300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

❄︎ 010 ❄︎ Hồi sinh Có tính là huynh vi phạm thiên quy không?


3 tháng

trướctiếp

Ánh mắt Tiêu Phục Huyên trĩu xuống. Trông y như muốn gọi “Ô Hành Tuyết” nhưng còn dè chừng A Liểu bên cạnh nên rồi không nói gì.

Người đứng cạnh cột đỏ nhìn y một hồi thì tỏ nét mặt khó hiểu, “?”

“Sao huynh nhìn ta như vậy?” Ô Hành Tuyết hỏi.

Tiêu Phục Huyên ngẩng cằm, chỉ tay vào tên điên A Liểu nằm dưới nền đất ngập máu và trầm giọng nói, “Có chuyện gì ở đây vậy?”

“Huynh hỏi ta ấy à?” Ô Hành Tuyết cụp mắt nhìn Y Ngô Sinh nằm soài trên mặt đất và im lặng đôi chốc.

Ban nãy khi họ dẫn đầu lũ tà ma bới một vòng Đào Hoa châu, chàng vẫn rất chi hào hứng. Còn bây giờ khi đứng bên cạnh vũng máu đọng trên đất, giọng chàng trầm thấp kết hợp với nước da tái nhợt nên lộ vẻ suy sụp vô cớ.

Trông thấy dáng vẻ như vậy, Tiêu Phục Huyên khẽ chau mày, chớp mi và dời mắt đi. Không chờ Ô Hành Tuyết mở miệng, y đã nói, “Thôi.”

Thanh kiếm nằm yên trong vỏ trên tay y lật sang, gõ đầu vỏ lên mu bàn tay A Liểu.

A Liểu rụt mạnh tay về, buông rớt thanh trường kiếm đánh leng keng trên đất và lăn một vòng. Máu thấm đầy tua kiếm bạc treo mặt đá phù dung, chảy trên những đường vân ngọc chạm làm nổi bật hai chữ “Ngô Sinh”.

A Liểu ngẩn ngơ nhìn đăm đăm mặt đá kia, đoạn mất hết sức lực ngã khuỵu trên mặt đất.

Advertisement

Tiêu Phục Huyên vén vạt áo bào, chống gối quỳ một chân trước mặt Y Ngô Sinh và chạm nhẹ lưng ngón tay lên trán đối phương tính kiểm tra linh hồn, song nhìn thấy người đứng bên cột đỏ lập tức di chuyển.

Ánh đèn chiếu ngược bóng người kia thành một khối xam xám, bóng xám ấy hướng thẳng từ cột đỏ đến cạnh người y rồi co lại thành một cục.

Tiêu Phục Huyên ngừng động tác, liếc sang bên cạnh. Vừa nhìn liền thấy Ô Hành Tuyết đang im re ngồi chồm hổm kế bên y, chàng nhìn A Liểu đã mụ mị nằm bẹp trên đất, xong ngoái đầu đi và cất giọng mềm mại, “Tiêu Phục Huyên, huynh có cảm thấy nhóc điên này bất thường quá không?”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Cái này mà gọi là cảm thấy à?

Nét mặt y bắt đầu chuyển sang khó diễn tả nên lời. Thế nhưng y vẫn không hé môi mà chỉ nhìn Ô Hành Tuyết, chờ người kia nói tiếp.

Kết quả người kia cũng nhìn ngược lại y và chờ một lời đáp chứ không tính nói gì thêm, trông hiền hoà đến mức “ngoan ngoãn”.

“…”

Tiêu Phục Huyên không dao động.

Sau một hồi, Tiêu Phục Huyên giần giật khoé môi, “Thế rốt cuộc khi ta đi tìm Y Ngô Thê thì có việc gì xảy ra ở đây?”

Ô Hành Tuyết tư lự rồi nói, “Cậu ta đang nằm liệt trên mặt đất thì đột ngột bật người như mới tỉnh dậy, sau đó phóng người về phía thanh kiếm của Y Ngô Sinh.”

Tiêu Phục Huyên: “Sau đó?”

