300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

❄︎ 009 ❄︎ Sát nhân Y Ngô Sinh ngã xuống vũng máu với nụ cười như tạc anh mình năm xưa.


3 tháng

trướctiếp

Thông thường, trước khi bế quan, Y Ngô Sinh sẽ thiết lập cấm chế quanh Thê Ngô viện để tránh có người trót vào nhầm mà gây phiền.

Đệ tử trong môn tất nhiên đều biết quy tắc này và cũng không một môn đồ mới vào nào ngu ngơ làm bừa, huống hồ trên Đào Hoa châu còn có tên điên A Liểu quấy phá khắp nơi.

Hiện tại, những cấm chế đó vẫn còn nguyên vẹn, vì thế mà bọn tà ma dưới lòng đất cũng bị cản bên ngoài nhà, không cách nào tràn vào được.

Khi cả đám đều dừng bước không di chuyển thì kẻ duy nhất cử động cũng là kẻ gây sự chú ý.

Y Ngô Sinh chính là kẻ “duy nhất” đó.

Gần cả ngàn đệ tử nhà họ Hoa theo bước đuổi đến nơi thì đột ngột dừng bước, thất kinh nhìn chòng chọc Y Ngô Sinh.

“Chuyện gì thế này?”

“Không phải tiên sinh đang bế quan à?”

“Đúng vậy!”

“Vậy sao ngài ấy lại đứng chung với lũ tà ma ở đây?”

Âm thanh vừa cất lên, tất cả im bặt. Vì ai nấy đều hiểu đáp án là gì, cái dáng vẻ xiêu vẹo mà vật vờ gấp gáp chạy vào trong đó đã nói lên tất cả.

Advertisement

Không phải hắn đang đứng chung với lũ tà ma, hắn chính là một trong số tà ma. Là một trong những thứ bị chôn sâu trong lòng đất, giờ đây bị hấp dẫn bởi kẻ mạnh nào đó mà chạy thục mạng xuyên đêm trên Đào Hoa châu.

Chúng đệ tử nhà họ Hoa bàng hoàng trước kết quả khó ngờ này, ai nấy đều cứng đơ một chỗ không biết phải làm sao.

Chỉ có một người không hề dừng bước mà ngã nhào ra đất từ giữa đám đệ tử.

“Cẩn thận…”

Giữa tiếng hô thất thanh, người đó té ập vào đống bùn đất bị khuấy động bởi tà ma. Cậu ta gào “A a” điên cuồng rồi giãy giụa muốn né tránh.

Người đó hẳn nhiên là A Liểu.

“A Liểu!”

“A Liểu mau quay về đây!!!”

Những đệ tử đứng trước hàng muốn chạy tới kéo cậu ta về thì Y Ngô Sinh đột ngột ngoái đầu. Người hắn không hề động đậy mà chỉ xoay chiếc cổ ra sau trong một tư thế người sống không đời nào làm được.

“A Liểu…”

“Ôi A Liểu…”

Y Ngô Sinh cất tiếng gọi như một lời thở dài, kế đó cong ngón tay lại…

A Liểu đang lăn lộn trên mặt đất bị túm lấy từ xa và kéo vụt tới trước mắt Y Ngô Sinh trong nháy mắt.

Y Ngô Sinh bóp cổ cậu lôi vào nhà.

“A Liểu!!”

“Thưa tiên sinh!!!”

Lưỡi kiếm của chúng đệ tử vung lên, kiếm ý của gần cả ngàn người phóng ra cuồn cuộn nhưng mãi vẫn không tấn công.

Trong đám bọn họ, có người bái sư Y Ngô Sinh, có người từng được Y Ngô Sinh cứu chữa. Còn những người không thuộc hai nhóm đó cũng đã từng uống canh luyện thể dưỡng khí mà Y Ngô Sinh bào chế cho đệ tử.

Dù giờ đây tiên sinh của họ không ra người cũng không ra ma nhưng họ không cách nào xuống tay được.

Song, nếu không xuống tay thì A Liểu chết mất!

Tà ma là thứ đói khát không ngừng, hễ đói là chúng lại thèm ăn. Mà thức ăn của chúng lại là linh hồn và thể xác người sống.

Y Ngô Sinh đã bế quan nhiều ngày, dĩ nhiên là cực kỳ đói khát.

***

A Liểu quơ quào tay chân, không ngừng giãy giụa.

Cậu ta bị người bóp cổ nên không thốt nổi thành lời mà chỉ rên lên những tiếng “Hư hử” trong cổ họng.

Kiếm khí phóng ào ạt từ cơ thể cậu, chém loạn xạ khắp nhà, chỉ trong nháy mắt mà tất cả trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Y Ngô Sinh cũng bị kiếm khí chém rất nhiều nhát, vết thương rách đổ máu liên tục thấm ra áo ngoài mà bản thân như không hề cảm nhận được. Hắn lôi A Liểu lại gần và chúc đầu vào ngửi mùi người sống trên cơ thể cậu.

Gân mạch xanh tím nổi trên mu bàn tay khiến lớp da tay hắn trông chỉ như một lớp màn mỏng.

“Ưm… Hư…” Từ cổ A Liểu trở lên đã bắt đầu nổi đỏ bầm tím, cậu cố giữ tiêu cự, tròng mắt nhìn Y Ngô Sinh chòng chọc.

Nét mặt Y Ngô Sinh chết lặng, để mặc cậu dòm và úp bàn tay lên đỉnh đầu cậu.

Ngay kế đó, cả người A Liểu thình lình cứng lại, toàn thân run bần bật. Đây là phản ứng của cơ thể khi linh hồn đang bị rút ra ngoài. Có là kẻ điên như cậu cũng cảm nhận được nỗi kinh hoàng tột độ.

Sau cùng, cậu nấc lên được một tiếng nghẹn ngào, nắm lấy cổ tay Y Ngô Sinh. Giữa cơn hoảng loạn ngất trời, cậu thốt lên được một chữ, “Sư…”

Y Ngô Sinh đơ người.

Nghe được chữ ấy, ngón tay hắn khẽ run rẩy. Tựa như đó là chút linh thức cuối cùng sót lại đang nỗ lực ép xuống bản tính của tà ma.

Rủi thay, phần còn sót lại quá mỏng manh.

Hắn bẻ vẹo mấy cái rồi hơi hé miệng, song chữ “Liểu” còn chưa thành thì ngón tay đã siết chặt lại.

“Aaaaaaaa!!!!!!”

A Liểu gào thê thiết.

Đột nhiên!

Cả căn nhà sáng bừng như ánh tuyết, khiến Y Ngô Sinh thất kinh rụt tay lại một chút.

Ngay sau đó, một luồng ánh kiếm khổng lồ vun vút chém thẳng từ tầng hai, hiên ngang cắm thẳng xuống trước mặt Y Ngô Sinh.

Y Ngô Sinh bất thình lình thả tay!

Hắn bị kiếm ý lạnh băng quật mạnh ra, đập cả người lên cột chống, hộc máu đầy miệng.

Khi hắn kịp ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết rành rành trước mắt.

A Liểu quỳ rạp trên mặt đất, ho sù sụ đến mị cả đầu. Cậu muốn bỏ chạy nhưng tay chân đều mềm oặt ra, lóng ngóng chật vật một hồi rồi cuối cùng chỉ lật người lại, sải lai trên nền đất thở dốc hồng hộc. 

“Nhóc điên này còn cứu được không?” Ô Hành Tuyết cúi người kiểm tra hơi thở A Liểu.

Tiêu Phục Huyên liếc nhìn hành động của chàng rồi chạm lưng ngón trỏ lên trán A Liểu.

“Còn cứu được.”

Linh hồn vẫn còn gần nguyên vẹn chứ chưa bị hút hết.

“Số cậu ta còn may đấy,” Ô Hành Tuyết rút ngón tay đang đặt dưới mũi cậu lại và học theo Tiêu Phục Huyên nhích lên trán A Liểu.

Chạm rồi cũng không thấy có hiệu quả gì ráo.

Tiêu Phục Huyên: “…”

Tiêu Phục Huyên: “Dò được gì rồi.”

Ô Hành Tuyết: “Đầu cậu ta nóng hơn cả tay ta.”

Chàng nói đoạn ngồi dậy, ngoái đầu nhìn về phía Y Ngô Sinh vừa hộc máu. Một lát sau lại vươn người duỗi tay muốn xem thử.

Tiêu Phục Huyên: “…”

Y chặn chàng lại bằng một tay, đẩy người ra sau lưng trong nét mặt vô cảm, sau đó tự mình đưa tay kiểm tra linh hồn.

Linh hồn Y Ngô Sinh khác hẳn A Liểu. Khắp thân thể bám đầy tà khí, vì đối nghịch hoàn toàn với tiên thức trên người Tiêu Phục Huyên nên sinh ra phản ứng mãnh liệt khủng khiếp.

