[Khi trật tự giá trị từ 80 trở xuống, nhân loại sẽ kích hoạt được dị năng, dị năng của ngài là thuần phục].

Phù Khanh trầm ngâm: “Thuần phục là…”

AI: [Ở đây không phải có một đối tượng nghiên cứu sao? Ngài có thể thử xem.]

Tầm mắt của Phù Khanh chuyển hướng về thỏ hộ sĩ.

Thuốc an thần đối với Ác chủng có tác dụng hữu hạn nên chỉ một lát sau, con thỏ mềm mại bắt đầu trở nên cáu gắt. Nó tuy rằng thân cận Phù Khanh nhưng Ác chủng trong cơ thể khiến nó xao động, bất an giống như muốn nhào tới Phù Khanh, một ngụm nuốt y xuống.

Phù Khanh trong lòng sinh ra một ý niệm thì cảm thấy có một luồng điện kỳ diệu xuyên qua khắp người. Ngay tức khắc, ánh mắt của con thỏ trở nên ôn hòa.

Phù Khanh gật đầu. Thuần hóa sẽ không làm thay đổi bản chất của đối tượng nhưng sẽ làm cho nó sinh ra cảm giác phục tùng đối với người sử dụng.

[Trật tự giá trị càng thấp dị năng sẽ càng mạnh, vận dụng sẽ càng ngày càng nhuần nhuyễn.] AI tạm dừng: [Nhưng điều này cũng có nghĩa, ngài sẽ càng trở nên không giống nhân loại, từ từ biến thành Ác chủng.]

Phù Khanh hiểu rõ. 

Ngay lúc này, con số trật tự giá trị đã giảm xuống 76. Điều này cho thấy y phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này để tránh cho việc trật tự giá trị xuống quá thấp.

Phù Khanh từ nhỏ đã làm người giao tiếp cùng với kẻ điên, mang trên mình sứ mệnh ổn định trật tự. Tất nhiên, y sẽ không cho phép bản thân mình biến thành dáng vẻ điên loạn đó.

Nhưng mà chưa kịp đi thì ống quần của y bị kéo lại.

Thỏ hộ sĩ biến nhỏ lại, cao chừng nửa người của y. Nó đáng thương mà kéo kéo y, một bộ dáng y không quan tâm sẽ không buông tay. Lúc này, Phù Khanh nhìn đến thẻ tên trên ngực của thỏ hộ sĩ.

Lý Ấu Tình.

Y nhớ rõ cô ấy, Lý Ấu Tình là một cô gái mặt tròn, dáng vẻ có vẻ yếu đuối nhưng thực tế rất đáng tin cậy. Khu phòng bệnh ngầm của tầng 2 đều là những kẻ điên có tính công kích mạnh, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ gây ra náo động và hỗn loạn. Tuy rằng mỗi lần Lý Ấu Tình đều gấp đến độ khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt ngắn, nước mắt dài nhưng vẫn kiên cường vén tay áo, rút kim tiêm, trói chặt bệnh nhân, chỉ một lát đã đem thế cục dọn dẹp đến yên ổn.

Khi mạt thế buông xuống, mọi chuyện lâm vào hỗn loạn, cô vẫn giữ vững được cương vị. Thậm chí khi biến thành Ác chủng, không nhớ rõ chuyện gì cũng đều luôn giữ vững cương vị, làm đúng nhiệm vụ. Đến dị năng thức tỉnh được cũng là tạo ra thuốc vô tận từ trong ống chích.

Phù Khanh nổi lên một tia áy náy. Thời điểm mạc thế đến, bản thân y là viện trưởng lại không ở bên cạnh mọi người, tuy rằng không biết có thể mang cô ấy cùng đi không nhưng Phù Khanh vẫn đề nghị: “Chúng ta cùng nhau đi lên”.

Lý Ấu Tình vui vẻ nhảy cẫng lên.

Tầng lầu tối đen như mực, Phù Khanh mở đèn trên di động, một người một thỏ đi rất chậm rãi.

AI lên tiếng nhắc nhở: [thực vật cũng sẽ phát sinh biến dị, trở nên vô cùng hung hãn. Tính công kích rất cao, ngài nhất định phải chú ý.]

Hành lang trên bức tường bám đầy rêu phong.Thực vật cũng xảy ra biến dị, có loài biến thành dáng vẻ bảy sắc cầu vòng nhưng vẫn mang một hơi thở nguy hiểm tựa như con rắn độc xinh đẹp.

Sau lưng truyền đến tiếng xé gió nhỏ.

Phù Khanh nhảy về phía bên trái, tiếp đất bằng tư thế ngồi xổm xuống.

Đánh lén thất bại, dây đằng giống như bị chọc tức, đập đến chỗ của Phù Khanh.

Nhưng vẫn bị y né được, hai lần công kích thất bại, dây đằng sau lưng chậm rãi trồi lên. Phiến lá mọc trên thân rung động phát ra âm thanh giống như rắn. Hai cái điểm đen xì trên thân như hai con mắt, nhìn chằm chằm Phù Khanh.

[Thuần phục đối với thực vật có hiệu quả không cao. Hiện tại ngài nên chạy đi, không cần quay đầu lại. Dựa theo hệ thống tính toán với tốc độ của ngài có thể cắt đuôi được nó.]

Nhưng mà Phù Khanh vẫn không nhúc nhích.

AI gấp đến điên rồi: [Ngài đừng hồ đồ. Sự nguy hiểm của thực vật không kém động vật chút nào. Hơn nữa, thực vật cũng rất khó để thuần phục.]

Phù Khanh nhẹ nhàng nói: “Ta nhận ra nó. Nó là dây nho mà lão viện trưởng trước đây trồng. Hai cái chấm màu đen trên thân là khi còn nhỏ bị người chặt đốt”.

AI bị tức giận đến điên bất chấp nói: [Chẳng lẽ ngài còn hoài niệm nó? Vậy ngài cứ thử kêu nó một tiếng, xem nó có nghe theo ngài hay không.]

Đúng lúc này một trận rắc rắc vang lên phía cầu thang.

Dây đằng đột nhiên bất động, Phù Khanh đem thỏ hộ sĩ ôm trước ngực, hai tay ngắn ngắn của thỏ ôm nửa đoạn dây đằng. Răng thép biến dị cắm hờ trên dây đằng, giống như chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắn đứt nó.

Dây nho quả thật sợ con thỏ sẽ đem nó cắn đứt. Nó mơ hồ cảm giác được ở đây ai chính là lão đại? Do dự một hồi, nó chuyển hướng về phía Phù Khanh, làm nũng kéo ống quần của y.

Phù Khanh ngữ khí nhàn nhạt không hề có chút uy hiếp: “Tiểu đằng, ngươi nhận ra ta không?”

Dây nho run rẩy nịnh nọt mà phát ra tiếng xì xì ôn hòa, thậm chí thân thể trở nên vô cùng mềm mại, thân mật mà dán lên cổ tay y.

“Ngươi xem. Ta gọi nó, nó đáp lại kìa”.

AI: […….]. Uy hiếp một gốc thực vật. Không mất mặt sao?

Vả mặt cũng quá nhanh rồi, AI cảm thấy cả màn hình nó đều đau đến nát?

Phù Khanh ra hiệu cho Lý Ấu Tình nhả ra, hai tay y nhẹ nhàng vuốt ve dây đằng. Có lần chạm mặt này, y nhận ra thuần phục đối với thực vật cũng có thể có tác dụng. Dây nho co duỗi, biến hình thành một cái dây nhỏ, mềm mại, dán lên da Phù Khanh giống như một con rắn nhỏ đang ngủ say.

[Thuần phục được thăng cấp, cấp bậc hiện tại là E.]

[Nhân loại đem dị năng chia làm 5 cấp từ A đến E, mỗi cấp lại phân thành 9 cấp nhỏ. Ở mỗi trình độ kích hoạt tương đồng thì sẽ có loại cường độ dị năng khác nhau.]

Sau khi thăng cấp, Phù Khanh cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Ác chủng càng thêm sâu sắc, đặc biệt là tiểu đằng. Y chỉ vừa suy nghĩ một chút dây đằng đã kéo dài ra, đan lại vào nhau giống như một chiếc roi từ cổ áo bay ra hung hăng đánh lên tường.

Đôi mắt Phù Khanh sáng lên.

AI ngượng ngùng: [Vậy là ngài đã có năng lực công kích. Ở những nơi Ác chủng hoành hành như khu vực chết này. Năng lực công kích vô cùng quan trọng.]

Chủ nhân không nghe AI kiến nghị ngược lại càng có thu hoạch tốt hơn, đúng là tức chết nó mà, rất mất mặt.

Bọn họ rất nhanh đã tới tầng một.

Tầng một cùng tầng ngầm chỉ cách một cánh cửa sắt. Thế nhưng Phù Khanh chưa kịp mở ra thì AI đã nhắc nhở: [Tầng này có nhân loại.]

100 năm sau, thế giới bị đình trệ, lúc này nhân loại sẽ như thế nào đây? Y trầm ngâm một lát quyết định thay đổi phương hướng.

Dãy hành lang sâu thẳm, yên tĩnh, hai bên bày bố rất nhiều phòng, đếm không xuể. Một cánh rồi lại một cánh cửa sắt mở toang. Bên trong dụng cụ ngổn ngang, tất cả đều thể hiện rõ sự hoảng loạn của người ở bên trong. Mọi người đều nhanh chóng bỏ chạy chỉ để lại gian phòng trống rỗng.

Bỗng nhiên, y nhìn thấy một căn phòng đóng chặt cửa nổi bật giữa dàn phòng bệnh mở toang. Y liền dừng chân, cánh cửa bỗng bị đá văng ra.

Đồng tử Phù Khanh co chặt vừa định công kích lại sờ đến một mảnh da ấm áp. Ngay sau đó, y bị kéo vào phòng, cửa lần nữa đóng lại.

Bên trong phòng Phù Khanh bị che miệng lại, trong mắt y tràn đầy kinh ngạc. Đèn pin chiếu sáng trên mặt y. Đối diện là 2 người mặt đầy cảnh giác cùng lo lắng.

Sau khi xác định Phù Khanh là người, hai người kia mới buông lỏng thả y ra.

Hai người trước mặt toàn thân mặc trang phục chiến đấu màu đen. Trên người còn treo túi dùng để leo núi thám hiểm. Có cả vòng tay định vị, bọn họ cơ bắp cường tráng, trên người đầy vết sẹo nhìn qua là đã biết họ là lính đánh thuê hàng real. Nhưng mà lúc này họ vô cùng chật vật, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt còn mang theo tơ máu.

Nam nhân vóc dáng cao lớn, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, có một con thỏ hộ sĩ ở phía sau lưng cậu. Nhất định là muốn tấn công cậu. Chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp này để cứu người”.

Cửa sắt vang lên những âm thanh va đập loảng xoảng, Lý Ấu Tình vô cùng lo lắng viện trưởng sẽ xảy ra chuyện, cô ở bên ngoài liên tục đập cửa.

Người cao lớn cho rằng y chưa từng gặp qua thỏ hộ sĩ, ngữ khí thập phần nghiêm túc: “Trong tòa nhà này có vài con thỏ hộ sĩ, nó có thể tùy ý biến lớn hóa nhỏ, sức lực vô cùng lớn. Ép buộc người khác tiêm một thứ thuốc gì đó. Chúng tôi đã bị đuổi theo rất lâu, phí rất nhiều sức lực mới có thể cắt đuôi một con thỏ hộ sĩ, cậu nhất định phải cẩn thận”.

Phù Khanh dở khóc dở cười, gật đầu: “Cảm ơn anh”.

Màn hình di động rung lên một cái, AI hiển thị ra cấp bậc của hai người trước mặt.

‘Vóc dáng cao, hỏa hệ dị năng cấp C, trật tự giá trị 75’.

‘Vóc dáng thấp, hỏa hệ dị năng cấp C, trật tự giá trị 63’.

Bọn họ trang bị đầy đủ, dị năng cũng đạt tới cấp C, trên người dấu vết được huấn luyện cũng thật rõ ràng, đây chắc chắn là dân chuyên, chỉ là bệnh viện tâm thần này nằm ở khu vực chết, bọn họ tới đây để làm gì?

Phù Khanh đạm nhiên nói lời khách sáo: “Hai người tiến triển tới đâu rồi?”

Vóc dáng cao thở dài: “Vốn dĩ bọn tôi muốn lên lầu, kết quả hoảng quá mà chạy nhầm đường bị đuổi chạy đến chỗ này. Không những vậy, trật tự giá trị còn thình lình giảm xuống. Lúc này thật không có biện pháp đem đống đổ nát này quay trở về khu an toàn”.

Đồng tử Phù Khanh co chặt. Có thể đem bệnh viện tâm thần này đưa về khu an toàn.

Y nắm chặt tay tránh bại lộ ra vẻ thất thố để khiến cho hai người kia cảnh giác. Phù Khanh biểu tình từ đầu đến cuối đều không có biến hóa, ánh mắt tối tăm hơi rủ xuống: “Chúng ta có thể cùng nhau hành động, hỗ trợ lẫn nhau”.

Vóc dáng cao lại lắc đầu: “Không được, không thể liên lụy đến cậu. Em trai của tôi….nó…”

Phù Khanh lúc này mới chú ý đến nam nhân vóc dáng thấp kia, cậu ta vẫn luôn không hé răng,  dựa vào tường, ngồi trên chiếc giường đã bị ăn mòn đến mốc meo giống như là say rượu, ôm chặt đầu.

“Chúng tôi bị thỏ hộ sĩ làm cho vô cùng chật vật. Em trai của tôi bị một con thỏ đè lại, tiêm vào nửa ống chất lỏng nào đó. Trạng thái của em ấy bây giờ có chút không đúng. Nhưng tôi cũng không thể bỏ nó lại”.

Phù Khanh đi qua kiểm tra một chút. Ống tiêm của thỏ hộ sĩ sẽ tuỳ theo kích thước thân thể mà biến lớn. Cho dù chỉ tiêm vào nửa ống nhưng đối với người thường mà nói cũng rất nguy hiểm, rõ ràng là đã quá liều. Hô hấp cậu ta mỏng manh, ngực phập phồng, cau mày tỏ vẻ khó chịu, hiển nhiên là biểu hiện của việc tiêm thuốc an thần quá liều.

Vóc dáng cao sờ sờ đầu: “Tôi nhất định phải bồi em ấy đến phút cuối cùng, chờ đến khi trật tự giá trị của chúng tôi thấp hơn 20 tôi sẽ giết nó, sau đó tự sát. Nếu cậu thành công, có thể đem thi thể của chúng tôi về không?" Nghe lời vóc dáng cao nói, y lập tức đi đến cửa phòng, mở cửa ra.

Đồng tử vóc dáng cao co chặt: “Thỏ hộ sĩ còn ở bên ngoài, cậu muốn làm gì?”

Thân hình cao gầy đó mặc một chiếc áo blouse trắng. Gió thổi qua, chiếc áo bay bay, không dính một chút dơ quả thật đối lập so với nơi này. Y quay đầu, mái tóc màu xám rủ bên hàm mặt tinh tế, cười nhạt rất hiển nhiên không đem nhắc nhở của vóc dáng cao vào trong mắt.

Vóc dáng cao tức giận đến phát cuồng, thật vất vả mới tìm được một người có thể nhặt xác cho bọn họ. Vậy mà y cũng muốn chết, nhìn dáng vẻ còn có chút đáng tin, không ngờ lại là một kẻ ngốc.

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu vóc dáng cao. Trong nháy mắt, cửa mở ra con thỏ bỗng nhiên an tĩnh. Phù Khanh cúi đầu nhìn về phía thỏ hộ sĩ: “Trong túi còn naloxone không?”

Vóc dáng cao:…..?

Ở ngoài cửa, thỏ hộ sĩ ngoan ngoãn mà ngồi xổm xuống dưới. Dùng lỗ tai lớn mà phất qua phất lại trước mặt thanh niên tái nhợt, xác định đối phương không có việc gì mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu tìm tìm trong túi.

Tay thỏ mập mạp đưa qua một cái ống tiêm.

“Ngoan chờ ta một lát”.

Cửa lại đóng lại, vóc dáng cao giống như tượng đá hoàn toàn ngơ ngác trước tình huống trước mắt.

Cứu mạng đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao cao thủ truy đuổi hai dị năng giả cấp C như bọn họ lại đối với người này ngoan ngoãn như vậy?!

Hắn nhìn về phía Phù Khanh, ánh mắt từ lo lắng biến thành kinh ngạc, sau đó là kính sợ.

Đèn pin chiếu vào sườn mặt của người thanh niên trẻ, vô tình đụng trúng ánh mắt sâu thẳm như biển xanh. Đôi mắt thâm thúy rõ ràng vô cùng thích hợp với dáng vẻ thanh lệ, tuấn tú kia. Ngũ quan phối hợp hài hòa, một bộ dạng bình tĩnh, lạnh nhạt thoạt nhìn qua rất phúc hậu và vô hại. Tuy nhiên giờ đây y toát lên khí chất cao thâm, dáng vẻ thâm tàng bất lộ.

Đại lão, tuyệt đối là một đại lão, nói không chừng là dị năng giả cấp A.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play