Ô Hành Tuyết: “Sau đó lạ lắm, nhóc điên này đâm một nhát kiếm đã giết chết Y Ngô Sinh rồi.”

Trên người Y Ngô Sinh chỉ có đúng một vết kiếm nằm ngay giữa tim không chếch một li, vết chém bén lẻm dứt khoát. Chỉ chém một nhát là xong, không đả động thêm một chút nào nữa.

Ô Hành Tuyết: “Huynh từng gặp người điên bao giờ chưa?”

Tiêu Phục Huyên: “… Đã từng.”

Ô Hành Tuyết gật gù. “Thế thì không khó giải thích, huynh từng gặp ắt sẽ biết người điên thường rất hung hãn nhưng tay chân không ổn định, càng lên cơn điên rồ thì càng run rẩy. Thế mà nhóc điên này trái lại, chẳng những không run lấy một chút mà còn không mảy may lộ biểu cảm gì trên mặt. Ta nghĩ…”

Chàng nhìn A Liểu, dường như có chút xuất thần giữa bầu không khí yên tĩnh. Tiếp tới chàng thu lại tầm mắt và nhìn về phía Tiêu Phục Huyên. “Chắc có ai điều khiển cậu ta rồi.”

“…”

“Huynh nghĩ là ai điều khiển.”

“…”

Tiêu Phục Huyên nhìn chàng, cảm thấy tê rần cả người.

Một lúc lâu sau, y cười lạnh, thốt, “Không biết, chắc là ta điều khiển ha.”

Nói đoạn, y cũng không nhìn Ô Hành Tuyết nữa, thế mà dường như người kia cũng hết sức ngỡ ngàng trước đáp án này nên chẳng nói thêm tiếng nào.

Lại một lúc lâu sau, y nghe Ô Hành Tuyết “Ò” một tiếng.

Ngon, còn có gan dám “Ò”.

Tiêu Phục Huyên dửng dưng cong tay gõ lên trán Y Ngô Sinh xem thử thì xác nhận đúng là tiếng cộc cộc rỗng giống hệt vô số người đã chết trước đây. Song phảng phất trong tiếng rỗng không đó là một lời thở dài khẽ vô cùng.

Tiêu Phục Huyên ngẩn người, nhanh chóng cầm tay trái Y Ngô Sinh lên, ấn vào tâm vị trên cổ tay và đẩy lên trên thì phát hiện có thứ gì đó cộm lên bên dưới. Ngay tức thì, vết cộm trên cổ tay trườn lên phía trên như một con rắn ngoe nguẩy bỏ trốn. Nó bò dọc cánh tay, lên tới cổ rồi tiếp tục hướng lên cao hơn.

Đồng tử đã tan rã của Y Ngô Sinh đột ngột co lại. Kế đó, tròng mắt hắn lay động hắt một phiếm sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn dầu.

Giống hệt như… đã sống lại!

“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết bất ngờ thốt lên, gần như quên mất bên cạnh còn có người ngoài là A Liểu. Gương mặt cúi gằm của chàng lại ngẩng cao, nhìn đau đáu vào Y Ngô Sinh. Một lúc sau, chàng quay sang mà nhìn đau đáu vào Tiêu Phục Huyên.

Tiêu Phục Huyên có thể nhác thấy ánh mắt chàng qua khoé mắt, song không dời mắt sang mà chỉ “Ừm” một tiếng.

Y không ngừng động tác, khi Y Ngô Sinh vừa tính mở miệng nói chuyện, y hoá ra hai tấm vải đen dài từ thinh không và bịt mũi miệng hắn lại.

“Ông ta bị gì thế?” Ô Hành Tuyết hỏi.

Tiêu Phục Huyên đáp, “Nhát kiếm vừa rồi đã trừ khử toàn bộ tà ma trong cơ thể ông ta. Thứ ông ta ngậm trong miệng hiện tại chỉ là một mảnh tàn hồn còn sót sau khi bị tà ma cắn nuốt như tằm ăn lá.”

Người chết không thể sống lại. Người sống bị tà ma nhập vào cắn nuốt đến cạn kiệt thì chỉ còn một lối thoát chót cùng là cái chết.

Nhưng trong những chuyện huyền thoại về tiên có kể về một biện pháp mượn nhờ tiên khí của Thượng tiên để lưu giữ tàn hồn sót lại, miễn giữ nguyên tiên khí ấy không lọt ra ngoài thì có thể kéo dài tính mạng cho họ trong một thời gian.

Đúng là có biện pháp này nhưng rất hiếm ai dùng. Bởi rằng một khi đã phi thăng thành tiên, không thể tự tiện can thiệp vào sự vụ nhân gian được nữa.

Tiên cũng có quy củ của tiên, việc trừng phạt hay ân thưởng, sinh hay tử, cứu hay không cứu đều cần tuân thủ Thiên đạo Linh đài. Bằng không, hôm nay chúng tiên lại nhúng tay vào việc này bỏ ngỏ việc nọ, mai lại lo toan cho việc nọ ngó lơ chuyện kia thì nhân gian sẽ trở thành chốn loạn lạc.

Bản thân Y Ngô Sinh cũng không rõ sự tình.

Hắn vừa được giải thoát khỏi ma quỷ bám thân nên trên mặt không còn nụ cười ma mị kia nữa, một khi ánh đèn ấm áp rọi vào toát nên vẻ hiền hoà dịu dàng. Thoạt trông khác hẳn bóng dáng của người bị lu mờ ý thức khi trước.

Hắn nhíu chặt mày, muốn hỏi nhưng nhận ra miệng mũi mình đã bị tấm vải đen bịt kín không một chỗ hở.

“A… Aa…” Y Ngô Sinh ngoái sang gào hai tiếng về phía Ô Hành Tuyết.

Hắn duỗi tay tính tháo băng vải đen ra nhưng bị Ô Hành Tuyết quạt tay đi mất. Quạt tay đi rồi, chàng mới hỏi Tiêu Phục Huyên, “Có phải không được tháo tấm vải này ra đúng không?”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Chàng nói với Y Ngô Sinh, “Nếu tháo ra ông sẽ chết đó.”

Y Ngô Sinh lại kêu “Aa” thêm hai tiếng nữa rồi buông tay xuống dù không lấy gì làm dễ chịu.

Ô Hành Tuyết bất chợt hỏi, “Vậy xem như là ông ta sống lại rồi ư?”

Tiêu Phục Huyên khẽ lắc đầu.

Hẳn nhiên không thể xem là sống bởi chỉ còn một mẩu tàn hồn mà thôi, có được tiên khí chống đỡ đi nữa cũng không biết giữ được mấy ngày. Biện pháp này y cũng không thường dùng nên không có cơ sở nào mà tham chiếu.

“Không tính là sống lại à?” Ô Hành Tuyết lại nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Phục Huyên trầm tư hồi lâu mới nói, “Miễn cưỡng.”

“À,” Ô Hành Tuyết gật gù.

Sau một hồi như vậy, nét suy sụp trên mặt chàng gần như không còn nữa.

Khi Y Ngô Sinh chống người dậy trên mặt đất, Ô Hành Tuyết nhìn chòng chọc vào cánh tay Y Ngô Sinh, ngón cái buông bên người giật lên trong vô thức mà chính chàng cũng không nhận ra.

Chàng phủi áo choàng và đứng thẳng người, vừa tính ra ngoài sân xem động thái những môn đồ nhà họ Hoa thì nghe giọng trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên, “Muốn học à?”

Ô Hành Tuyết bỡ ngỡ, ngoái đầu nhìn y. “Sao cơ?”

Tiêu Phục Huyên lia sang nhìn Y Ngô Sinh rồi quay trở lại, dừng ánh mắt trên tay Ô Hành Tuyết.

Bấy giờ, Ô Hành Tuyết mới sực nhận ra. “Ý huynh là cách huynh cứu người vừa nãy ấy à?”

Chàng lặng người một chớp mắt rồi bật cười, “Trên người ta không có một tẹo tiên pháp, mà cũng chẳng có tài năng thì làm sao mà học được. Huynh đang… trêu ta đấy à?”

