[Thuần hóa thành công, dị năng thăng cấp, cấp bậc hiện tại là E.]
AI tấm tắc khen lạ: [Thuần hóa quần thể không phải là việc mà dị năng giả cấp E có thể thực hiện được. Ngài có thể thành công, như vậy chứng tỏ cho dù không có dị năng ngài vẫn có năng lực thuần hoá xuất sắc. Điều này đúng thật là không tưởng.]
Phù Khanh: “Bởi vì ta là viện trưởng”.
Bệnh viện tâm thần này không phải ai cũng có thể đảm nhận chức vị viện trưởng. Phù Khanh khi còn rất nhỏ đã được lựa chọn trở thành viện trưởng. Bởi vì y trời sinh có năng lực thuần phục.
Bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X cũng không phải là một khu bệnh viện tâm thần bình thường mà là một khu vực dưới sự quản hạt của viện nghiên cứu trung ương là nơi thu nhận những dị năng giả điên loạn.
Lúc bấy giờ, xã hội xuất hiện rất nhiều sự kiện siêu nhiên, kỳ bí mà thủ phạm đều là những người thức tỉnh siêu năng lực, có tinh thần không bình thường. Viện nghiên cứu trung ương đối với chuyện này vô cùng coi trọng, không chỉ thành lập một tổ điều tra mà đồng thời cũng thành lập bệnh viện tâm thần dùng để giam giữ những kẻ điên này, tránh cho bọn họ tạo thành nguy hại đối với xã hội.
Phù Khanh cúi đầu nhìn về phía người chim đang cười dữ tợn trên giường, trật tự giá trị của gã chắc đã gần bằng không rồi.
Có lẽ những năng lực nguy hiểm xuất hiện lúc ấy là điềm báo cho mạt thế bây giờ.
Nếu đã như vậy, bệnh viện tâm thần dùng để giảm bớt sự chuyển biến xấu của tinh thần có phải hay không cũng có thể làm chậm tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị.
Trong phòng giải phẫu, quá trình điện giật được tiến hành đâu vào đấy. Phù Khanh cùng thỏ hộ sĩ lảm nhảm một hồi, sau đó y lại cố định bộ phận sốc điện một cách thập phần chính xác. Làm viện trưởng của bệnh viện tâm thần, y sẽ không buông tha bất luận một thiết bị nào có thể dọa đám điên kia. Quả nhiên, người chim trên giường bình tĩnh trở lại.
AI: [Phương pháp của ngài đích thực hữu dụng, tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị đã chậm lại. Nhưng ngài vẫn phải nhanh lên, trước khi hắn biến dị hoàn toàn nhất định phải đem nơi này biến thành khu an toàn.]
Phù Khanh gật đầu, y nhìn về phía đám thỏ hộ sĩ trên mặt đều viết dòng chữ ‘ta phạm thật nhiều lỗi’ và ‘đợi mắng’. Y quét mắt nhìn đám thỏ khiến chúng thấy sau lưng lạnh toát, lỗ tai cũng bắt đầu lung lay bất an.
Đám thỏ cúi đầu nhìn chân ngượng ngùng: “Viện trưởng, viện trưởng, chúng tôi không phải cố ý làm trái quy định”.
Phù Khanh không nói gì, đám thỏ chậm chạp không nghe được tiếng trả lời nhịn không được nâng đầu lên cẩn thận quan sát biểu cảm của Phù Khanh.
Trong mắt viện trưởng không có vẻ trách cứ lại làm đám thỏ hổ thẹn vô cùng.
Đám thỏ cứ như bị điện giật. Vừa rồi còn là Ác chủng dữ tợn bây giờ giống như những em bé đáng thương vô cùng ủy khuất lắp bắp chủ động giải thích cho bản thân: “Chúng tôi về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa, viện trưởng chúng tôi đảm bảo”.
Phù khanh hiền hòa gật đầu: “Được”.
Chỉ đợi một chữ này, áp lực nặng ngàn cân trên vai đám thỏ con được gỡ xuống nhanh chóng. Chúng nó mừng như điên lao tới chỗ Phù Khanh, y giơ tay ngăn cản đám thỏ muốn dán lên người mình.
“Chỗ này giao cho các em. Các em coi chừng hắn cẩn thận. Ta muốn lên lầu một chuyến”.
