Qua ngày hôm sau nhiệt độ bắt đầu tăng lên, tuyết dần dần tan. Cha mẹ Viên Viên cùng người trong thôn Đại Hà lại ra đồng, xem xét mức độ thiệt hại của hoa màu sau trận tuyết vừa qua, và tìm cách khắc phục. Chỗ nào đổ dựng lên, chỗ nào chết thì phải dặm lại, cũng may người dân phòng hờ trước có bắc mạ với làm ngô bầu để thay thế, chứ bây giờ mới đi ươm mạ tra ngô làm sao kịp thời vụ.
  Anh cả Viên Viên vẫn đi lên rừng lấy củi, anh hai đi cắt cỏ cho bò cho cá ăn, Cảnh Hoành phụ trách thả bò, Viên Viên ở nhà làm việc nhà, lúc rảnh thì đan len với học bài, mỗi người một việc phân chia rõ ràng không ai tị nạnh ai.
Ăn sáng xong ai có việc người đấy làm, Viên Viên cũng bắt đầu công việc của mình. Ở nông thôn quá nhiều việc vặt, nào là rửa chén bát, quét dọn nhà cửa, nấu cám, cho lợn cho gà ăn, giặt đồ phơi phóng, muốn làm xong hết phải đến tận trưa.

  Viên Viên xách thùng cám ra phía sau cho lợn ăn. Lợn với gà nhà cô đã đến lúc xuất chuồng, nhưng mẹ cô muốn để đến gần tết thì bán, lúc đó mới được giá. Lứa lợn này nhà cô có tám con, một con để lại tới tết thì mổ còn đâu mang đi bán hết. Năm nào cũng vậy, cứ tới tết nguyên đán là nhà cô sẽ mổ một con lợn, bốn nhà chung nhau một con mỗi nhà một đùi, vừa lấy thịt để tết ăn, vừa làm nhân gói bánh chưng. Nhìn con lợn chắc nịch vì được nuôi dưỡng tốt, Viên Viên áng khoảng phải được hơn trăm cân, mỗi nhà một đùi là hơn hai mươi cân thịt. Nghĩ đến các món ăn được chế biến từ thịt lợn làm Viên Viên chảy nước miếng, xách thùng cám to đùng không còn thấy nặng nữa. Đổ cám vào máng, bầy lợn xúm lại giành nhau ăn, tranh thủ lúc này Viên Viên đi vào chuồng hót phân. Hót phân lợn xong, cô chuyển sang hót phân bò, phân gà, nhặt trứng gà sáng nay mới đẻ. 
 
  Lúc đi qua chuồng bò, thấy con dê hôm qua bắt được đang kêu be be, Viên Viên liền đi lấy cỏ cho nó ăn. Con dê vui vẻ chạy lại ăn cỏ, không còn sợ người lạ như ngày hôm qua nữa. Viên Viên nói thầm, ăn đi dê, ăn cho béo vào mày còn sống được tới tết, nếu mày vẫn tuyệt thực như ngày hôm qua thì tao phải hoá kiếp cho mày sớm thôi. Mọi người đừng trách cô là người vô tình không có lòng thương yêu động vật, nhìn con vật nào cũng muốn ăn. Chỉ khi nào cuộc sống đầy đủ, thừ ăn thừa mặc người ta mới nghĩ đến yêu thương bảo vệ động vật, chứ bây giờ bụng thì đói miệng chết thèm, tâm trạng đâu mà yêu thương động vật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play