Ánh trăng màu bạc chiếu sáng sườn mặt của Phù Khanh, lông mi dài hơi rũ xuống vừa văn nhã vừa ôn hòa.

AI rùng mình một cái, dây đằng chỉ hấp thụ một phần năng lực của Phù Khanh mà còn khiến cho đồng loại giống như thiêu thân mà lao vào nó. Nếu là bản thân Phù Khanh thì sẽ còn khủng bố đến mức nào.

Dây đằng xẹt điện một cái nhóm hoa cúc bị điện giật mừng như điên mà run rẩy. Chỉ có điều nhiêu đây là chưa đủ, chúng nó cầu xin Phù Khanh mạnh tay hơn nhưng gương mặt ôn hòa kia lại nhẹ nhàng cười, y đưa tay ra: “Chìa khóa sân thượng đâu?”

Nhóm hoa cúc kích động, không quan tâm gì, chỉ một lát sau có một đóa hoa đem ra một chùm chìa khóa. Nó dùng cánh ngoài mặt không có điện đưa đến chỗ Phù Khanh, ngón tay thon dài từ từ lấy chìa khóa từ chỗ cánh hoa.

Làm tốt sẽ được khen thưởng, dây đằng thô to tiếp tục phát điện làm cho đám hoa cúc vốn dĩ đang đấu đá kêu lên sợ hãi, hưng phấn.

Đợi đến khi đám hoa cúc hoàn hồn thì Phù Khanh đã cầm chìa khóa rời đi. Chúng luống cuống, không ngừng vặn vẹo, điện lưu nhấp nháy, không cần đi ăn ta đi mà.

Vô số cánh hoa dữ dằn giống như cánh tay bay về phía Phù Khanh muốn giữ y lại, ôm lấy y.

“Hư”. 

Chỉ có một chữ đã khiến cho nhóm hoa cúc bất động không biết làm sao. Phù Khanh đứng ở cửa cầu thang quay đầu nhìn về phía chúng, ánh mắt mang theo tia trách cứ nhỏ nhưng thanh âm vẫn ôn hòa. Có điều, khi hoa cúc nghe được lời này lại run rẩy cực độ.

“Tham lam. Lần sau không được như vậy nữa”.

Ngay tức khắc, bức tường đầy hoa cúc hạ xuống không tiếng động, giống như thủy triều mà lui xuống.

Không thỏa mãn đối tượng, đây mới là cách thuần phục tốt nhất.

AI chợt lên tiếng: [Thuần phục thăng cấp. Cấp bậc trước mắt là E. Người khác muốn thăng một cấp nhỏ thì phải cần 4 tháng mà ngài một buổi tối liền thăng 4 cấp nhỏ.]

Vương Cẩn và Vương Du toàn bộ quá trình đều chỉ đứng ở một bên quan sát, kinh ngạc muốn rớt cằm. Phù Khanh đi lên cầu thang quay đầu lại gọi bọn họ. Lúc này bọn họ mới tỉnh mộng.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì”. Hai anh em giống như bị điện giật nhảy lên một chút nhìn Phù Khanh vừa cảnh giác vừa kính sợ.

“Đi lên đó thôi”. Phù khanh nhoẻn miệng cười ôn hòa nhìn họ.

Hai anh em: ‘Sao cảm thấy nụ cười này có chút đáng sợ vậy?’

Rất nhanh, họ đã tới được trước cửa sân thượng.

Trước mắt là một cánh cửa sắt không có khóa chỉ cần đẩy cửa vào là đến sân thượng. Đây cũng là nơi mà bọn họ muốn tới.

Phù Khanh nắm chốt cửa đẩy thật mạnh. Gió lạnh từ từ thổi vào làm lay động quần áo của họ. Bầu trời màu xanh thẫm, điểm xuyến chút sao trời. Bọn họ thành công rồi, bọn họ đã đem bệnh viện tâm thần tràn ngập sóng dị năng này cứu ra khỏi khu chết.

Vương Cẩn nhanh nhẹn lấy trang bị từ trong bao da ra.

“Chọn một vị trí tốt, đem thiết bị cố định, sau đó kích hoạt là được”.

Bọn họ hưng phấn đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên cả ba biểu tình ngưng trọng.

Khoảng sân bị các loại thực vật bao trùm. Chúng mọc chi chít, san sát nhau, không có khẽ hở. Đừng nói là đặt thiết bị, ngay cả chỗ đặt chân còn không có.

Hai anh em hít sâu, lần này họ kiểm tra cẩn thận, chắc chắn đám thực vật này không có điện mới dùng lửa đốt ra một chỗ đất trống.

Nhưng chỉ vừa mới thiêu hủy một đám thực vật thì những đám thực vật xung quanh trở nên kích động, chúng nó hung dữ trườn những chiếc rễ cao to ra, sau đó trực tiếp len lỏi vào khoảng trống cuối cùng ở chỗ đất mà họ vừa mới làm trống lại được lấp đầy bằng một mảng thực vật mới.

“Chuyện này là sao?" Vương Cẩn nhìn xung quanh sau đó đột nhiên lên tiếng.

“Đó là thủ lĩnh. Là dị năng của nó sao?”

AI giải thích: [Một vài khu vực đặc thù sẽ có một Ác chủng cường đại làm lãnh đạo, những Ác chủng khác đều sẽ nghe theo và nhiễm phải hơi thở của thủ lĩnh.]

Thủ lĩnh là một lão già nửa trên là người, phần eo hoàn toàn bị thực vật hóa. Lão cầm theo một cái bình tưới cây vòi dài lớn, lão không ngừng tưới cho chính mình, mỗi lần tưới thực vật xung quanh liền to thêm 1 vòng.

“Phải nhanh chóng đánh bại thủ lĩnh. Nếu không sẽ không có đất trống để lắp đặt thiết bị”. Vương Cẩn cắn răng nhìn về phía em trai. Thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm.

Chỉ là không biết từ bao giờ thủ lĩnh đã dịch chuyển đến sau lưng bọn họ.

Thực vật ở chỗ này đều là chân của lão, chưa kịp phản ứng thì cả bọn đã bị rễ thực vật nâng lên cao.

“Tưới nước…” Khuôn mặt của thủ lĩnh vô cảm, cúi đầu nhìn họ. Trong miệng chỉ lặp đi lặp lại một chữ tưới nước.

Chiếc bình dài nghiêng một chút, dòng nước mát lạnh liền xối thẳng lên đầu của họ. Hai anh em không nói lời nào hướng phải hai bên mà né nhưng Phù Khanh lại không thể nhúc nhích cho nên toàn thân của y ướt đẫm.

Hai mắt Vương Cẩn trừng lớn: “Phù tiên sinh mau tới đây”. Phù Khanh dường như không nghe thấy, đôi tay tái nhợt nắm lấy tay của thủ lĩnh. Đôi tay vừa kiên định lại hữu lực. Trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ của hai anh em Phù Khanh lại vô cùng bình tĩnh.

Y chậm rãi nói: “Mấy năm nay….Vất vả rồi”.

Ông lão đang tưới nước nghe vậy thì dừng lại, giống như lâm vào nghi hoặc. Chỉ thấy Phù Khanh ngẩng đầu ngữ khí ôn hòa: “Bác Chu, mấy năm nay, bác chăm sóc cây cối ở bệnh viện tâm thần này rất khá. Nhờ có bác mà trong viện mới có nhiều cây xanh như vậy”. Ông lão hốc mắt tối đen nhưng lại chảy ra hai hàng nước mắt.

“Bác Chu, bác không nhớ con sao? Con là tiểu Khanh. Là tiểu Khanh được lão viện trưởng đưa về đây”. Ông lão ngẩng người sau đó lẩm bẩm: “Tiểu khanh, con lên làm viện trưởng mới đi”.

“Đúng vậy. Con hiện tại là viện trưởng. Năm nay, đại hội còn khen ngợi con”. Phù Khanh thập phần kiên nhẫn.

“Con cũng đem công tác của bác báo lên đại hội”.

Ông lão Ác chủng đáng sợ lại ngượng ngùng lên tiếng: “Bác…bác chỉ là một người làm vườn trong viện. Làm gì có công lao mà con báo cáo”.

Vương Cẩn một bên trợn mắt há hốc mồm. Đây thật sự là thủ lĩnh sao?

Phù Khanh mũi hơi chua xót. Thanh âm lại tràn ngập ý cười: “Bác ở đây nhiều năm như vậy đã sớm là người nhà của chúng con, bác vất vả, cần cù lao động chăm sóc bệnh viện. Công lao sao phân cao thấp được”.

Trong ký ức của Phù Khanh, cây cối ở bệnh viện đều là do bác Chu chăm sóc. Bác ấy một năm 365 ngày đều ở trong viện, bác không có người nhà cũng không có niềm yêu thích đặc biệt, ngày qua tháng nọ chỉ ở trong viện nghiên cứu này. Những hộ sĩ trong viện cũng đều được bác coi như con cháu trong nhà.

Một lần nọ, bác bắt được một kẻ điên đang chạy trốn. Lão viện trưởng tự mình tuyên dương bác, thuận miệng nói ra một câu: “Lần này đi báo cáo với viện nghiên cứu nói không chừng có thể giúp bác xin được một tấm bằng khen”.

Vài ngày sau, bác Chu trong lòng không yên đến gặp Phù Khanh lúc ấy chỉ là thiếu niên. Dáng vẻ bối rối, nói chuyện lắp bắp, hai tay nắm lấy gốc áo, điệu bộ khẩn trương:

“Tiểu Khanh à. Hôm trước, viện trưởng có nhắc tới giấy khen, vậy khi nào thì phát xuống?”

Phù Khanh ngẩn người: “Bác nói là tiền thưởng sao? Nếu mà thiếu tiền thì bác cứ nói…”

Bác Chu phẩy phẩy tay: “Không, không. Bác không cần tiền. Bác chỉ cần một tấm giấy khen thôi”.

Phù Khanh gật đầu: “Vậy để con đi hỏi viện trưởng thử xem”.

Hai mắt bác Chu sáng lên: “Cảm ơn con, cảm ơn con”.

Viện nghiên cứu là một cơ quan lớn trực thuộc chính phủ, đương nhiên sẽ không có những loại giấy khen này. Sau khi Phù Khanh truyền lời cho lão viện trưởng, viện trưởng cũng không nói gì. Cuối cùng bọn họ tự làm một tấm giấy khen sau đó tặng thêm 1 phong bao tiền mặt xem như là khen thưởng.

Bác Chu vô cùng vui mừng, đem tấm giấy khen ấy cất giữ cẩn thật, bác rất trân trọng nó. Sau đó, bác đem toàn bộ tiền mặt đổi thành độ ăn vặt phát cho các hộ sĩ trong bệnh viện. Bác thậm chí còn cố ý đợi ở hành lang để đưa cho Phù Khanh một cây kem.

Lão viện trưởng lúc ấy nói với Phù Khanh: “Bác ấy không có người thân, nơi đây chính là nhà của bác ấy. Giấy khen có thể làm cho bác ấy đối với chúng ta trung thành. Cũng cho bác ấy biết được rằng bác ấy có giá trị”.

Trên sân thượng gió lạnh gào thét, Vương Cẩn và Vương Du nôn nóng gọi Phù Khanh. 

Vương Cẩn: “Lão đại, đừng dựa gần như vậy nguy hiểm lắm”.

AI cũng khuyên: [Ông ấy ít nhất cũng là cấp B. Hiện tại nếu ngài dùng thuần phục thì sẽ bị phản phệ.]

Phù Khanh giống như không nghe thấy, trong mắt y tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Mấy năm nay, bọn con đều không ở đây. Bác một mình giữ bệnh viện. Vất vả rồi”.

Bác Chu biểu tình vặn vẹo, lộ ra bi thương và cô độc.

“Cảm ơn bác”. Phù Khanh chân thành nói. 

“Bác đã bảo vệ nhà của chúng ta”.

Nước mắt mãnh liệt rơi xuống giống như ủy khuất giống như cô độc. Nước mắt cứ từ hốc mắt đen thẳm đó mà tuôn ra như suối.

AI còn muốn khuyên nhủ đột nhiên dừng lại: [Thuần phục thành công! Dị năng thăng cấp. Sao có thể? Ông lão là Ác chủng cấp B đó.]

Bởi vì chỉ có một mình bác ấy giữ gìn ngôi nhà, quá cô độc. Quá mong muốn được công nhận. Những điều này Phù Khanh đều biết.

Viện trưởng không phải là người quản lý cao cao tại thượng. Từ khi tiếp nhận bệnh viện, Phù Khanh đã biết tất cả mọi người bên y đều là chiến hữu, mà y muốn quý trọng những chiến hữu này.

Ác chủng không có năng lực khống chế cảm xúc. Lúc này, bác Chu khóc nấc lên như đứa trẻ: “Cảm ơn, cảm ơn viện trưởng”.

Thực vật bắt đầu lui ra, chúng nó chừa lại một vị trí trước mặt Phù Khanh để y đặt trang bị.

“Cảm ơn bác”. Phù Khanh quay đầu lại.

“Tới đây”.

Hai anh em bất động, bọn họ cứ ngơ ngác mà đi theo tiếng gọi, tay chân luống cuống đặt trang bị xuống. Mọi chuyện đều đã kết thúc, Phù Khanh nhẹ nhàng thở ra.

Đột nhiên, y nghe thấy giọng đầy lo lắng của Vương Cẩn: “Lão đại ngài làm sao vậy?” 

Lúc này cả người Phù Khanh ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp căng ra.

AI vô cùng bực bội nói: [Đáng chết! Nước trong bình có thể thúc giục thực vật Ác chủng sinh sôi nhưng đối với nhân loại mà nói thì chính là độc dược, nó có thể làm giảm trật tự giá trị.]

[27… 23…. 21…]

Trật tự giá trị của Phù Khanh đang giảm xuống với tốc độ chóng mặt.

Vương Cẩn nôn nóng: “Trang bị phải 10 phút mới kích hoạt xong. Sau 10 phút, nơi này mới là khu an toàn”.

AI gấp muốn ngất rồi. Chỉ nửa phút nữa là Phù Khanh sẽ xuống 10 điểm giá trị, rồi xong luôn.

Bác Chu cũng đứng ở một bên hoảng hốt vô cùng. Xong rồi, trong đầu mọi người chỉ còn lại mỗi chữ này.

Bỗng nhiên, Phù Khanh hỏi Vương Du: “Trong balo của cậu có gương không?”

Vương Du ngẩn người lập tức gật đầu, vội vàng từ trong balo lấy ra một hộp y tế khẩn cấp, trên nắp hộp là một chiếc gương nhỏ.

“Lão đại ngài muốn làm gì?” Phù Khanh không trả lời nhìn thẳng vào trong gương.

Đôi mắt xám xanh phản chiếu trong gương, trong trẻo và quyến rũ. Bỗng nhiên đôi mắt trong gương nổi lên sự hung ác xen lẫn kiên định.

‘Làm chủ sự hỗn loạn trong người của ngươi. Ta cần sự tỉnh táo’.

AI bỗng nhiên ý thức được Phù Khanh muốn làm gì. Vì thế không nói nên lời, chỉ có thể mắng một câu thô tục: [Đcm]

Trong gương, đôi mắt màu xám xanh chân thật, nhìn chằm chằm chính mình, Phù Khanh liếm khóe môi. Đôi mắt mang theo huyết sắc điên cuồng.

“Thuần phục”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play