300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

❄︎ 011 ❄︎ Ngọn nguồn Tiêu Phục Huyên hững hờ lặp lại: “À, gần như.”


3 tháng

trướctiếp

Hoa Chiếu Đình và chúng đệ tử nhà họ Hoa vẫn còn bị bình phong gió tuyết cản lại bên ngoài.

Tiêu Phục Huyên vừa định giải trừ lớp chắn ra bỗng ngừng tay. “Không được?”

Y Ngô Sinh nghiêm nét mặt. “Không thể để huynh ấy nghe thấy.”

“Gia chủ các ngươi cũng có vấn đề?”

“Huynh ấy và tôi cùng bị gần thời điểm với nhau, qua thời gian dài giờ đã ăn sâu vào gốc rễ, đừng kinh động huynh ấy.”

Ô Hành Tuyết nhìn đôi mắt chỉ còn vương chút tàn hồn của hắn. “Thời gian dài là đã bao lâu rồi?”

Y Ngô Sinh trầm tư hồi lâu mới nhẹ giọng, “Hơn hai mươi năm.”

Lần đầu hắn lờ mờ nhận ra bản thân có vấn đề đã hơn hai mươi năm về trước.

***

Vào hôm đó, Y Ngô Sinh cùng đồ đệ thân cận A Liểu đang trông số thuốc vừa mới luyện thành ở Thanh Tâm đường.

Nơi ở những người yêu chuộng thuốc trong tiên môn đều bộn bề ngổn ngang, có những loại thuốc cơ bản ai cũng dùng như hỗ trợ tăng tu vi, kéo dài tuổi thọ, trị thương, cứu người, và cả loại hại người. Bên cạnh đó, có những loại thuốc hiếm gặp quái gở hơn, thậm chí có rất nhiều loại đan dược không tên. Đây là những loại thuốc do mỗi môn mỗi phái tự luyện tự dùng, mang bản sắc riêng của mỗi môn phái đó.

Y Ngô Sinh luyện vô mộng đan, loại đan dược chỉ có riêng ở Đào Hoa châu.

Nguyên nhân ra đời loại đan dược này bắt nguồn từ một năm nọ, con đường lớn qua thung lũng Đại Bi ở bên ngoài Ngư Dương thành xảy ra nhiều sự cố liên tiếp, bá tánh và đệ tử tiên gia không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào khi rời khỏi thung lũng Đại Bi, nhưng trong vòng tối đa ba ngày sẽ bắt đầu phát sinh triệu chứng lạ…

Không biết từ đâu, sau cổ họ bất chợt xuất hiện dấu vết giống như ấn con rối, không chỉ thế còn thường ngứa ngáy cả người mà không có một chỗ cụ thể nên gãi lung tung khắp nơi. Một số người quá sốt ruột thậm chí còn phát rồ, cào gãi rách da tróc thịt trên người, đổ máu đầm đìa.

Vấn đề thứ hai là họ sẽ mộng du. Ban đêm sau khi ngủ say, họ mơ thấy mình cực kỳ cực kỳ đói nên phải ra ngoài tìm thức ăn. Một số người lấy rau củ trái cây, một số người tìm thịt cá tươi, và một số khác… bắt cả người sống.

Trạng thái này không khác gì tình trạng bị tà ma bám thân, các tiên môn đều không thể nhắm mắt làm ngơ.

Gia môn nào cũng phái người điều tra kỹ lưỡng, muốn tìm cho ra nguyên nhân xác đáng. Song có nỗ lực kỹ lưỡng bằng nào cũng vô ích, tình hình nghiêm trọng đến mức quá nửa người được phái đi đều bị trúng chiêu, số người may mắn thoát nạn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau lần ấy, gia tộc bị thiệt hại nặng nề nhất là nhà họ Phong.

Nhà họ Phong có giao tình thân thiết với Đào Hoa châu, bởi thế gia chủ nhà họ Phong — Phong Cư Yến, và anh trai là Phong Phi tự mình ghé sang, ra mặt xin thuốc cho bọn đệ tử trong môn.

Người đời đều biết, Y Ngô Sinh của Đào Hoa châu tinh thông thuật Hồn mộng, và những người bị trúng chiêu dưới thung lũng Đại Bi đều là những người ăn thịt người trong lúc nằm mơ.

Thành thử trong một khoảng thời gian ngắn, người ra vào Đào Hoa châu ngùn ngụt đến mức suýt sập cả cổng.

Y Ngô Sinh bế quan liên tục bảy ngày, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Sau bảy ngày mới luyện ra một loại đan dược mang tên vô mộng đan.

Nếu trong vòng một tháng kể từ khi bị trúng chiêu trong thung lũng Đại Bi mà uống vô mộng đan, hồn sẽ bị phong ấn bảy bảy bốn chín ngày. Đến khi tỉnh lại sẽ khôi phục như trước. Cái giá phải trả nguy hiểm nhất là đánh mất một trong năm giác quan vì phải phong hồn trong thời gian dài.

Còn nếu huốt một tháng… dù có uống cả bình vô mộng đan cũng không tác dụng gì, khi đó sa vào tình huống thần tiên cũng khó cứu!

Y Ngô Sinh dành cả năm trời luyện vô mộng đan đến độ mất ngủ nhiều ngày đêm, nhưng kết quả đã cứu được rất nhiều mạng người. Gia chủ Hoa Chiếu Đình sợ hắn kiệt quệ, bèn dặn dò riêng đệ tử trong môn không được làm phiền Y Ngô Sinh bởi những việc tủn mủn. Hơn thế, Hoa Chiếu Đình còn đặc biệt chọn một nhóm đệ tử phụ hắn ở Thanh Tâm đường.

Đến tận tầm tháng mười một cuối năm ấy, sau khi thung lũng Đại Bi bị phong ấn hơn một tháng, cuối cùng cũng không còn người bị trúng chiêu nữa.

Bấy giờ, Y Ngô Sinh mới bớt bận rộn hơn một chút.

Hôm đó, cử vô mộng đan cuối cùng được chôn dưới bình hoa.

“Số vô mộng đan này không giống đan dược bình thường, tuyệt đối không được phạm lửa, không được cho vào lò đan mà phải chôn cẩn thận dưới cát sạch ở độ sâu ba thước, ngày ngày đều tưới nước suối tĩnh trên nền đất, a…”

Y Ngô Sinh đang giải thích với A Liểu thì chợt thấy phát ngứa sau cổ, bèn chau mày gãi.

“Nước lạnh gần đông là tốt nhất, nhớ là không được…” Hắn nói tiếp, lại cảm thấy hơi ngứa nên đưa bí kiếp luyện đan dược sơ lược cho A Liểu rồi lách mình sang một bên.

Sau khi gãi một hồi, một cơn đau nhói như lửa đốt dấy lên sau cổ, hắn liền muốn quay vào trong đường. Thế nhưng vừa xoay người đã nghe A Liểu “Ơ” khẽ một tiếng và nói, “Thưa sư phụ, sau gáy người chảy máu, để con lấy cao cầm máu đến thoa cho người.”

Chỉ gãi một tí mà chảy máu?

Y Ngô Sinh thắc mắc, xua tay nói, “Không cần đâu, con chôn tiếp vô mộng đan đi, ta vào trong trước đây.”

Thời điểm đó, có một đệ tử trẻ đảm nhiệm quét tước ở trong phòng, cậu đang dọn dẹp quầy thuốc và giường đệm. Thấy Y Ngô Sinh bước vội vào mà trên tay còn dính máu, cậu sốt sắng chạy đi lấy cao cầm máu. “Thưa tiên sinh, để con giúp ngài.”

Y Ngô Sinh nhìn vào ngón tay dính máu cát của mình xong không từ chối nữa mà ngồi xuống bên bàn, chờ đệ tử thoa thuốc. Chờ mãi một hồi lâu mà chẳng thấy người đệ tử làm gì.

“Sao thế?”

“Thưa tiên sinh, ngài…” Đệ tử trẻ lạc cả giọng.

Y Ngô Sinh ngoái đầu thì thấy cậu ta siết chặt hộp thuốc cao trên tay, sắc mặt trắng bệch.

“Sao mặt con tái mét như vậy? Bị thương da thịt cũng thường gặp thôi mà, có mấy vết trầy mà con hoảng hốt thế,” Y Ngô Sinh cũng dở khóc dở cười, cầm khăn lau tay mình rồi tính lấy hộp thuốc cao để tự thoa. Song đệ tử trẻ run tay lẩy bẩy, đánh rớt hộp làm thuốc cao văng tung toé đầy đất.

Y Ngô Sinh kinh ngạc, hối hả vén vạt bào tiến vào phòng trong tìm hai tấm gương đồng để soi phía sau xem một chút. Hắn nhìn thấy vết trầy sâu hoắm sau gáy mình đang đổ máu đầm đìa, hoàn toàn không giống vết cào do ngón tay người thường gây ra mà giống như bị móng vuốt rạch nên vậy.

Bên dưới vết rạch đó có dấu tích một ấn ký đen trũi hệt như dấu vết trên cổ những người bị trúng chiêu trong thung lũng Đại Bi.

Chỉ trong nháy mắt mà Y Ngô Sinh ớn lạnh cả người, lập tức thả gương đồng xuống, lục tung ngăn tủ để tìm số vô mộng đan còn sót lại.

Với người thường thì chỉ một viên vô mộng đan là đủ.

Hắn nuốt trọng một viên, không thay cả quần áo mà nằm thẳng xuống giường. Thế nhưng hắn nằm chong mắt đến tối mịt mà linh hồn không hề có dấu hiệu bị phong lại. Hắn bèn ngồi dậy, run rẩy với lấy bình thuốc đổ hết vô mộng đan ra nuốt vào toàn bộ…

Bấy giờ, hắn đã có thể thiếp ngủ, nhưng không phải vì phong hồn.

Vô mộng đan do chính tay hắn luyện ra, dĩ nhiên hắn hiểu rõ tác dụng và hiệu lực của nó hơn bất kỳ một ai. Nếu bị trúng chiêu quá một tháng thì có uống bao nhiêu thuốc cũng bằng thừa.

Và cứ thế, hắn không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra về sau nữa.

Ngặt nỗi, dù trí nhớ mịt mờ nhưng hắn vẫn biết chuyện gì xảy ra — tà ma nhập thể bị quấy nhiễu liền mau chóng cắn nuốt linh hồn và xác thịt như tằm ăn lá, kế đó chiếm lấy xác và trở thành chủ nhân mới của cơ thể này. “Hắn” vẫn làm những việc ngày ngày thường làm, không có hành động hay cử chỉ nào bất thường để người khác nghi ngờ, và lặng lẽ chờ cơn đói ập đến.

Sau một quãng thời gian, tà mà sẽ đói đến tột độ, chúng thèm thuồng linh hồn và thể xác người sống.

Thi thoảng có những khoảnh khắc Y Ngô Sinh phục hồi chút ý thức. Đó chừng như mảnh tàn hồn sót lại không cam lòng rời đi và nỗ lực muốn đoạt lại quyền kiểm soát.

Trong lần tỉnh táo ngắn ngủi đầu tiên, hắn thấy cậu đệ tử trẻ giúp mình thoa thuốc  hôm nào đang quét trần bên cạnh kệ sách, cậu còn thi lễ với hắn và thưa một tiếng “Tiên sinh”, khi hắn gõ nhẹ lên gáy cậu ta thì nghe được âm thanh trống rỗng như gõ mõ.

Lần tỉnh táo ngắn ngủi thứ hai là cái đêm rét hai mươi lăm năm trước. A Liểu gào khóc trước đường hắn như một tên điên, anh trai hắn là Y Ngô Thê đang nằm lặng trên vũng máu, khi gõ lên người vợ con lẫn phụ thân đều vang lên âm thanh rỗng tuếch như cậu đệ tử trẻ kia.

Là người xuất thân từ tiên môn, cũng từng là một anh tài nổi trội, mà sao đêm hôm ấy quanh hắn tang tóc bi thương trải khắp lối.

Hắn hãy còn nhớ rõ về khuya hôm đó mình đã tốn biết bao linh thần mới vùng vẫy lấy lại chút ý thức và chạy một mạch đến Tiễn Hoa đường, nơi ở của gia chủ. Hắn muốn khẩn báo cho Hoa Chiếu Đình để từ bỏ chức danh đường trưởng lão, phó thác lại những công việc còn dang dở, và nhờ Hoa Chiếu Đình xuống tay kết liễu cuộc đời mình.

Tà ma trong cơ thể hắn sẽ không để cho hắn tự sát nên hắn cần tìm một người có thể thắng được mình để xuống tay.

Y Ngô Sinh lảo đảo đến được Tiễn Hoa đường, không màng lễ nghi mà đẩy thẳng cửa đường vào trong.

Hoa Chiếu Đình đang đứng nghiêng mình, tay cầm một ấm trà cổ cao tưới nước cho chậu hoa cạnh tường. Hắn nghe tiếng bèn ngoái sang, trông khuôn mặt tràn trề mệt mỏi. Hắn chỉ vào Y Ngô Sinh, nói, “Ôi, Ngô Sinh à, nếu là một đệ tử trong môn bị ta hạ lệnh cấm túc rồi, còn dám đặt chân vào Tiễn Hoa đường mà không có sự cho phép của ta thì chắc chắn phải nhận hình phạt nặng nề đấy.”

Y Ngô Sinh không trả lời, hắn cảm thấy mình đang dần mất đi ý thức, nhưng nhất định phải nắm lấy cơ hội này trình bày xong xuôi mọi việc trước khi chuyện đó xảy ra.