Y Ngô Sinh giật bắn mình, lập tức rụt người lật ngang hòng trốn khỏi tay Tiêu Phục Huyên, song không những không trốn khỏi mà còn bị ấn đầu xuống, dập mặt trên đất.

Tiêu Phục Huyên chỉ đặt mấy ngón tay trên lưng y mà nặng nề như sức tạ ngàn cân.

Y Ngô Sinh vật vã trong khốn đốn, tóc xoã lếch thếch, áo quần nhăn nhúm, ngay cả kiếm bên người cũng rớt trên đất.

Tiêu Phục Huyên e hắn sẽ rút kiếm tấn công, vừa tính đá kiếm ra xa thì nghe tiếng Ô Hành Tuyết thắc mắc, “Tiêu Phục Huyên, dấu ấn trên cổ ông ta là gì vậy?”

Cái con người này cứ mở miệng là tự nhận mình là “người phàm mắt thịt” nhưng gan to phải biết, chàng ta đang ngồi chồm hổm trước mặt Y Ngô Sinh, tay chìa ra vạch cổ Y Ngô Sinh để nhòm.

Tiêu Phục Huyên chau mày định kêu chàng né ra thì chợt thấy dấu vết sau cổ Y Ngô Sinh.

Trông nó rất giống vết sẹo lành lặn sau khi bị thứ gì đó cắt rách ra.

Đệ tử tiên môn thường giao chiến với tà ma nên trên người sẽ có vết thương, có thương có sẹo không hề hiếm gặp. Thế nhưng, chỗ khác thường ở đây là bên rìa vết sẹo này dường như có vệt đen lờ nhờ.

Viền đen ấy trông như thể một dấu ấn nào đó đã bị vết sẹo che mất.

“Đây là ấn tạo rối?” Ô Hành Tuyết hỏi. 

Chàng chỉ biết mỗi ấn tạo rối nên đoán được tới đó thôi.

“Không phải,” Tiêu Phục Huyên liếc mắt nhìn kỹ một cái. “Nhưng cũng gần gần như vậy.”

Sau gáy là một trong những vị trí yếu hại trên cơ thể người, loại ấn ký đặt nơi này thường là những ấn đặc biệt. Loại thường gặp nhất là ấn con rối, nhưng những loại ấn ký khác dù ít dù nhiều cũng sẽ có liên quan đến khống linh chế hồn.

Lẽ nào… ban đầu có kẻ đã thao túng Y Ngô Sinh, ép hắn bước lên con đường tà đạo và trở thành quỷ ma như hiện tại?

Tiêu Phục Huyên cúi đầu xem xét. Y Ngô Sinh đang vùng vẫy không ngừng nhưng vừa bị chạm vào dấu ấn thì bất chợt dừng lại, run rẩy cánh cổ và gắng gượng nhấc mặt lên.

Đôi đồng tử trắng dã dao động liên tục rồi chầm chậm ngưng tụ về gương mặt Ô Hành Tuyết trước mắt mình.

Vẻ mặt thoáng tỉnh táo trong một phút chốc, hắn với tay nắm lấy vạt áo bào của Ô Hành Tuyết, mấp máy đôi môi đẫm máu.

Đôi mắt không rời khỏi Ô Hành Tuyết, hắn nói không thành lời, “Cứu ta…”

“Giết ta…”

Ô Hành Tuyết buông mắt nhìn hắn.

Một hình ảnh tương tự chợt hiện lên trong đầu chàng.

Hình ảnh về một căn phòng âm u cùng ánh đèn tương tự, có người giãy giụa tương tự, miệng đầy máu thốt lên những lời tương tự —

Ta đã hút rỗng rất nhiều người…

Cứu ta với…

Giết ta…

Xin ngươi…

“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết bất giác thốt lên.

Tiêu Phục Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy tròng mắt chàng chỉ thuần một màu đen như mực.

“Đệ tử trẻ nhà họ Hoa đó nói Y Ngô Thê cũng chôn trong rừng hoa đào phải không? Nếu thế có phải ông ta cũng ở ngoài cửa?” Ô Hành Tuyết hỏi.

Chưa cần chàng nói, Tiêu Phục Huyên đã nghĩ đến chuyện gì đó.

Ngay tiếp sau đó, y phóng ra ngoài sân.

Chúng đệ tử nhà họ Hoa đồng loạt hô lên, ngay cả gia chủ Hoa Chiếu Đình cũng có mặt. Tất cả đều rút trường kiếm tính xông tới thì lập tức thấy cuồng phong nổi lên từ hư không trong sân, gió lộng cuốn theo vụn tuyết không biết bắt nguồn từ đâu mà bao trùm kín mít như một tấm bình phong không kẽ hở, cản tất cả bọn họ bên ngoài.