“Không.”

“Lại nói,” Ô Hành Tuyết tiếp tục, “ta xem trong truyện toàn thấy…”

Lại là đọc truyện…

Tiêu Phục Huyên thoáng đơ người, chờ nghe tiếp lời chàng, song chàng không tiếp tục câu chuyện nữa.

“Thấy gì?”

“Thấy…”

Ô Hành Tuyết nhìn lướt qua Y Ngô Sinh và A Liểu, ngoắt ngoắt ngón tay.

Tiêu Phục Huyên: “…”

Y khẽ cúi đầu lại gần hơn chút.

Ô Hành Tuyết nhỏ giọng nói, “Trong truyện toàn kể là tiên và phàm là hai cõi riêng biệt, thần tiên không thể tuỳ tiện can thiệp việc sống chết của người trong nhân gian. Ban nãy huynh cứu Y Ngô Sinh một phen, rồi giờ còn ngỏ ý dạy tiên pháp cho phàm phu tục tử như ta, liệu có tính là… vi phạm thiên quy không?”

Nói xong câu chót, chàng còn nhoẻn cười đôi chút và ngước mắt nhìn Tiêu Phục Huyên.

Tiêu Phục Huyên rất cao mà khuôn cằm lại thon gầy và sắc sảo, khi y cúi đầu xuống, động tác duỗi ra khiến đường viền kia càng thêm rõ rệt và khẽ lay động khi y cất tiếng nói.

Chàng nói xong thì thấy nét mặt Tiêu Phục Huyên điềm nhiên, y nghe rồi chỉ “Ừm” một tiếng. Sau đó một lúc, y mới nói, “Không tính. Tiên Đô đã không còn, và ta lúc này cũng không phải Thiên Túc thượng tiên gì đó.”

Y liếc sang Ô Hành Tuyết, nói, “Ta chỉ chuyển thần thức mình vào cơ thể này, không phải bị ngươi biến thành rối rồi à?”

Ánh mắt Ô Hành Tuyết giật thót.

“Con rối sao có thể vi phạm thiên quy Linh đài.”

Y nói đoạn phất ra một mảnh giấy ánh kim từ giữa trời, đưa cho Y Ngô Sinh và nói, “Có vài việc muốn hỏi ông, ông lắng nghe rồi trả lời ta. Chỉ cần bóp tờ giấy này là ta sẽ nghe được.”

Y Ngô Sinh sững sờ, tay nhận mảnh giấy. Câu hỏi đầu tiên lập tức truyền sang, “Vì sao ngài cứu tôi?”

“Ta còn có việc cần nhờ ông giúp,” Tiêu Phục Huyên nói.

Nói đoạn, y chỉ sang Ô Hành Tuyết. “Trong trạng thái hiện tại, ông có thực hiện được thuật hồn mộng không?”

Y Ngô Sinh gật đầu.

Tiêu Phục Huyên: “Vậy thì một lát nữa, phiền ông kiểm tra cho cậu ta một chút.” 

Xong xuôi, y lại nói với Ô Hành Tuyết, “Ông ta am hiểu thuật Hồn mộng, hiện giờ chắc ngươi còn chưa rõ. Thuật này chỉ cần kiểm tra bằng tay là có thể tỏ tường linh hồn ngươi đến từ nơi nào và nên trở về đâu.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Y Ngô Sinh gật đầu. “Tôi… tôi sẽ cố gắng hết mình.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Trông chàng đơ ra một thoáng nhưng thoắt cái đã biến mất.

Tiêu Phục Huyên liếc nhìn chàng, kế đó mở cửa ra và nói với Y Ngô Sinh, “Trước mắt còn một việc quan trọng cần xử lý, ông hãy nói rõ chân tướng sự việc với những người trong gia tộc mình, ví dụ như những tin đồn phát tán năm xưa.”

Ngờ đâu, Y Ngô Sinh giương mắt nhìn biển người bên ngoài nhà rồi nói, “Có gia chủ ở đây nên không được.”

Tác giả:

Chờ lâu rùi~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp