Con mèo này là cấp C bậc một, cấp bậc dị năng của Phù Khanh quá thấp, không thể nào ép nó thuần phục được.
AI tiếc nuối: [Không còn cách nào khác. Cấp bậc của ngài chính là trở ngại lớn nhất của ngài.]
“Có thể thuần phục”. Phù Khanh nhẹ nhàng, bâng quơ nói.
“Chỉ cần nó tự nguyện bị thuần phục là xong”.
[Tự nguyện?]
Phù Khanh nở nụ cười, ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động, cái kéo sắc bén dạo qua một vòng, cuối cùng mũi nhọn nhắm ngay vào mắt mèo nhỏ.
Con mèo nơm nớp lo sợ nhưng cả người nó bị cố định không cách nào nhúc nhích. Nó bất lực nhìn mũi nhọn kia từ từ di xuống, nhắm thẳng ngay hạ bộ của nó.
“Khi ngươi điên đọa thì giải phóng triệt sản chỉ mới làm được một nửa”. Phù Khanh nở một nụ cười bí hiểm nheo mắt lại: “Đúng không?”
Mèo nhỏ:!!!!!!
Nó phát ra tiếng kêu meo meo hoảng sợ, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt đáng thương vô tội nhìn y, lộ rõ sự phục tùng.
“Thuần phục”.
Quá trình thuần phục rất thuận lợi, quái vật mèo con liền biến thành một sủng vật bình thường mang một chiếc vòng Elizabeth ngồi xổm bên chân Phù Khanh.
Phù khanh hỏi: “Trên người ngươi có cái gì đáng giá không? Loại mà có thể bán được ấy”.
Mèo nhỏ giật mình, run như cầy sấy.
AI lên tiếng giải vây: [Ngài tha cho nó đi, nó chỉ là một con mèo bình thường thôi.]
Con lập tức cắn lấy ống quần của Phù Khanh: “Ta có chìa khóa”.
Phù Khanh hạ mắt nhìn mèo con, chỉ thấy nó lấy từ trong túi của áo hộ sĩ ra một chiếc chìa khóa, nó ngậm lấy chiếc chìa khóa, vẻ mặt lấy lòng ngẩng đầu nhìn về phía Phù Khanh.
Ngoại trừ chìa khóa, nó còn có tin tức : “Lầu 3 của bệnh viện cũng là phòng giải phẫu nhưng là phòng giải phẫu thực hiện các cuộc phẫu thuật lớn như gãy xương, đổ máu,…”
Phòng giải phẫu các ca nặng thì nhất định oán khí cũng không nhỏ.
Cấp bậc của Ác chủng một phần dựa vào tố chất thân thể, một phần khác là dựa vào oán niệm khi điên đọa. Oán niệm càng cao, chúng nó càng điên.
Mèo con còn cung cấp thêm tin tức: “Cầu thang còn có một con. Nó rất thích núp trong bóng đêm, ngồi xổm mai phục nhân loại. Nó lợi hại hơn ta nhiều”.
Biết trước có mai phục, Phù Khanh tất nhiên sẽ không manh động. Cấp bậc của Ác chủng mai phục càng cao thì khả năng dùng thuần phục càng thấp, y phải nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái này.
Phù khanh hỏi AI: “Vừa rồi thuần phục mèo hộ sĩ, dị năng có thăng cấp không?”
[Không có! Dị năng của ngài vẫn là cấp E bậc 8.]
Phù Khanh rủ mắt, giống như lâm vào suy tư, y trầm mặc một hồi rồi thu thập đồ vật, cầm chìa khóa chuẩn bị lên lầu. Mèo nhỏ sốt ruột nhìn Phù Khanh, không đành lòng che mặt lại.
Nó vừa mới có chủ nhân, vậy mà y đã đi rồi. Cái thứ trên lầu không dễ đối phó đâu.
Ngoài hành lang, một ánh sáng bạc cực kỳ hung ác lóe lên làm Phù Khanh lui lại hai bước. Dây đằng đan chéo trước ngực như một tấm khiên bảo hộ.