Thế nên, hắn khốn đốn va mạnh vào cạnh bàn, với tay siết chặt cánh tay Hoa Chiếu Đình, gọi, “Gia chủ…”

Hắn dùng sức quá đà, siết tay lôi mạnh khiến Hoa Chiếu Đình cũng đập vào cạnh bàn, cơ thể người kia chao nghiêng chúi thấp xuống.

Y Ngô Sinh nhìn thấy sau gáy người kia.

Phía sau cổ Hoa Chiếu Đình cũng có một vết cào đã khép lại một nửa, bên dưới vết cào là một dấu ấn đen thùi.

Đồng tử Y Ngô Sinh thít lại trong nháy mắt, cơn ớn lạnh chạy dài từ đầu đến chân.

“Đệ làm sao thế?” Hoa Chính Đình hỏi hắn.

Y Ngô Sinh chết lặng, lời muốn nói ra kẹt trên đầu lưỡi, “Đệ… đệ phải bế quan một thời gian.”

***

Y Ngô Sinh tái mét mặt mày, chết lặng cả người, ngoái đầu lướt nhìn A Liểu đang thẫn thờ và nói, “Bản tính A Liễu ngày thường nồng nhiệt và điềm đạm, cậu ta là mẫu người có thể cán đáng đại sự, đồng thời cũng là đệ tử tiên môn nên sẽ không nổi điên hoá khùng chỉ vì nhìn thấy ai đó bị giết. Chắc chắn cậu ta bị ai đó hạ cấm thuật để không thể nói năng đàng hoàng được.”

“Sau đó, tôi quay lại Thanh Tâm đường rồi chỉ kịp làm một việc,” Y Ngô Sinh trầm giọng. “Tôi đặt thêm một tầng cấm thuật lên cậu ta. Ít ra thì, một khi chịu hai lớp cấm thuật nặng như vậy, không ai ở Đào Hoa châu có thể giải được. Cấm thuật có tác dụng đến lúc nào, cậu ta sẽ điên khùng đến khi ấy.”

“Tôi chỉ sợ nếu cậu ta tỉnh táo mà nhỡ đâu lỡ miệng thì có ai trên Đào Hoa châu giúp được cậu ta đâu chứ.”

Suy cho cùng, A Liểu đã trưởng thành theo gót Y Ngô Sinh từ bé, phải chứng kiến ngọn nguồn cái chết của Y Ngô Thê rồi ắt sẽ muốn giãi bày với Y Ngô Sinh. Đến khi đó mà thấy được dấu ấn sau cổ Y Ngô Sinh thì kết cục có thể khác gì cậu đệ tử quét tước kia.

“Sau lần đó, tôi không tỉnh lại lần nào nữa cho đến hôm nay,” Y Ngô Sinh bước qua sân trong màn đêm thăm thẳm, phóng tầm mắt về những người lao nhao bên ngoài vách ngăn gió tuyết. “Nếu không kinh động đến tà ma, có khi đến hai lăm năm cũng ngủ yên như thế. Gia chủ nhập đạo bằng kiếm, là một trong số hiếm người đã đến gần với trình độ phi thăng thành tiên trong mấy trăm năm trở lại đây. Một khi tà ma ký sinh trong cơ thể huynh ấy bị quấy nhiễu thì chẳng mấy ai có năng lực vượt trội đủ sức để ngăn cản, chỉ e trăm ngàn đệ tử Đào Hoa châu chúng ta đều sẽ…”

Hắn chưa nói hết câu đã thấy bóng kiếm vút ra khỏi vỏ ngay kề bên.

Y Ngô Sinh: “?”

“Cậu… tuyệt đối không được đâu!” Y Ngô Sinh không thể ném tờ giấy đi nhưng hốt hoảng đến độ quát to mà không màng đến lễ nghĩa, xong mới sượng giọng.

“Thôi, chậm rồi, ông hãy nghỉ ngơi chút đi,” Ô Hành Tuyết kéo người lại, quay sang thấy luồng kiếm ý hừng hực băng sương quanh người Tiêu Phục Huyên, y nghiêng đầu hỏi Y Ngô Sinh. “Ông nói tu vi gia chủ thế nào?”

“Gần như phi thăng!” Y Ngô Sinh khẳng định.

Tiêu Phục Huyên hững hờ lặp lại, “À, gần như.”

Giọng nói vừa thốt, bóng kiếm kia đã bay ngất trên cao, xé ngang trời thành vạn tia sáng vàng rực rỡ, giữa tấm khiên mịt mù bằng gió tuyết, chúng kéo theo tiếng sấm cửu thiên, đánh thẳng một đường về phía Hoa Chiếu Đình.

Lời tác giả:

Mọi người chờ lâu rồi, *cúi đầu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp