Sau khi tiêm naloxone vào, sắc mặt của em trai chuyển biến tốt hơn nhiều.
Vóc dáng cao nhẹ nhàng thở ra. Rất nhiều vị lão đại không thích lộ ra năng lực của mình, trong lòng hắn hiểu rõ nên cũng không nói về vấn đề này, chỉ trịnh trọng nói:
“Tôi tên là Vương Cẩn. Em trai của tôi tên là Vương Du, chúng tôi đều là người của hội Sói Hoang. Ngài là ân nhân cứu mạng của hai anh em chúng tôi. Sau này bất luận ngài có nhờ chúng tôi chuyện gì, chúng tôi nhất định không chối từ”.
Thấy Vương Cẩn buông lỏng cảnh giác, Phù Khanh liền bắt đầu nói lời khách sáo, rất nhanh những tin tức mà y muốn đều đến tay.
Sau khi mạt thế buông xuống, nhân loại thành lập khu an toàn, bọn họ sử dụng một loại trang bị đặc thù để che chắn sóng biến dị, giúp ổn định trật tự giá trị. Do đó có thể sinh hoạt bình thường, đồng thời nhân loại cũng không giậm chân tại chỗ mà dọc theo những khu an toàn chậm rãi mở rộng khu vực.Trải qua vài thập niên, khu an toàn không ngừng bành trướng. Biên giới rốt cuộc cũng tiến tới bệnh viện tâm thần này.
Hai anh em này lãnh nhiệm vụ đem những trang thiết bị che chắn sóng biến dị vào bệnh viện tâm thần, như vậy có thể đem khu vực này dung nạp với khu an toàn. Thiết bị che chắn chỉ có một cơ hội kích hoạt, cần ổn định thiết bị ở vị trí cách mặt đất 10m trở lên tại khu vực trống trải.
“Chúng tôi vốn nên đến sân thượng nhưng vừa đến cửa thì gặp thỏ hộ sĩ, bị dí chạy đến nơi này, chỉ có thể nhìn trật tự giá trị từ từ giảm xuống”. Vương Cẩn cười khổ: “May mắn gặp ngài, bằng không chúng tôi đều bỏ mạng ở đây”.
Phù Khanh mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm lại cảm xúc cuồn cuộn nhìn về chiếc bao màu đen nằm trong góc. Đây chắc hẳn là thiết bị che chắn mà hai anh em đã mang theo. Muốn đem bệnh viện tâm thần này đưa về khu an toàn nhất định phải mượn tay hai người họ, cùng trang thiết bị của họ.
“Tôi họ Phù” Giọng nói của y nhẹ nhàng nhưng ở nơi yên tĩnh thình lình vang lên khiến Vương Cẩn hơi giật mình, sau đó ẩn ẩn chút vui mừng.
Không cùng đoàn đội mà có thể cùng nhận chung một nhiệm vụ, cho dù là quan hệ cạnh tranh, bọn họ cũng chưa bao giờ có hy vọng xa vời có thể ôm được đùi lão đại mà lúc này lão đại lại chủ động giới thiệu tên. Đây chẳng phải là tín hiệu muốn cùng bọn họ hành động hay sao?
Phù Khanh cười bí hiểm: “Thời gian có hạn, mau khởi hành”.
Mái tóc xám đậm đối lập với làn da trắng nõn tạo nên cảm giác lạnh băng, đôi mắt trấn định như đem người hút vào làm người ta có thể vô điều kiện mà tin tưởng y.
Vương Cẩn phản ứng lại, lập tức mừng như điên: “Được! đều nghe Phù tiên sinh, có thể cùng Phù tiên sinh cùng nhau hành động. Chúng ta nhất định sẽ thành công”.
AI âm dương quái khí trêu ghẹo: [Ngài chỉ nói hai ba câu đã làm cường giả cấp C nhận một dị năng giả cấp E làm lãnh đạo đúng là thủ đoạn không tồi.]
Phù Khanh không để ý đến nó đem điện thoại đóng lại.
AI: […….] nhàm chán.
Chờ em trai Vương Du ổn định lại, ba người cùng nhau đi lên lầu. Bọn họ muốn đem thiết bị ổn định trật tự giá trị lắp đặt trước, bằng không ngay cả bản thân cũng khó bảo đảm an toàn.
Nhưng vừa mới bước lên cầu thang, bọn họ liền gặp khó khăn.
Thực vật ở nơi này so với phía dưới còn nhiều hơn. Chúng nó vô cùng rắc rối, xâm chiếm cả đường đi làm cho nhân loại không có chỗ để đặt chân.
Hai anh em đều là dị năng giả hệ hỏa nên chỉ cần tung ra vài chiêu đã có thể thiêu rụi đám thực vật, làm thông thoáng đường đi.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện. Phù Khanh trực giác vô cùng mạnh mẽ, lập tức tránh né. Có điều một cảm giác cực kì áp bách ập thẳng vào mặt y.
Đối diện y là quái vật với dị năng cường đại ít nhất ở cấp C trở lên. Đây là chênh lệch dị năng, nó mang đến sự uy hiếp khó có thể tránh thoát. Trái tim đập kịch liệt, đồng tử co lại.
Đầu óc điên cuồng chuyển động, đại não căng chặt. Trước mắt một mảnh trắng tinh, chợt có một ngọn lửa bùng lên bao vây lấy thực vật Ác chủng mang ý đồ công kích. Thanh âm gãy vụn vang lên, tàn tro rơi xuống đất.
“Lão đại, ngài yên tâm, những vật nhỏ này đều giao cho chúng tôi. Không cần ngài nhọc lòng”. Vương Cẩn, Vương Du mặt đầy hưng phấn: “Đây đều là chúng tôi nên làm”.
Bọn họ không thể ỷ lại vào lão đại. Thời điểm có thể phát huy tác dụng nhất định phải thể hiện thật tốt.
Phù Khanh thu hồi dáng vẻ hoảng hốt trở về vẻ lạnh nhạt, gật đầu cảm ơn.
Hai anh em nhẹ nhàng thở ra trong lòng càng vui vẻ. Tuy rằng tiểu quái vật này đối với lão đại mà nói không phải là vấn đề nhưng bọn họ chủ động thể hiện có thể cho lão đại nhìn thấy nhân phẩm của họ càng làm cho lão đại tín nhiệm họ hơn.
Phù Khanh nhếch miệng cười, ánh mắt ngưng trọng. Vừa rồi nếu không phải có hai anh em kia, y chắc chắn sẽ gặp phiền toái. Dị năng của y không thể trực tiếp công kích, tác dụng của dây nho có hạn, gặp được những trận đánh trực tiếp như vậy sẽ rơi vào thế bị động.
Mà y ghét nhất là cảm giác bị động.
Trừ bỏ những Ác chủng bị đốt thành tro, nơi này còn có rất nhiều tiểu quái, mấy thứ này dây nho có thể lo liệu được. Phù Khanh nhận thức rõ ràng phải rèn luyện kỹ thuật sử dụng dây nho của mình, không thể hoàn toàn ỷ lại vào hai anh em kia mở đường giúp y.
Đột nhiên sau khi giải quyết một con Ác chủng hoa dại, dây nho lưu luyến không muốn trở về. Nó đem lá cây và hoa của đối phương rút hết, nhét vào trong chiếc miệng biến dị của mình thỏa mãn mà nhấm nháp.
Mới đầu Phù Khanh còn không rõ lắm nó đang làm gì. Nhưng chỉ một lát sau y phát hiện độ dai cùng độ cứng của dây nho được tăng cường rất nhiều. Thì ra đây là cách mà nó thăng cấp.
Bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên.
“Phù tiên sinh! nó tấn công cậu”.
Phù Khanh phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, ra tay càng thêm nhanh nhẹn, dây leo cứng cỏi đánh lên gốc cây biến dị hung hăng đập xuống.
Oanh---
Gốc thực vật bị ném lên tường, tạo ra một vết lõm sâu.
Vương Cẩn và Vương Du đều giật mình một cái, thì ra dị năng của lão đại là dây đằng, thật đáng sợ.
Ánh mắt Phù Khanh sáng lên, chỉ đi một đoạn cầu thang nhưng bọn họ đã đi rất lâu. Phù Khanh tranh thủ từng chút, không buông tha một đóa hoa nào.
Dây nho rung đùi đắc ý, thỏa mãn trở về. Nó bò lên da của Phù Khanh, nằm đó không hề động đậy.Trên người tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Độ nhạy cùng độ bền đều tăng lên đáng kể.
Bọn họ cũng đến lầu một. Ánh mặt trời từ những cửa kính nứt vỡ thình lình chiếu vào khiến ba người theo bản năng che mắt lại.
Thực vật có hình thù kỳ quái bên ngoài mơ hồ có thể thấy được bệnh viện tâm thần này đang bị chúng bao vây.
Tuy Phù Khanh đã bỏ lở một đoạn thời gian nhưng y tin tưởng bản thân có thể làm cho nơi này sống lại lần nữa. Hơn nữa, nơi này còn có thỏ hộ sĩ, dù sao y cũng phải làm cho họ nhớ lại họ đã từng là nhân loại. Y kiên định quyết tâm.
Phù Khanh quay đầu: “Đi lên lầu 2 phải thông qua cửa sắt. Chúng ta phân công đi tìm chìa khóa”.
Đột nhiên một trận ồn ào đánh gãy lời của y. Cuối hành lang âm thanh ríu rít của các thỏ hộ sĩ dần dần rõ ràng.
“Bệnh nhân phải nhốt lại”.
Ghế điện, trị liệu bằng nước, lấy máu”.
Cuối hành lang, hai con thỏ hộ sĩ một con bê đầu, một con nhấc chân bắt một người có đôi cánh dài, kệ hắn ta giãy giụa mà đem hắn kéo vào phòng cuối hành lang.
Người bị kéo vào phòng đang được những con thỏ hộ sĩ nghị luận sôi nổi. Âm thanh rất lớn cùng với tiếng các dụng cụ va vào nhau, tiếng dòng điện hoạt động.
“Người này thần trí mơ hồ”.
“Bệnh tình nghiêm trọng, có thể ngồi ghế điện”.
“Chuẩn bị mở điện”.
Vương Cẩn nhận ra người có cánh dài kia, thanh âm run rẩy: “Người kia là người của tiểu đoàn khác, cùng với chúng tôi nhận nhiệm vụ này. Vốn dĩ mọi người muốn so xem ai hoàn thành trước nhưng hắn thế này…”
Vương Du thở dài: “Trật tự giá trị thấp hơn 40 sẽ xuất hiện biến dị thân thể, dị năng của hắn là bay lượn. Cánh cũng đã mọc ra hoàn chỉnh, chỉ sợ một lát nữa không thể tính là người”.
Hai anh em sắc mặt trắng như giấy, run bần bật. Đây là một bệnh viện tâm thần.
Đã từng là nơi giam giữ những người bệnh thần trí mơ hồ. Có thể được chính phủ đưa đến nơi này đều là những kẻ nguy hiểm trên tay có mạng người. Bởi vậy, để khống chế ngững người này trang bị của bệnh viện tâm thần khá giống với các thiết bị hay thấy trong mấy bộ phim kinh dị.
Bị bầy thỏ hộ sĩ của tầng này bắt được khả năng cao sẽ được trải nghiệm những trang bị đó.
Trong phòng truyền đến tiếng điện rầm rầm cùng với những tiếng kêu thảm thiết.
“Sau khi sốc điện, cậu ta sao lại điên nhanh hơn vậy?”
“Không được! nhanh lên, mau thử dụng cụ kia xem”.
Vương Du sợ hãi mà lùi lại, hàm răng đánh vào nhau theo bản năng nhìn về phía Phù Khanh “Phù tiên sinh, thỏ hộ sĩ của tầng này thật đáng sợ, chúng ta không có khả năng lấy được chìa khóa từ trong tay của chúng. Hay là chúng ta từ lầu một chạy về khu an toàn chờ đoàn đội lợi hại hơn đến xem sao.”
Hắn còn chưa dứt lời, Phù Khanh đã đi tới phòng của những thỏ hộ sĩ.
“A! Phù tiên sinh cậu đừng”.
Phù Khanh vẻ mặt thản nhiên cũng không sợ thỏ hộ sĩ. Y thậm chí có chút vội vàng muốn nhìn thấy chúng nó. Y muốn nhìn thấy cố nhân.
Hai anh em sợ tới mức run lên, họ thật sự không có dũng khí này chỉ có thể trốn một góc, lo lắng mà ló đầu nhìn về phía Phù Khanh. Đột nhiên, hai người họ nghe được tiếng cắn hạt dưa. Khi chậm rãi quay đầu lại hai người thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lý Ấu Tình đi theo họ mà không một chút tiếng động. Cô cũng không tấn công họ mà chỉ nhìn về phía Phù Khanh, một bộ dạng xem kịch vui. Chỉ có điều ánh mắt này nhìn thế nào cũng giống xã súc vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ giống như nhìn đồng nghiệp bị sếp mắng.
Còn về hạt dưa trong tay của cô lấy từ đâu ra thì…Ban nãy, trên cầu thang có Ác chủng hoa hướng dương bị Vương Du đốt cháy, cô đi theo phía sau thu hạt dưa được nướng lên thơm phức.
Hai anh em nhận ra đây là thỏ hộ sĩ đã cung cấp naloxone trong lời nói của Phù Khanh, biết nó sẽ không đả thương người nên lúc này một con Ác chủng và hai nhân loại cùng nhau ngồi xổm ở một góc xem diễn, tình cảnh hết sức quỷ dị.
Lý Ấu Tình quay đầu lại, mắt thỏ hiện lên vẻ nghi hoặc. Hai người này vì sao cứ nhìn chằm chằm thỏ vậy ta??
Nghĩ nghĩ một hồi, cô mở tay ra đưa cho hai người một ít hạt dưa, sau đó vỗ vỗ vai họ.
Hai anh em: “Cảm ơn ngài”.
Một đám thỏ hộ sĩ chen chúc trong căn phòng chật hẹp vây quanh người chim đáng thương, chúng khanh khách cười không ngừng. Dáng vẻ của chúng giống như đám hài tử không có quan niệm thiện ác đang đứng ở thời kỳ sinh trưởng ác liệt ở môi trường âm u mà mất đi phương hướng, đôi mắt tà ác không thèm che giấu.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Những con thỏ hộ sĩ sửng sốt, chúng chưa từng nghe âm thanh ồn ào thế này. Thẳng đến khi tiếng đập cửa lặp đi lặp lại lần nữa mới có một con thỏ quay đầu về phía cửa.
Sau đó tiếng mở khóa vang lên, cửa từ từ mở ra để lộ một bóng dáng. Toàn bộ thỏ đều ngừng lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Chiếc áo blouse trắng bao bọc dáng người thon gầy, đỉnh đạc, tư thái thong dong nhưng vô cùng có cảm giác áp bách. Y rất trẻ cũng rất xinh đẹp, đôi mắt xanh xám mang theo vẻ ôn hòa. Thời điểm đám thỏ giương mắt nhìn kỹ, tựa hồ không cần tự giới thiệu là có thể làm cho đám thỏ mặc nhiên tin rằng: Chúng phải nghe lời y.
Đám thỏ hai mắt nhìn nhau, giống như tự hỏi sao lại có người tự động đưa tới cửa?
“Kệ đi. Bắt người rồi nói tiếp”.
Đúng lúc này, dây đằng từ trong tay áo nhô ra bay tán loạn, đám thỏ không kịp phản ứng chỉ nhìn thấy tàn ảnh của dây đằng lưu lại trong không trung. Nó xuyên qua những khe hở giữa đám thỏ, len lỏi giống như rồng bơi lượn trong nước.
Thỏ hộ sĩ thét lên: “Cẩn thận, đừng để dây đằng trói lại”.
Đột nhiên, dây đằng thay đổi mục tiêu nó linh hoạt chen qua giữa đám thỏ trói người chim đang thoi thóp trên ghế điện lại.
Dây đằng nhìn thì thô ráp nhưng động tác trói rất thuần thục, khéo léo. Sau khi xác định nút thắt đã chắc thì nhanh chóng đưa người chim đáng thương từ ghế điện ném lên giường.
Đám thỏ:….
Dây đằng không trói chúng nó mà trói người chim kia làm gì?
Bộ não nhỏ của đám Ác chủng đáng thương này không kịp suy nghĩ. Chúng nó thất thần nhìn cảnh tượng không giống lẽ thường trước mắt. Phù Khanh giống như không có việc gì đi lại chỗ đám thỏ, thản nhiên mà đi đến trước ghế điện.
“Quy tắc giật điện an toàn điều thứ 2, trước khi mở thiết bị phải đảm bảo bệnh nhân bị cố định hoàn toàn để tránh việc bạo phát mà ngộ thương người khác”.
Đám thỏ trầm mặc. Những lời này giống như rất quen thuộc, tựa như đã từng nghe ở đâu đấy nhưng ký ức mơ hồ như ẩn như hiện khiến chúng nó không thể nhớ rõ.
“Các ngươi vừa rồi sử dụng ghế điện, ngay cả quy tắc này cũng quên”.
Thanh âm quen thuộc phảng phất trong trí nhớ phủ đầy bụi, lại lần nữa sống dậy khi giọng nói này vang lên. Thỏ hộ sĩ theo bản năng lạnh cả người nhưng lúc này Phù Khanh tự nhiên đưa tay về phía đám thỏ hộ sĩ như đang nói: Dụng cụ đâu?
“Sốc điện 40”.
“Châm điện dài”.
Thỏ hộ sĩ đều bất động. Những ký ức này giống như đã khắc sâu vào thân thể chúng, chúng nó cứ trầm mặc mà phối hợp làm trợ thủ bên giường bệnh, đưa công cụ thậm chí chưa từng nổi lên ý niệm phản kháng.
“Vương Thân, đi canh vôn kế”.
Y gọi tên con thỏ hộ sĩ to lớn gần y nhất. Đã 100 năm, không ai kêu tên của nó nhưng nó biết đây là tên của nó.
Vương Thân chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi, qua một hồi nó lẩm bẩm: “Viện trưởng”.
Hai chữ này vừa thốt ra giống như một giọt mực rơi vào cốc sữa bò. Làm cả đàn thỏ đều bị thu phục dưới tốc độ nhanh chóng.
“Viện trưởng”.
“Viện trưởng đã trở lại”.
Chỉ sợ trên thế gian này không có người thứ hai có thể gặp qua cảnh tượng này. Một đám Ác chủng luống cuống tay chân, khẩn trương sợ hãi giống như một đám học sinh chuẩn bị trả bài.
Giờ khắc này, bệnh viện tâm thần thuộc sở hữu của thỏ Ác chủng một lần nữa đón tiếp viện trưởng của họ trở về.
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ đem sườn mặt của nam nhân chiếu sáng, đem hình dáng thon gầy phát họa rõ ràng giống như thiên sứ rơi xuống trần gian nhưng khi y quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào đám thỏ khiến hô hấp của chúng như ngưng trệ.
Cặp mắt ấy giống như bầu trời bắc cực bị phủ đầy mây, che lấp một tầng băng hàn lạnh giá thấu xương.
Trong mắt lưu chuyển ánh sáng của thuần hóa, môi mỏng thốt lên: “À, các ngươi còn nhớ rõ ta là viện trưởng”.