Gào-----
Móng vuốt cào lên dây đằng để lại một vết rách sâu. Gương mặt nó hung tợn mà nhìn Phù Khanh, thân thể của nó là do nhiều bộ phận ghép thành. Vừa nhìn đã biết đây là kết quả của một cuộc phẫu thuật cắt ghép. Bụng nó bị mổ toạch ra để lộ đủ thứ nội tạng, thậm chí còn thấy được một chút kim loại trong người nó, ánh mắt Ác chủng hung ác nhìn Phù Khanh.
Nhân loại này nhìn qua rất ngon miệng. Cổ tay y trắng nõn, có thể mơ hồ nhìn thấy động mạch lấp ló sau làn da trắng kia. Nhìn thấy da thịt y lộ ra, nó không nhịn được mà nhễu nước miếng, hận không thể dùng hàm răng sắc bén mà cắn phá lớp da trắng tinh này, nhai thịt, uống máu của y.
Dù né tránh được đòn đánh của nó thì như thế nào? Thực lực giữa nó và y chênh lệch rất lớn. Nó mài mài móng vuốt chuẩn bị tấn công lần nữa.
Bỗng nhiên dây đằng bay lên người con Ác chủng, trói nó lại theo một hình thức rất đặc biệt. Ác chủng cố gắng vùng vẫy nhưng lại bị kéo về chỗ cũ. Động tác này làm nhớ tới những ký ức ngày trước. Đó là vào buổi chiều, chủ nhân của nó cũng ở trước cửa dùng dây xích cột nó lại, chủ nhân cũng nắm lấy dây kéo nó đi. Sau đó, chủ nhân sẽ dẫn nó đi tản bộ. Khuôn mặt Ác chủng vặn vẹo, nó không thể tin được, nó lại bị loại ký ức này ảnh hưởng. Con Ác chủng phát ra tiếng kêu phẫn nộ, dự định tiếp tục tấn công. Đột nhiên Phù Khanh đem vòng cổ ném đi. Ánh mắt Ác chủng thay đổi, thân thể so với lý trí thì thành thật hơn nhiều, nó không nhịn được tuân theo bản năng, dùng đầu chụp lấy vòng cổ, chiếc vòng hoàn hảo rơi xuống trên cổ nó. Một người dắt, một người kéo, phản ứng thuần thục giống như ngày trước. Mỗi ngày nó sẽ được dắt đi chơi, Ác chủng lâm vào nghi hoặc. Trong chớp mắt, những ký ức đã phủ bụi từ lâu bỗng nhiên sống dậy điều khiển thân thể nó, khiến nó làm ra một động tác quen thuộc, đó là ngồi xổm xuống.
Đáng giận, thân thể này không chịu nghe lời.
Nó lấy lại tinh thần, lập tức rống lên, muốn tránh thoát nhưng ngay lúc này Phù Khanh lại ngồi xổm xuống, dùng bàn tay dịu dàng vuốt ve những vết khâu dữ tợn trên người Ác chủng. Cảm giác ôn nhu, mềm mại giống như những cái vuốt ve của chủ nhân trước kia
Trước đó vài ngày vẫn có vài nhóm người tới đây làm nhiệm vụ nhưng bọn họ không phải là chết thì cũng bỏ chạy. Thời điểm bọn họ nhìn thấy nó, ánh mắt chỉ có sợ hãi và ghê tởm, những ánh mắt này như chạm vào nỗi đau của nó.
Quả nhiên nhân lại đều là những kẻ đáng ghét, họ đã vứt bỏ nó, chán ghét ta. Họ đổ mọi tội lỗi lên người nó mà vốn dĩ nó chẳng làm gì sai cả.
Nhưng người này sẽ không, y sẽ không nhìn nó bằng ánh mắt khác thường nào, y chỉ xem nó như một sủng vật bình thường. Nó giống như sống lại những ngày trước, những buổi chiều khi chủ nhân tan làm, người cũng sẽ vuốt ve nó, dắt đi dạo dưới ánh hoàng hôn.
Y thậm chí không ghét bỏ những vết khâu trên người nó, thậm chí không sợ hãi trước đống nội tạng đang treo lòng thòng trên bụng nó.
Động tác lôi kéo ban nãy làm cho nó vô cùng hoài niệm những gì trong quá khứ. Cảm giác được dây dắt, được kéo đi thì ra lại thoải mái đến như vậy, nó bắt đầu hy vọng cảm giác này cứ như vậy mà kéo dài mãi.
Đang sống trông hoài niệm thì Ác chủng đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó sai sai.
Từ từ---Sao đứa nào lạ hoắc vậy? Nó đâu có biết người đang lôi lôi kéo kéo với nó là ai đâu??? Nó hoảng sợ, đôi mắt trừng to. Vừa rồi, dây đằng vẫn luôn trói chặt con Ác chủng, dây đằng giống như mạng nhện trải rộng khắp toàn thân đem toàn bộ tứ chi của nó đều cố định bất động.
Quá trình thuần phục cần phải đến gần, nếu Ác chủng do chịu kích thích mà trở nên đi cuồng thì Phù Khanh sẽ rơi vào thế bị động. Vì vậy y không lựa chọn dùng kim tiêm mà chỉ trói nó lại theo cách nhẹ nhàng mà thôi.
Phù Khanh đứng dậy, trên đỉnh đầu con Ác chủng bị một bóng đen phủ xuống. Dây đằng đột nhiên siết chặt, con ác chủng bị nhấc bổng lên, bốn cái chân từ từ rời khỏi mặt đất.
“Ư…..ử…..” Nó bắt đầu giãy dụa, muốn cắn dây đằng nhưng cách trói của Phù Khanh thật sự rất kỳ lạ. Y trói rất chặt, hơn nữa những vị trí mà y trói thì tay và miệng của Ác chủng đều không chạm đến được, nó càng giãy giụa thì dây trói càng chặt. Ác chủng hoàn toàn luống cuống, nó biết khu chết là nơi cá lớn nuốt cá bé, dưới tình trạng của nó bây giờ thì chỉ có thể làm thức ăn cho Ác chủng khác.
Phù Khanh rủ mắt thanh âm đạm mạc nói: “Ta cho ngươi một cơ hội để lựa chọn. Một là ngươi chủ động bị ta thuần phục. Hai là ngươi sẽ bị treo ở đây mãi”.
Ác chủng vội vàng gật đầu, đôi mắt trông ngóng nhìn chằm chằm Phù Khanh, chủ động buông xuống phòng bị.
[Thuần phục thành công!]
[Dị năng thăng cấp! Cấp bậc hiện tại là cấp E bậc 9.]
Phù Khanh có chút suy đoán về việc thăng cấp. Có lẽ, cấp bậc của thuần phục càng cao thì Ác chủng mà y thuần phục cũng phải có cấp bậc tương ứng, mới có thể làm cho dị năng tăng cấp.
“Gâu…gâu…” Ác chủng đáng thương, bất lực phát ra giọng nũng nịu, Phù Khanh hiểu ý đem nó thả xuống đất.
Ác chủng nhẹ nhàng thở ra, chợt nó ý thức được rằng nó ở chỗ này đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có nhân loại nguyện ý thân cận nó. Nó vui sướng mà lấy lòng, lôi kéo ống quần y, đem y kéo tới trong góc. Chỗ này có mấy cái bao, nhìn bề ngoài thì cũng không phải là đồ vật của 100 năm trước. Hẳn là của những nhóm người làm nhiệm vụ trước để lại, con Ác chủng giống như hiến vật quý mà đưa đồ vật đẩy đến trước mặt Phù Khanh, cái đuôi lắc lắc không ngừng. Nơi này là nhiệm vụ cấp E cho nên người tới đây phần lớn là dị năng giả cấp E. Trong bao cũng không có quá nhiều đồ vật nhưng Phù Khanh lại phát hiện mấy ống thuốc chích uốn ván. Đây cũng xem như là vật quý nên y quyết định giữ lại.
Những loại thuốc mà Lý Ấu Tình có thể sản sinh được đều là những loại thuốc mà nam đó cô dự phòng khi đi tuần tra. Nếu không phải là thuốc an thần, thuốc mê. thì cũng là thuốc giải độc chứ không có thuốc trị liệu. Mặt khác, Phù Khanh ở trong góc phát hiện ra hai cái đồng hồ sinh vật, vừa nhìn đã biết chuyện gì nên y cũng đem đồng hồ thu về.
Đây cũng được xem như là di vật còn sót lại của người chết. Công hội sẽ đem những vật này trả lại cho người nhà.
Trong bầu không khí có phần trầm lắng này, AI cố gắng phá tan bầu không khí xấu hổ lên tiếng: [Tôi không nghĩ ngài đối với mấy chuyện trói trói buộc buộc này lại thuần thục như vậy. Cái cách mà ngài trói con Ác chủng kia rất chuyên nghiệp. Đúng là khiến tôi rửa mắt mà nhìn. Mấy cái biện pháp trói này ngài học ở đâu vậy? Không phải là….]
Phù Khanh lạnh lùng, cắt lời nó: “Đây là do ta thường xuyên trói kẻ điên. Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”
AI: [………..]
Phù Khanh tạm biệt Ác chủng, chính thức bước lên tầng 3.
Tầng này cũng là phòng giải phẫu nhưng thực hiện những ca nặng hơn tầng 2. Đột nhiên, y nghe được ngoài hành lang có tiếng động, y nhíu mày chậm rãi tới gần, vừa đẩy cửa ra thì máu tươi đã bắn tung tóe. Một con Ác chủng cấp C, cả người đầy máu, bụng bị mổ banh ra ngã trên đất, run rẩy. Một người đàn ông mặc đồ, đen trên khuôn mặt vô cảm đạp lên cái bụng đã đầm đìa máu tươi của Ác chủng kia. Gã đem dao ném xuống đất, đôi tay gã đầy máu, vậy mà gã lại thờ ơ như không, nghiêm túc mà liếm láp máu của Ác chủng dính trên tay.
Nghe được tiếng động, gã chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phù Khanh. Đôi mắt kia chứa đầy sát khí. Nhất định phải là người tắm qua máu tươi thì mới có thể có được sát khí nặng nề như vậy. Bây giờ cảm giác áp bách kia đang nhắm thẳng vào người y. Không khí xung quanh Phù Khanh chợt lạnh, y nhìn về phía người đàn ông mặt lạnh kia, gã vẫn đang liếm láp lòng bàn tay đầy máu.
Nhân loại không nhất định là bạn.
Nhiệm vụ là một trò chơi giết chóc.
Ngay lúc này, gã đàn ông cũng đang đánh giá y. Dường như gã xác định y không có quá nhiều lực sát thương. Nên ánh mắt nhìn y thay đổi hẳn, từ đồng loại chuyển thành con mồi. Bỗng nhiên không khí giằng co sụp đổ, một cánh tay cơ bắp chắn trước mặt hai người. Thanh âm thong thả mà từ tính đem giây phút giằng co, căng thẳng phá tan tành.
“Không tự giới thiệu chút sao?”
Phù Khanh nhăn mày nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình. Hắn cao 1m8, cao hơn y nửa cái đầu. Trên người cũng lộ rõ cơ bắp nhưng không quá cường tráng mà thiên về săn chắc nhiều hơn.
Người nọ quay đầu nhìn về phía Phù Khanh. Tuy rằng ánh mắt không quá thân cận chỉ mang vẻ lịch sự nhưng Phù Khanh cảm nhận được có gì đó rất lạ từ người đàn ông này, hắn rất kín đáo, không dễ gì mà đoán được suy nghĩ của hắn.
Một lúc sau, hắn cũng thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn về phía gã mặt lạnh. Cánh tay buông xuống, ngữ khí ngã ngớn: “Không biết tự giới thiệu sao? Muốn tao dạy mày hả?”