Đi rồi thì đi thôi!

Hàn Thiên Viễn nghĩ vậy, tại sao anh phải bận tâm chứ?

Máy bay đáp ở thành phố London, Du Thừa Ân không nhanh không chậm bắt tay vào làm việc ngay sáng hôm sau.

Lục thị ở nước ngoài còn to hơn gấp mấy lần ở trong nước, nhìn đỉnh của tòa nhà đến mỏi cả đầu.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn là học sinh giỏi tiếng anh, năm thi vào đại học cũng suýt thủ khoa môn anh.

Nhưng giao tiếp đôi khi vẫn có phần khó khăn, bởi vì trước giờ cô hầu như chưa được giao tiếp với người chính gốc.

Vậy nhưng thật tuyệt vời ở trong công ty lại chiếm đến 80% là người Trung Quốc, đến cả tổng giám đốc cũng là người Trung, anh ấy tên là Cẩn Dịch.

Không biết bởi vì cô là nhân viên chuyển công tác hay là Lục Thăng đã nói anh ấy tới đón cô, nhưng Cẩn Dịch từ lúc cô kéo vali ra khỏi sân bay đã tiến lên tự giới thiệu sau đó giúp cô bỏ vali lên xe.

Cẩn Dịch nghĩ cô vừa mới đến chưa có nhà ở, anh ấy đã chọn cho cô một căn hộ thích hợp. Vừa hay Du Thừa Ân chưa biết nên thuê nhà ở đâu.

Du Thừa Ân cúi người cảm ơn Cẩn Dịch sau đó kéo vali vào nhà.

Ở Trung Quốc, đám người Vương Mạo, Lục Thăng hẹn Hàn Thiên Viễn đến hộp đêm uống rượu.

Anh không có gì làm nên đã đồng ý đến.

Sau khi đến mới thấy hối hận.

Vương Mạo khoác vai anh nói:"Em nói anh nghe này, chuyện tình cảm không có gì phải buồn"

Lục Thăng cũng chêm vào:"Cô ấy chuyển công tác một phần chắc là không muốn bị Thiên Viễn làm phiền"

Vương Mạo đánh vào lưng Lục Thăng:"Ai cho cậu nói đúng như vậy"

Hàn Thiên Viễn đặt ly rượu xuống rất mạnh, khiến hai người còn lại giật mình, lúc này Lục Thăng mới nói:"Du Thừa Ân cũng không có mắt nhìn rồi, anh Hàn nhà ta vừa đẹp trai vừa giàu có, cái gì cũng giỏi, kể cả trên giường cũng giỏi vậy mà lại chê anh ấy"

Vương Mạo nheo mắt:"Ể Lục Thăng, cậu thử rồi hay sao mà biết trên giường anh ấy cũng giỏi"

Lục Thăng ho khan nói:"Vừa nhìn là biết rồi.."

"..Nói tóm lại, Du Thừa Ân lần này không chọn Hàn Thiên Viễn, sau này nhất định sẽ hối hận"

Người im lặng uống rượu nãy giờ mới cau có lên tiếng:"Hai người bớt lại cái miệng sẽ chết à?"

Anh đã không muốn nhắc đến Du Thừa Ân mà hai tên này vừa mới đến đã liên tục gọi tên, nếu không phải thân thích thì giờ này đã nghe thấy còi xe cấp cứu rồi.

Vương Mạo phì cười lại nghe Lục Thăng nói:"Lúc sáng có một người bạn ở sân bay nói Cẩn Dịch trực tiếp đến đón Du Thừa Ân, lại còn giúp cô ấy thuê nhà"

Vương Mạo trố mắt lên hỏi:"Không phải chứ, anh ta quen cô ấy à?"

Lục Thăng lắc đầu:"Chắc là không đâu, hôm qua tôi gửi hồ sơ qua cho anh ta, cảm thấy anh ta có chút thích thú"

Hàn Thiên Viễn nhíu mày, Cẩn Dịch là anh họ bên ngoại của Lục Thăng, anh tất nhiên biết.

Công việc ổn, ngoại hình cũng ổn.

Hàn Thiên Viễn trong lòng lửa giận bừng bừng ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu trong tay.

Vương Mạo phì cười:"Quả này Hàn Thiên Viễn bẹp dí rồi, người ta vừa giàu vừa đẹp trai tài giỏi, nhìn kiểu gì cũng thấy không kém Thiên Viễn nhà ta chút nào"

Hàn Thiên Viễn quắc mắt nhìn Vương Mạo, anh ấy liền im bặt.

Hai từ" không bằng" lại khiến anh nhớ lại chuyện trong ô tô vài tháng trước.

Lúc đó không bất tỉnh nhân sự có lẽ đã nếm thử một chút rồi!!

Đối với chuyện hai người không đến được với nhau, Vương Mạo hay Lục Thăng đều cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Lúc này một cô gái ăn mặc thiếu vải bước đi loạng choạng sau đó vô tình cố ý ngã vào người Hàn Thiên Viễn.

Anh đang say nên không kịp phản ứng, có Vương Mạo tỉnh táo liền đạp cho cô gái kia ngã chổng cẳng.

Anh làm như vậy là đối xử tốt với cô gái kia rồi, nếu đề Hàn Thiên Viễn điên lên thì cô ta đến xác cũng không có để chôn cất.

Hàn Thiên Viễn nhíu mày nhìn con đàn bà kia, tức giận đứng dậy đi về.

Vương Mạo cùng Lục Thăng cũng rời đi, con mẹ nó vì con đàn bà mà hỏng cả buổi tối.

Sau khi Hàn Thiên Viễn về đến nhà, bộ quần áo đắt tiền lúc nãy anh mặc liền bị cho vào sọt rác sau đó vào phòng tắm tắm đi tắm lại cho đến khi khắp người đều đỏ ửng.

Anh tức giận nằm lên giường lẩm nhẩm cái tên Cẩn Dịch.

Sang ngày hôm sau, Lục Thăng liền gửi một tấm hình vào nhóm chat của ba người bao gồm Vương Mạo, Lục Thăng và Hàn Thiên Viễn.

Sau khi Hàn Thiên Viễn xem xong, anh suýt thì bóp nát chiếc điện thoại trong tay.

Bên trong tấm hình là hình ảnh Cẩn Dịch ân cần mở cửa xe cho Du Thừa Ân.

Lúc này anh chỉ nghĩ một câu là:Bọn họ đi đâu?

Lục Thăng nhắn kèm một câu [Cẩn Dịch nhanh đấy, bây giờ mới thấy Hàn Thiên Viễn nhà ta kém cỏi]

Vương Mạo: [Giờ cậu mới biết?!!]

Hàn Thiên Viễn cắn răng bấm một câu: [Đi đâu?]

Trước giờ Hàn Thiên Viễn thường nói rất ngắn gọn, anh nói đi đâu thì bọn họ ngay lập tức hiểu ra anh muốn hỏi hai người kia đi đâu.

Lục Thăng nói: [ Đi nhà hàng đấy, đàn em của tôi theo sát hai người bọn họ, sau đó đi vào phòng bao nên không thể nhìn được nữa]

Vương Mạo liền nói: [ Đi đâu sao anh lại phải quan tâm như vậy?]

Lục Thăng: [ Đúng vậy, tại sao tôi lại phải giải thích cho người không quan tâm ]

Hàn Thiên Viễn [!!! ]

Hàn Thiên Viễn để lại ba dấu chấm than sau đó tắt máy. Quyết định không nghĩ đến việc đấy nữa, ấy vậy mà vừa nhắm mắt anh lại nghĩ đến cảnh hai người họ làm loạn trong nhà hàng.

Sau đó còn nhiều cảnh thân mật khác nhau, Hàn Thiên Viễn đưa gối lên úp vào mặt. Đến lúc không thể thở nổi mới ném ra ngoài.

Cuối cùng lại phải đi nhặt chiếc gối mình vừa ném về, anh chửi thề: "Mẹ kiếp, sao mày không tự chạy lại đây"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play