Đám thỏ con vội vàng gật đầu: “Chúng em đi mở cửa liền”.
Vương Cẩn, Vương Du ở hành lang vô cùng nôn nóng. Ngay lúc đó, cánh cửa ở cuối hành lang mở ra, một đám thỏ con vui mừng chạy vội ra ngoài hướng đến phía cửa cầu thang.
Bọn họ cả kinh, còn chưa kịp trốn đã nhìn thấy một con thỏ chủ động móc chìa khóa đem cửa sắt mở ra. Sau đó đám thỏ chia làm 2 hàng đôi mắt trông ngóng nhìn về một hướng.
Cộp, cộp---
Tiếng giày da va chạm với sàn cẩm thạch lạnh băng. Âm thanh và chủ nhân giống nhau vô cùng thong dong, trấn định. Trước hiện trường được đám thỏ vây quanh cũng không nhanh, không chậm từ từ mà đi, chiếc áo blouse trắng không một nếp nhăn, sạch sẽ giống như làn da trắng nõn đó. Phong thái đĩnh đạc, dường như không có gì có thể lay động được y.
Đám thỏ con vây quanh ở bên cạnh nhốn nháo, cứ muốn áp cả người lên.
“Viện trưởng ngài sờ đầu em đi”.
“Viện trưởng, em thịt nhiều, sờ em sờ em”.
Vương Cẩn, Vương Du nghẹn họng nhìn trân trối. Hai người họ sững người, không nhận thức được chuyện trước mắt là như thế nào.
Họ chưa từng nghe nói Ác chủng có thể trở nên nghe lời như vậy. Vị lão đại này làm sao hay vậy?
Phù Khanh quay đầu ngữ khí bình thản hỏi: “Hai người không đi sao?”
Một tiếng trước, bọn họ còn bị thỏ hộ sĩ truy đuổi đến suýt nữa mất mạng, bây giờ bị một đám thỏ con chăm chú nhìn như vậy hai chân cũng run nhè nhẹ. Hai người cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đi qua, đến đoạn đường thỏ con hai người đã căng thẳng đến tê da đầu.
“Đến ngay, đến ngay”.
Đám thỏ con nhìn thấy họ, chỉ nghĩ họ là bạn bè của viện trưởng nên cũng nhiệt tình dùng lỗ tai lớn của mình chạm vào khuôn mặt của họ làm họ sợ tới mức run người vội vàng thúc giục Phù Khanh lên lầu. Phù Khanh dở khóc dở cười đồng ý ngay.
Nhưng mà Phù Khanh chưa đi được hai bước liền nhận ra có gì không đúng, dừng lại quay đầu hỏi: “Các em sao không lên lầu 2?”
Đảm thỏ con đứng tại chỗ, dường như rất sợ phải bước lên chiếc cầu thang này. Chúng nó dùng những từ ngữ không lưu loát trả lời: “Trên lầu không phải là bạn bè, chúng nó có điện.
"Điện vừa rồi sử dụng cũng là do chúng nó cung cấp”.
Ánh mắt Phù Khanh khẽ thay đổi. Khu vực chết không có an ninh, những Ác chủng sẽ ở lại những nơi mà chúng nó quen thuộc, cũng có những Ác chủng sẽ không ngừng đi đến những nơi khác, khi thấy nơi thích hợp sẽ chiếm lấy nơi đó làm địa bàn”.
Có một con thỏ hộ sĩ khoa tay múa chân nói: “Chúng em không đi lên đâu, nguy hiểm lắm”.
Sắc mặt của hai anh em cũng không tốt. Đối với bọn họ mà nói, thỏ hộ sĩ đã rất lợi hại, vậy thứ có thể khiến thỏ hộ sĩ sợ hãi, sẽ còn nguy hiểm đến dường nào?
Đám thỏ con cũng sốt ruột mà nói: “Thật xin lỗi chúng em để người ngoài chiếm lấy lầu trên”.
“Không sao”.
Lỗ tai của đám thỏ dựng lên, nhìn về phía Phù Khanh. Viện trưởng uy nghiêm của bọn họ giờ phút này rủ mắt xuống ôn hòa nhìn về phía họ. Cười nhẹ nhưng vô cùng tin cậy: “Ta sẽ đem bệnh viện tâm thần của chúng ta lấy về, các em yên tâm”.
Phải! Đây là bệnh viện tâm thần của bọn họ.
Đám thỏ con sôi nổi, mở to mắt đôi mắt chứa đầy tia hy vọng, gật đầu thật mạnh. Đám thỏ cảm động, khóc nức nở, giống như điều này là hy vọng của chính chúng. Đám thỏ hộ sĩ nhìn theo ba người lên lầu với ánh mắt hi vọng. Chúng nó tin tưởng chỉ cần là viện trưởng, những lời mà y nói y nhất định sẽ làm được.
Trên cầu thang hai anh em nhìn về phía Phù Khanh, ánh mắt càng thêm kính trọng. Ánh mắt của y có thể khiến người sợ hãi nhưng lại muốn nhận được sự ôn nhu, tin cậy của y. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến người khác vô thức nghe theo y.
Lúc đi lên cầu thang vô cùng dễ dàng nhưng khi vừa mới đặt chân lên lầu hai, hành lang an tĩnh, dường như những con Ác chủng đáng sợ trong miệng thỏ hộ sĩ không tồn tại. Muốn lên sân thượng phải đi qua cửa sắt trên lầu 2, chìa khóa cũng nằm ở đây nên ba người bọn họ cũng không dám lơi lỏng, cũng không có ý định chia ra tìm.
Họ tìm ở hầu hết các phòng nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa. Mặt trời xuống núi, lầu 2 dần dần bị bóng tối bao vây, cả 3 bắt đầu trở nên lo lắng.
“Anh ơi. Mũi của em nó ngứa ngứa sao á?”
Hai người quay đầu lại nhìn Vương Du ở phía sau bọn họ, dáng vẻ khó chịu mà xoa xoa cái mũi đột nhiên cậu dừng lại, nhìn xuống lòng bàn tay, nó đầy máu.
“Em sao vậy?” Vương Cẩn vội vã nắm lấy tay hắn nhưng vừa mới chạm vào đã bị nhiệt độ trên tay làm bỏng.
AI ở trên màn hình nói với Phù Khanh: [Trật tự giá trị của em trai đã thấp hơn 40.]
Vương Cẩn cũng phát hiện ra điều này, ngữ khí nôn nóng: “Không được. Dựa theo lẽ thường, trật tự giá trị bây giờ của em ít nhất cũng là 50. Không bình thường chút nào”.
Phù Khanh vỗ vỗ vai an ủi Vương Cẩn: “Anh bình tĩnh lại trước đi”.
Vương Cẩn quay đầu quát lớn: “Làm sao mà tôi bình tĩnh được?”
Vừa dứt lời, cả hai người họ đều thất thần.
“Thật xin lỗi. Tôi quá kích động”. Vương Cẩn liếc mắt nhìn bầu trời.
“Ở đây trời tối rất nguy hiểm, chúng ta cũng không thể trở về khu an toàn. Cho nên tôi mới lo lắng như vậy”.
Tuy là nói vậy nhưng cảm xúc mất khống chế vừa rồi mang ý nghĩa gì trong lòng bọn họ đều biết rõ. Phù Khanh rủ mắt, không lảng tránh sự thật: “Vương Cẩn, trật tự giá trị của anh cũng rất thấp”.
Khi bọn họ đến lầu 2, tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị nhanh hơn nhiều. Bây giờ đâm lao thì phải theo lao, cho dù trở về lầu một thì trật tự giá trị cũng không thể cầm cự được đến sáng mai. Trừ việc tiếp tục xông lên lầu 2 tìm chìa khóa thì cũng không còn cách nào khác.
Phù Khanh bỗng nhiên nghĩ ra được điều gì đó, y mở đèn pin trong điện thoại lên chiếu lên trần. Ba người họ nhìn theo ánh sáng, biểu cảm lập tức thay đổi.
Toàn bộ trần nhà đều bị Ác chủng bao trùm chật ních. Chúng nó giấu mình trong bóng đêm, cánh hoa thon dài mà chặt chẽ. Màu sắc chói lóa mọc thành một nhóm. Đây là Ác chủng hoa cúc.
Nhụy hoa không ngừng nhấp nháy nhìn qua vô cùng quỷ dị, ghê tởm, mà ở trên những thân hoa đan nhau chằng chịt có một người đáng thương đang bị bao vây ở đó, tay chân mọc đầy mang, thần trí không rõ, tròng mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt. Rễ cây ghim vào da thịt nhấp nhô giống như xem kẻ đáng thương đó là bao máu mà hút.
AI: [Phấn hoa sẽ làm gia tăng tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị, đợi đến khi trật tự giá trị của con người hạ thấp còn dưới 20, chúng nó sẽ tiến hành ký sinh.]
Vương Cẩn là dị năng giả hệ hỏa, biện pháp tốt nhất để áp chế thực vật đương nhiên là đốt nhưng Phù Khanh lại nghĩ đến những lời mà thỏ hộ sĩ đã nói ‘điện’.
“Tránh ra”.
Ngọn lửa vừa tiếp xúc với hoa cúc, lập tức tiếp xúc với điện lưu tạo ra một vụ nổ thật lớn.
Ầm----
Quái vật hoa cúc cả người bọn chúng đều là điện, chúng nó không những không sợ lửa mà còn có thể tạo ra một vụ nổ mạnh thông qua những ngọn lửa.
May mắn Phù Khanh phản ứng kịp thời dùng dây đằng kéo hai anh em lùi về phía sau, tránh được một kiếp.
Tất nhiên, đám quái vật hoa cúc sẽ không từ bỏ cơ hội này.
Nhụy hoa lúc đóng lúc mở giống như đang trào phúng bọn họ, đột nhiên nó phun ra một mớ phấn hoa, khi bị nhiều phấn hoa như vậy bao vây trật tự giá trị sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Vương Du và Vương Cẩn lộ ra ánh mắt tuyệt vọng. Phù Khanh vung tay một cái vô số dây đằng thon dài bay ra, chúng che lấp cả trời tạo thành một chiếc lưới.
Lá cây tham lam quét qua, đem toàn bộ phấn hoa bắt vào trong lưới, nuốt hết vào bụng.
Hai anh em quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy dây đằng ở trên không trung vặn vẹo thân mình giống như một em bé tham ăn. Nó thích nhất là ăn hoa, quái vật hoa cúc cường hãn đương nhiên phấn hoa của nó cũng là vật không tầm thường.
[Dây đằng tiến hóa, cộng thêm thuộc tính điện.]
[Tuy nhiên dây đằng không chỉ có thêm thuộc tính điện. Vì cấp bậc tăng lên nên độ liên hệ của nó cùng ngài cũng tăng mạnh, thậm chí nó sẽ có được dị năng đặc thù của ngài.]
Chưa kịp đợi Phù Khanh nghĩ xem có được dị năng đặc thù của y là gì thì quái vật hoa cúc đã làm ra những hành vi kỳ lạ.
Chúng nó bỗng nhiên thẹn thùng, nhắm chặt nhụy hoa, dùng phiến lá che khuôn mặt dữ tợn lại không một tiếng động đem dây đằng vây quanh những phiến lá, rồi từ từ hướng về phía dây đằng. Dáng vẻ vừa mê luyến vừa cẩn thận.
Hai anh em khẩn trương: “Chúng nó muốn làm gì?”
Khí chất của dây đằng đều nhiễm sắc thái của Phù Khanh. Đôi mắt màu xám ánh lên chút xanh bình tĩnh. Khi bị cặp mắt ấy nhìn một cái liền hận không thể đem toàn bộ mình dâng hiến cho y.
Quái vật hoa cúc thậm chí còn run nhè nhẹ, phiến lá vô lực mà giãn ra, lộ ra nội tâm yếu ớt nhất. Tư thế giống như hiến tế, khẩn cầu dây đằng rủ lòng thương.
Phù Khanh như hiểu ra. Ngay sau đó y nở một nụ cười hài lòng.
Y thuần phục nhân loại, dây đằng thuần phục thực vật.
“Chúng nó đều rất thích dây đằng của ta”. Thích đến mức hận không thể tiếp xúc kề cận để bị dây đằng chà đạp, phá hư cuối cùng là bị…Quái vật hoa cúc kích động như thiêu thân lao đầu vào lửa chạm vào dây đằng.
Dây đằng phóng điện chạm vào cánh hoa kiều nộn của chúng. Nỗi đau khi đó làm chúng gần như mừng đến phát điên, phát ra một trận gào thét, rung động.
“Ăn ta đi”.
“Cầu xin ngài, ăn ta luôn đi”.