Thời gian kỹ năng phát huy chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng sắc mặt Tống Dư Ngộ trở nên tái nhợt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ được, cánh môi anh dần mất đi màu đỏ.
Anh đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, đôi con ngươi màu hổ phách hết co rụt rồi lại giãn ra cứ như nhìn thấy việc gì đó rất khó tin.
Thấy vậy, cảm xúc của mọi người cũng bị anh ảnh hưởng, sắc mặt trở nên cực kỳ căng thẳng, hiếu kỳ không biết anh đã nhìn thấy gì. Song lại sợ nếu mình lên tiếng thì sẽ gián đoạn kỹ năng của anh, thế là mọi người đều kiềm chế lại nỗi sốt ruột trong lòng và im lặng đợi anh sử dụng kỹ năng xong.
Sau nửa phút im lặng, cuối cùng Tống Dư Ngộ cũng đưa tay xoa nắn giữa lông mày, yếu ớt nheo mắt nói: “Mình nhìn thấy...”
“Mình nhìn thấy Vương Lâm Giai đang bị trói hai tay, hai chân ở trong một căn phòng tối tăm.” Anh chậm rãi miêu tả lại khung cảnh mà mình đã nhìn thấy.
Trong năm giây ngắn ngủi, anh chỉ kịp nhìn thấy cảnh Vương Lâm Giai bị trói. Trong khung cảnh chỉ có một mình cô ấy đang bị băng dính dán vào miệng và mảnh vải đen che kín mắt, dường như trên mặt còn dính máu tươi.
Nói rồi Tống Dư Ngộ chợt lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, “Hình như... Hình như bên cạnh cậu ấy còn có một cái bàn trang điểm... Bên trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng đang phản chiếu... Phản chiếu một bức ảnh rất mơ hồ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT