ra cầm lấy tay cô.
Cô ngẩng đầu nở một nụ cười như muốn làm tan đi cả cơn tuyết mùa đông, ngưỡng mộ ôm lấy tay anh chặt hơn:"Sao tay anh lại ấm như vậy?"
Hàn Thiên Viễn đứng sát lại gần cô gái cúi thấp đầu nói:"Ấm thì đừng nhảy nữa, nắm tay anh đi"
Du Thừa Ân không tin, cô mang áo phao cả ngày trời cũng chưa thấy ấm, nheo nheo mắt sau đó rút tay mình khỏi tay anh nhào vào người đối diện lục lọi túi áo.
Cô rút ra được hai bịch giữ nhiệt ở hai bên, liền lườm anh:"Anh là tên lừa đảo"
Hàn Thiên Viễn bật cười ôm lấy bả vai cô tiếp tục bước đi, trên những con đường đầy ắp người qua lại tưởng chừng như trên thế giới chỉ còn lại hai người họ tồn tại cùng nhau.
Ngày thứ tư anh lại ra ngoài bận công việc, dặn dò kĩ càng cô không được ra ngoài quá nhiều, sẽ bị cảm.
Vậy nên cô đành chán nản nằm ở trong phòng sau đó chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi mình không xem quý ông hoàn mỹ.
Nhân lúc Hàn Thiên Viễn không có ở đây, cô liền bật điện thoại lên xem, vừa xem vừa cười đến quên cả giờ giấc, lúc Hàn Thiên Viễn trở về liền thấy cô tiếp tục coi "Đàn ông khỏa thân" anh nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô gái từ phía sau.
Du Thừa Ân hốt hoảng tắt điện thoại, vẻ mặt vô tội nói:"Anh về rồi sao?"
"Chảy cả nước dãi rồi kìa"
Cô theo bản năng đưa tay lên miệng lau lau, thấy Hàn Thiên Viễn bật cười liền biết đã bị anh lừa rồi, đánh vào ngực anh.
Anh đè người lên người cô hôn xuống, môi di chuyển hết từ khóe miệng đến má đến tai, khi anh ngậm lấy dái tai cô, liền thấp giọng nói một câu:"Ở bên anh đừng có xem mấy cái đó"
Nói rồi Hàn Thiên Viễn đưa tay tháo hàng cúc trên người, từng đường nét trên cơ thể hiện ra, Du Thừa Ân nuốt xuống một ngụm nước bọt bổ nhào vào người anh, áp khuôn mặt trắng hồng lên lồng ngực ấm áp cười trêu ghẹo:"Mang lại đi, ông già noel sẽ thấy đấy"
Anh đỡ eo cô nói:"Tốt quá rồi, ông ấy sẽ tặng cho chúng ta thứ chúng ta cần đêm nay"
Hàn Thiên Viễn vô cùng rảnh rỗi vào ngày cuối cùng, lúc trước khi anh đi công tác, mỗi ngày về với chiếc giường trắng tinh lại trống không, cô không biết anh đã cô đơn đến thế nào.
Nhưng bây giờ, mỗi lần ra ngoài về đều sẽ thấy cô ở đây trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy ấm áp đến lạ lùng.
Ngày thứ năm cũng là ngày cuối cùng ở đây, Hàn Thiên Viễn kết thúc công việc bận rộn đưa cô đến Namsan, buổi chiều bọn họ nắm tay cùng nhau dạo trên con đường mòn ở công viên sau đó cùng nhau lên cáp treo đi lên tháp N.
Cô đã muốn đến đây từ lâu, xem phim truyền hình nhiều như vậy, bây giờ thật sự có thể đến tận nơi. Cô long lanh nhìn những chiếc ổ khóa xanh đỏ được móc chi chít trên hàng rào, xoay đầu mỉm cười nhìn anh:"Mình cũng móc một cái nhé?"
Anh ôm cô từ phía sau đứng trong tháp nhìn qua lớp kính một thành phố Seoul xinh đẹp đang tỏa sáng rực rỡ những ánh đèn trên những con đường cao tốc, trên những toàn nhà cao tầng dày đặc.
Sau đó cô gái liền vui vẻ khoác trên người bộ Hanbok nặng nề, lúc đó anh đã nói:"Chỉ cần em muốn, em sẽ là hoàng hậu của anh"
Thợ chụp ảnh hô:1 2 3
Anh cúi đầu hôn cô, cả hai đều mang hanbok đám cưới truyền thống của Hàn Quốc, giây phút đó cô đã từng ước có một ngày sánh bước cùng anh lên lễ đường.
Có những việc ngay từ đầu đã là không thể, dù cố gắng đến mấy cũng là con số không, nhưng kết quả như thế nào không quan trọng, chỉ cần hết mình hạnh phúc ở hiện tại,tương lai nhất định sẽ chẳng còn gì để hối tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT