Tống Dư Ngộ cứ giật mắt phải suốt, hệt như sắp có chuyện không hay xảy ra vậy, thế là anh nghĩ tới Thời Kim Lam đầu tiên. Đúng lúc này có một tiếng hét chói tai thảm thiết của đàn ông vang lên từ trong đạo quán, tiếng hét cứ ngân dài cứ như người này đang bị thứ gì đó vô cùng đáng sợ truy đuổi.
Chỉ với một tiếng hét thì bọn họ không thể nhận ra người gặp nguy hiểm có phải Trương Triết Huy hay không. Tâm trạng Tống Dư Ngộ bỗng chốc trở nên bực dọc. Nhưng hiện tại không thể quay về đường cũ để vào đạo quán được nữa, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi theo Lý Tiếu Dần và cố gắng lẻn vào đạo quán theo đường anh ta chỉ với tốc độ nhanh nhất có thể.
Trương Vân Yến cũng nghe thấy tiếng kêu la thê lương không dứt, cố gắng bình tĩnh nói: “Chắc chắn không phải Trương Triết Huy đâu, tiếng hét của cậu ấy không có lố lăng như vậy.”
Tuy nhiên chính cô ấy cũng chẳng dám tin lời mình. Lúc hoảng sợ, giọng nói của một người có thể sẽ lệch tông, dẫn đến dù là người quen thì cũng sẽ khó phân biệt. Cô ấy nói vậy cốt là để an ủi bản thân và duy trì sự bình tĩnh.
Tống Dư Ngộ nghiêm túc gật đầu, ra hiệu cho Lý Tiếu Dần đi nhanh hơn.
Càng tiến về trước thì rừng cây lại càng hoang vắng, những bụi cây trên mặt đất cũng thưa thớt hơn. Cuối cùng thì ánh nắng mặt trời cũng đã có thể chiếu xuống mặt đất của núi Ngọc Tùng.
Bên dưới thảm thực vật thưa thớt là mặt đất khô cằn, nứt nẻ. Mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra từ dưới đất, dường như có thứ gì đó đang bắt đầu thối rữa và sinh dòi dưới ánh mặt trời nóng bỏng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play