Tiêu Phục Huyên hoàn toàn ngó lơ cả ngàn người ngoài kia.

Thậm chí thanh kiếm y còn chưa rời vỏ mà chỉ cựa mũi vỏ kiếm trên nền đất. Động tác ấy lập tức rạch ra một đường nứt gãy với chấn động khủng khiếp, tất cả những thứ bị chôn sâu bên dưới trồi hết ra ngoài. Khắp khoảnh sân đầy ắp gốc cây đứt đoạn lẫn với tứ chi gãy vụn và thi thể rỗng, tất cả đều là bè lũ tà ma từng xâm nhập vào Đào Hoa châu và những nạn nhân thiệt mạng dưới tay những tà ma đó.

Y Ngô Thê — huynh trưởng của Y Ngô Sinh và là người nghe đồn trước đây chết dưới tay Ô Hành Tuyết — cũng ở bên trong.

Nếu ấn ký sau cổ Y Ngô Sinh chứng minh rằng hắn bị kẻ khác thao túng thành tà ma. Vậy… có khi nào sau cổ Y Ngô Thê cũng có hay không?

Nếu tình huống của Y Ngô Thê cũng tương tự Y Ngô Sinh, liệu có thể xác nhận được sự thật về tin đồn năm xưa?

Tiêu Phục Huyên gần như chẳng tốn sức đã tìm tìm thấy xác rỗng của Y Ngô Thê.

Những người như hắn đều tu hành tiên pháp, sau khi bị tà ma cắn nuốt còn có ma khí bám vào. Cộng dồn cả hai điểm này thì có chôn thi thể trăm năm cũng không mục rữa. 

Gương mặt người đó vẫn hệt như khi nằm trong vũng máu đọng năm nào, trên miệng nhoẻn một nụ cười quái gở mà nhìn vào thấy rợn người sợ hãi.

Tiêu Phục Huyên đã thấy quá nhiều nên lẳng lặng vững chãi như núi.

Y lật đầu Y Ngô Thê sang, phát hiện dấu vết giống như đúc sau cổ hắn.

“Quả nhiên…” Y nhỏ giọng nói thầm.

Y vừa định xoá bỏ lớp màn gió tuyết để người nhà họ Hoa nhìn tận mắt thì bỗng dưng nghe thấy tiếng keng lanh lảnh dội thẳng vào tai, âm thanh nghe như tiếng kiếm rời vỏ.

Tiêu Phục Huyên ngẩn người.

Y quay ngoắt đầu nhìn vào trong nhà, nhưng từ nơi y đang đứng chỉ có thể nhìn thấy bóng đèn dầu lay lắt.

Y bọc thân mình trong gió rét, phóng vào bên trong.

Chỉ trong khoảnh khắc mà Y Ngô Sinh vừa nằm dưới sự khống chế của y đã rơi oạch vào vũng máu.

Trên mặt hắn treo nụ cười giống anh mình như đúc, máu đọng thành vũng dưới thân.

Hung khí là thanh kiếm của chính Y Ngô Sinh, giờ đây đang nằm trong tay A Liểu.

Không biết A Liểu đã bò dậy khỏi mặt đất từ khi nào, cũng không biết cậu ta đã bắt được kiếm của Y Ngô Sinh từ khi nào. Chỉ thấy cậu ta thở hổn hển, tròng mắt long sòng sọc nhìn trân trối vào Y Ngô Sinh trên mặt đất một cách phờ phạc, máu rỉ từng giọt trên thân kiếm.

Tiêu Phục Huyên nhấc mi mắt.

Y trông thấy bóng hình dong dỏng của Ô Hành Tuyết bên cạnh cây cột đỏ, ngọn đèn dầu đung đưa kề cận phủ ánh sáng ấm áp lên người chàng. Hai tay trống không đang buông thõng bên người, cơ thể khuất dáng đằng sau chiếc áo choàng rộng nên trông thật cao mà mảnh khảnh.

Đôi mắt chàng ẩn sâu dưới bóng xương mày và sống mũi, khi rủ xuống tối om như mực, còn khi giương lên rạng rỡ tựa tinh tú trên cao.

Nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng không có dấu hiệu cho thấy chàng đã nhúng tay.

Lời tác giả:

Tui sai rùi, để mọi người phải đợi.

❄︎


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp