“Giao dịch thành công!”
Hai người kia run rẩy nhận lấy ống tiêm từ trong tay Phù Khanh, sau đó vụng về tim lên bả vai. Vì không có kinh nghiệm nên họ cứ vậy mà chọc thẳng xuống, đau đớn khiến hai người nhíu chặt mày lại nhưng cũng không dám rút tiêm ra.
Phù Khanh xoay người, không nhiều lời thêm, vội vã đi tìm chìa khóa. Hai người kia cũng cố nén đau mà lập tức đuổi theo. Có điều, bọn họ gần như đã lục soát toàn bộ tầng này nhưng không thấy chìa khóa đâu. Bỗng nhiên từ trong bóng đen xuất hiện một đôi mắt màu đỏ tươi.
Nó là thuộc hạ của Ác chủng chi vương, phiêu đãng khắp nơi. Gần đây mới nghỉ chân tại bệnh viện thú cưng này, không ngờ vừa đến đã gặp một con cá lớn. Người đàn ông này mang trên người dấu truy nã của vương chỉ cần giết y thì nó có thể tới chỗ của vương để lãnh thưởng.
Phù Khanh đang tìm kiếm trong ngăn kéo thì cảm thấy ống quần của mình dính vào cái gì đó. Y cúi đầu xuống thì nhìn thấy dưới chân là một vũng máu loãng sền sệt. Nó thậm chí còn đang chuyển động, không tuân theo quy tắc của trọng lực mà từ từ bám lên giày của y rồi theo hướng ống quần mà bò lên trên. Khi vũng máu đó chạm vào da của y thì y có cảm giác bỏng rát giống như những nơi mà nó đi qua đều bị thối rửa sau đó trở thành chất dinh dưỡng của nó. Ngay lập tức, dây đằng từ trong cổ tay phóng ra đánh lên mặt đất, bên ngoài dây đằng còn có ánh điện quang màu tím. Điện quang theo đường máu mà truyền đi, con Ác chủng trong bóng đêm phát ra tiếng kêu thảm thiết, lộ rõ một bóng người màu đen, không có ngũ quan, không có quần áo, giống như ảo ảnh. Đây cũng chính là nguyên hình của nó mà vũng máu loãng kia chính là vũ khí của nó. Ngay lập tức, máu loãng đã phân thành nhiều nhánh nhanh nhẹn né tránh dây đằng, cố gắng xông về phía của Phù Khanh. Trong bóng đêm, Lục Đoạt Lân vốn đang muốn rời đi nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người, nhìn chằm chằm Phù Khanh ở phía xa. Khi Phù Khanh gặp phải nguy hiểm, y cũng không hoảng sợ, dáng vẻ đĩnh đạc, đôi mắt bình tĩnh đánh tan lý trí của Lục Đoạt Lân, trực tiếp điều động bản năng của hắn.
Đi giúp ngài ấy.
Tình thế đột ngột thay đổi, máu loãng bỗng nhiên đứng yên giữa không trung. Phù Khanh hạ tay xuống, thông dong mà đứng tại chỗ. Đôi mắt hờ hững giống như kẻ bề trên trừng phạt những kẻ tội đồ thấp hèn. Bóng đen cứng đờ, không nhịn được run lên, giọng nói khàn khàn kinh hãi: “Mày….mày đã làm cái gì?”
Phù Khanh không đáp lại, chậm rãi lấy ra một cái ống tiêm, ngón tay thon dài từ từ đem pittông đẩy đến cuối cùng, chất lỏng bên trong cũng được đẩy ra. Đó chính là một liều thuốc mê liều cao, nó trực tiếp hòa lẫn vào trong máu. Thuốc mê theo đường máu loãng chảy thẳng vào thân thể của Ác chủng, loại thuốc này vốn là thuốc chuyên dùng để đối phó với những kẻ biến dị ở tầng 2 trong bệnh viện tâm thần nên tác dụng cực kì mạnh.
Ác chủng thình thịch một tiếng, cả người cuộn tròn lại. Vừa rồi, nó cũng có để ý đến con thỏ cung cấp thuốc kia. Rõ ràng, Phù Khanh không yêu cầu con thỏ đưa bất kỳ thuốc gì, hai tay y cũng trống trơn chỉ mới phát động dây đằng, làm sao mà lại lấy ra được thuốc mê chứ?
Đúng lúc này, cặp mắt màu đen sáng rực lên. Một loại mệnh lệnh cực kỳ bí ẩn, bao bọc lấy toàn thân con Ác chủng. Giống như một đôi bàn tay to lớn mang theo xiềng xích chậm rãi chui ra quấn lấy nó, con Ác chủng này là Ác chủng cấp C bậc trung nên cũng khá mạnh, nó cắn răng chống đỡ thuốc mê. Chống đỡ với cảm giác mệt mỏi của tinh thần nhưng Phù Khanh không dễ dàng tha cho nó. Y trực tiếp kích hoạt dị năng thuần phục, chặt đứt tất cả đường lui.
Nó mở to đôi mắt, trừng trừng nhìn Phù Khanh nhưng những thứ nó thấy là một đôi mắt đầy quyền lực. Phảng phất có thể nghiền ép tất cả cho dù là mưa to gió lớn cũng không thể gục ngã được y, người nam nhân tóc nâu ấy giống như một vị thần, vị thần của nó.
[Thuần phục thăng cấp! Cấp bậc hiện tại là cấp E bậc 8.]
“Chủ nhân”. Nó quỳ xuống đất, đem tất cả máu loãng thu hồi lại, giương đôi mắt đáng thương mà nhìn về phía Phù Khanh. Ở phía xa, thân hình Lục Đoạt Lân cũng bị sững lại vào khoảnh khắc kia, hắn nói không nên lời chỉ lẳng lặng nhìn y. Trong mắt của người đàn ông tóc nâu không một cảm xúc, hờ hững nhìn thần tử phủ phục dưới chân y. Giống như điều này là lẽ đương nhiên. Biểu cảm lạnh lùng, không chút cảm xúc như gió đông ở bắc cực đang gào thét làm người ta sợ hãi đến nỗi bước không vững nhưng cũng khiến người khác cảm thấy tò mò, khát vọng muốn chinh phục y.
Trong bóng đêm Lục Đoạt Lân nhìn về phía con Ác chủng đáng thương đang quỳ trên đất kia sinh ra vài phần hâm mộ. Nhưng hắn nên làm thế nào mới có thể lại gần được ngài ấy? Làm thế nào có thể lột bỏ ngụy trang của ngài ấy, hỏi ngài ấy vì sao lại biến mất một thời gian dài như vậy?
Hắn hiện tại chính là một con Ác chủng. Không những vậy còn là Ác chủng chi vương, con Ác chủng hung ác nhất, con Ác chủng vô pháp vô thiên nhất. Ánh sáng trong mắt Lục Đoạt Lân cũng trầm đi.
Phù Khanh đem ống tiêm đã xài hết tùy tiện ném một bên, sau đó lại đưa tay về phía Lý Ấu Tình. Cô hiểu ý trực tiếp đưa thêm 1 ống nữa cho Phù Khanh. Trước kia, bệnh viện tâm thần hay có nhiều tình huống bất ngờ mà nhân viên công tác đều là người thường cho nên từ trước đến nay để phòng tránh nguy hiểm trong túi của Phù Khanh lúc nào cũng có dự phòng một ống chích gây mê.
Y nhìn về con Ác chủng bóng đen đang quỳ dưới đất, trong đầu nảy sinh một ý tưởng.
Ác chủng bóng đen cẩn thận ngẩng đầu, giống như muốn xem xét tâm tình của chủ nhân, nó có chút sợ hãi và nịnh nọt hỏi: “Chủ nhân ngài cần ta làm gì sao?”
“Cần”.
Bóng đen ngẩn người, đây là loại vui sướng xưa nay nó chưa từng được trải nghiệm, cảm giác này khiến nó kích động. Chủ nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mang theo sự sát phạt và quyền lực làm nó không tự giác run rẩy.
“Trên người của ngươi có vật gì đáng giá không?”
Ác chủng bóng đen nghiêng đầu một cái: “Hả?”
Phù Khanh suy nghĩ rồi châm chước từ ngữ, hỏi lại lần nữa: “Ngươi đang bị cướp”.
Ở trong bóng đêm, Lục Đoạt Lân đang muốn rời đi, nghe vậy thì hết hồn.
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng Ác chủng bóng đen cũng phun ra một loại máu có công dụng duy trì sự tỉnh táo. Đây là một vật phẩm hữu ích, có thể bán được giá cao. Phù Khanh góp nhặt lại đống máu, tính toán sơ sơ cũng được cỡ 10 vạn. Y mãn nguyện mà đem bỏ vào chai, sau đó cất vào balo. Mặt khác, Ác chủng còn cho y biết vị trí của chìa khóa. Phù Khanh lập tức đi theo chỉ dẫn của nó tới nơi để chìa khóa. Ác chủng bóng đen nhìn chăm chú vào bóng dáng y rời đi. Nỗi cô đơn lập tức bao trùm. Bỗng nhiên nó cảm thấy sau lưng xuất hiện một luồng sức mạnh to lớn, quay đầu lại thì nó tỉnh hồn ngay tức khắc.
“Vương….vương….ngài…ngài sao lại ở đây?”
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, khuất nửa mình trong bóng đêm, ánh mắt uy nghiêm mà bình tĩnh làm con Ác chủng không tự giác phát run. Nó bỗng nhiên giật mình, dáng vẻ thuần phục nhân loại của nó không phải đã bị vương nhìn thấy rồi chứ? Không những thuần phục nhân loại mà đó còn là tội phạm bị vương truy nã.
Xong rồi!!! Lần này nó chết chắc rồi!!!!
Nó căng chặt da đầu, định giả ngu, cố gắng thuyết phục bản thân rằng vương chưa nhìn thấy gì hết.
“Vương….Thuộc hạ đi khắp nơi, hôm nay vô tình gặp được tội phạm mà ngài đánh dấu. Nhưng…y quá mức xảo trá, lại dùng thuốc mê đối phó với thuộc hạ. Thuộc hạ vô dụng, đã bị đánh bại. Vương xin ngài trừng phạt thuộc hạ”.
Vô dụng vẫn hơn là tạo phản. Bóng đen nghĩ thầm, cả người run run, nó sợ vương vừa mở miệng đã chọc thủng lời nói dối của nó. Nó thấy biểu tình của Lục Đoạt Lân phức tạp thì nghĩ mình tiêu rồi nhưng trái với suy nghĩ của nó, hắn lại không xé rách lời nói dối của nó.
“Ta biết y lợi hại, không trách ngươi”.
Bóng đen nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó giống như nhớ đến một sự kiện quan trọng. Vương xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ muốn đích thân tới giết chủ nhân sao? Nó như rơi xuống đáy vực sâu khi nghĩ về điều này. Người vừa rời đi lúc nãy hiện giờ là thần của nó. Tưởng tượng đến việc chủ nhân sẽ tử vong, hô hấp nó như ngừng trệ vì thế cẩn thận mà thăm dò.
“Vương, ngài tới từ khi nào vậy? Ngài muốn bắt nhân loại kia sao?”
Ánh mắt của Lục Đoạt Lân khẽ thay đổi.
“Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi cảm thấy y lợi hại hơn ta? Cảm thấy ta không thắng được y sao?”
“Không…không…không…Vương….Xin ngài tha thứ cho thuộc hạ là thuộc hạ nhiều lời”.
Lục Đoạt Lân cũng không làm khó nó cao giọng nói: “Ta cùng nhân loại kia đã có giao đấu, ta biết y lợi hại. Vì để đảm bảo an toàn, không được tự tiện hành động”.
Bóng đen tức khắc thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy! Không thể tự tiện hành động, thuộc hạ cũng sẽ không tùy tiện công kích y”.
Hai bên liền đạt thành một nhận thức chung đó là ‘muốn giết chết Phù Khanh nhưng vẫn muốn quan sát y nhiều hơn cho nên tạm thời không ra tay’. Bóng đen lập tức an tâm, vậy thì chủ nhân tạm thời không có nguy hiểm.
Lục Đoạt Lân hôm nay bỗng nhiên nảy sinh lòng quan tâm với thuộc hạ, hắn “tốt bụng” hỏi: “Lúc nãy đánh nhau với hắn có bị thương không?”
Bóng đen ngẩn người, lập tức khuếch trương sự cống hiến của bản thân trước mặt lãnh đạo: “Y cướp của thuộc hạ thật nhiều máu, đó đều là vật trân quý. Thuộc hạ hiện tại cả người đều mệt mỏi. Hận y chết đi được”.
Lục Đoạt Lân vừa lòng gật đầu, tùy ý vung tay vứt mấy viên thủy tinh xuống đất: “Lần sau ngươi có đối đầu với y thì dùng đồ vật của ta, sẽ không cần phải sợ y nữa”.
Bóng đen mừng như điên, gật đầu cái rụp: “Đa tạ vương”.
Thật tốt quá! Đợi sau khi vương đi, nó sẽ đem đồ vật mà vương tặng toàn bộ dâng lên cho chủ nhân.
“Ngươi có thể đi rồi”.
Bóng đen vừa xoay người rời đi thì đột nhiên Lục Đoạt Lân lại gọi nó lại: “Chờ đã”.
Bóng đen khó hiểu mà quay đầu, kết quả Lục Đoạt Lân lại vứt thêm cho nó hai viên tinh thạch. Nó tiếp được thì nơm nớp lo sợ, ôm ấp bảo bối, giương mắt khó hiểu nhìn vương: “Vương…đây là”.
Đôi mắt Lục Đoạt Lân thâm thúy, giống như hàm chứa rất nhiều cảm xúc sâu xa: “Ngươi mang thêm một chút. Tránh đến lúc cần lại không đủ dùng”.
Đôi mắt của bóng đen sáng lên: “Đa tạ vương ban ân! Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài”.
Cuối lầu 2 là một quầy bán đồ. Vừa mở cửa ra, không khí phủ bụi nhiều năm ập vào mặt Phù Khanh. Bụi nhiều đến nỗi giống như có thể đủ bao phủ cả người y.
[Chỗ này khuất quá! Vừa rồi chúng ta cũng không chú ý tới.]
Phù Khanh mở đèn pin, nhẹ nhàng đi vào trong. Bỗng nhiên sau lưng lại truyền đến một âm thanh xé gió. Với tư cách là viện trưởng, thì chuyện bị đánh lén là chuyện thường ngày như cơm bữa cho nên trực giác của y cũng vì vậy mà được tôi rèn. Chỉ vừa cảm thấy không khí sau lưng dị thường, Phù Khanh đã nhanh nhẹn mà nhảy lên. Một cái kéo sắc bén xẹt qua bên dưới y. Nếu như y không phản ứng kịp, chỉ sợ bây giờ máu đã bắn tung tóe.
AI không nhịn được mắng: [Cái quỷ gì vậy? Muốn ám sát à?]
Y xoay đèn pin chiếu về sau, làm lộ rõ gương mặt của kẻ tập kích. Đây là một con mèo đi hai chân như người, dáng người cao, mặc áo blouse trắng, trong tay cầm một cái kéo không ngừng lẩm bẩm nói: “Sau khi gây mê xong thì phải cắt trứng, hiện tại bắt đầu cắt trứng, hiện tại bắt đầu cắt trứng”.
Phù Khanh nghe vậy thì nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với nó nhưng mà con mèo bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nó chậm rãi điều chỉnh tư thế, đưa kéo lên, nhắm kĩ rồi phóng đi. Mà hướng của cây kéo chính là hướng về phía bộ vị mẫn cảm đó.
Dây đằng nhanh chóng quất kéo lại, đẩy nó văng ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp đợi Phù Khanh phản ứng thì trên tay con mèo lại xuất hiện cái kéo thứ 2.
Xem ra cái túi của nó cũng cùng loại với Lý Ấu Tình sẽ không ngừng sinh ra vật phẩm. Bởi vì nó muốn cắt trứng cho nên vật phẩm sinh ra đều là kéo.
Vô số cây kéo giống như mưa bay về phía Phù Khanh, y dưới sự trợ giúp của dây đằng mà thuần thục tránh thoát khỏi những công kích trí mạng nhưng lại bị ép lùi về sau. Bởi vì không ngừng né tránh nên không thể tiếp xúc ánh mắt với con mèo cho nên không thể dùng thuần phục được.
Con mèo dần dần tới gần. Đầu lưỡi nó gục xuống, hô hấp dồn dập, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm Phù Khanh, không ngừng sờ soạn trong túi. Nó biết nhân loại này đang bị nó dồn đến bước đường cùng. Nghĩ thế, con mèo cười tươi đến tận mang tai.
Bỗng nhiên có một cái gì đó xẹt qua người nó. Con mèo đang sửng người thì có một đồ vật bén nhọn xẹt xua người nó, đâm trúng chiếc áo blouse trắng, sinh ra quán tính lớn đẩy nó về phía sau. Giây tiếp theo lại có thêm nhiều vật sắc nhọn bay đến. Sau đó chỉ trong 3 giây, các vật sắc nhọn ấy cứ bay đến tấn công con mèo, nó cũng không đếm được có bao nhiêu vật sắc nhọn, chúng chuẩn xác mà ghim lên thân thể nó.
Con mèo bị dọa đến xù lông, mất đi thăng bằng. Hai mắt nó thất thần, người thì bị dán cứng vô tường. Thì ra là mười mấy cái kéo đang cắm khắp người nó, đem nó dán dính với bức tường. Có điều kéo đâm không sâu nhưng vì quá nhiều nên nó không dám nhúc nhích.
Ở phía xa, người đàn ông trong tay còn cầm theo một cây kéo. Ánh mắt y lạnh lùng như sát thủ đem đầu kéo sắc nhọn hướng về con mèo. Con mèo bị dán dính tường, không nhúc nhích được, cả người run bần bậc. Ngón tay thon dài của viện trưởng lướt qua đầu kéo sắc bén giống như đang thưởng thức, kiên nhẫn dạy dỗ nó:
“Bé ngoan, không cần chơi với mấy đồ vật sắc nhọn này”.