Lầu 2 và lầu 3 cách nhau một cái cửa sắt cho nên trước tiên cần phải tìm được chìa khóa để mở cửa sắt ra. Tầng 2 của bệnh viện thú cưng là một phòng phẫu thuật đơn giản và loại phẫu thuật thường làm nhất chính là triệt sản.
Các dụng cụ và giường bệnh ngổn ngang rơi đầy trên đất giống như đã từng trải qua một trận cuồng phong bão tố nhưng Phù Khanh biết rõ đó là do mọi người hoảng loạn bỏ chạy khi mạt thế buông xuống.
Ngay lúc này, bên cửa sổ bỗng có tiếng cộc cộc, Phù Khanh quay lại nhìn thì thấy hai cái đầu xuất hiện ở ngoài cửa. Thì ra là 2 người ban nãy đã khinh thường Phù Khanh, họ đã dùng một cái móc sắt có nối với dây thừng để trèo lên tầng 2. Sau khi bọn họ nhìn thấy Phù Khanh thì mặt mũi dữ tợn, mồ hôi nhễ nhại do mệt mỏi. Khi họ thành công trèo vào trong thì cũng không thèm liếc nhìn tới Phù Khanh chỉ lo thở hổn hển, lấy tay chùi mồ hôi trên người, sau đó vội vã đi thăm dò tầng 2.
Đột nhiên, có người vô tình đạp trúng bẫy trên mặt đất.
Rầm-----
Một tiếng cười quỷ dị vang lên, từ trong bóng đêm xuất hiện một bóng đen.
“Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Thật là thích hợp để đi làm phẫu thuật”.
Sắc mặt hai người kia tái nhợt, chậm rãi ngẩng đầu.
Từ trong bóng đêm, một con Ác chủng chậm rãi đi ra nhìn bọn họ với đôi mắt dữ tợn và nụ cười mang rợn. Nó là một con chó có cái đầu to, trên cổ đeo một chiếc loa Elizabeth, ánh mắt tràn ngập căm ghét và thù hận.
Phù Khanh nhìn đến phần bụng của nó thì ngay lập tức hiểu vì sao con Ác chủng này lại tức giận như vậy.
Khi mạt thế buông xuống nó vừa mới làm xong phẫu thuật triệt sản. Thông thường, sau khi làm xong loại phẫu thuật này, hai ba ngày sau sủng vật vẫn còn một chút oán khí với chủ nhân cùng với bác sĩ đã phẫu thuật cho nó. Còn đằng này khi nó vừa mới mở mắt đã nhìn thấy đám nhân loại xung quanh đều đang lo chạy trốn, không ai quan tâm tới nó, rồi còn phát hiện bản thân lại mang một vết thương nhục nhã như vậy. Không điên mới là lạ.
Con Ác chủng này dưới chân đã biến thành nhiều cái xúc tu giống như bạch tuột, mà đầu mỗi cái xúc tua thì nhọn hoắt. Nhìn kỹ thì phát hiện đó là hình dạng của những công cụ phẫu thuật.
Người đàn ông mặt chữ điền run rẩy sờ vũ khí bên hông, hỏi đồng đội: “Con Ác chủng này cấp bậc bao nhiêu?”
Người mặt trái xoan cũng luống cuống lấy ra đồng hồ của mình, sau đó run rẩy nói: “Cấp C bậc 3”.
Người đàn ông mặt chữ điền mắng một tiếng, cả gã và mặt trái xoan đều là cấp D, mà tên bên cạnh không biết có kích hoạt được dị năng chưa nên cũng không đáng tin cậy.
“Chúng ta phân tán sự chú ý của nó rồi tìm cơ….” Hết cách, gã chỉ còn biết suy nghĩ chiến thuật để giảm thiểu thương vong nhưng lúc này con Ác chủng cười lên dữ tợn, chậm rãi dùng đôi chân thon dài của nó bao vây lấy bọn họ làm cho bọn họ không có đường chạy trốn.
“Đến đây đi mấy bé cưng. Chúng ta cùng nhau làm phẫu thuật triệt sản nào!”
Ác chủng nâng một cái chân dụng cụ của nó lên, đưa gần lại phía bọn họ.
“Như vậy đi, bé cưng đang hoảng hốt này. Em tới làm trước nha!”
Mặt chữ điền từ trong hoảng loạn giật mình một cái, ‘hoảng hốt’, đó không phải là đang chỉ trật tự giá trị giảm xuống sao?
Gã ngay lập tức nhìn về phía Phù Khanh, mỗi người đều có một tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị khác nhau mà dị năng cấp bậc càng cao thì tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị càng chậm. Hai người kia nhìn nhau gật đầu, chậm rãi lui về phía sau, từ từ lùi đến sau lưng Phù Khanh, sau đó đem Phù Khanh đẩy đến trước mặt con Ác chủng.
“Nhóc con, mày chặn nó lại, tụi tao sẽ nhân cơ hội tìm nhược điểm của nó”. Phù Khanh còn chưa kịp đứng vững thì dụng cụ của con Ác chủng đã để trên đầu y. Hai người bên cạnh lộ rõ ánh mắt mong chờ, khi tiểu bạch kiểm này bị bắt đi thiến thì bọn họ sẽ tìm được khe hở mà chạy thoát.
“Chậc chậc chậc…..” Ác chủng tặc lưỡi.
“Bé cưng này còn chưa thể làm phẫu thuật triệt sản được”.
Hai người kia kinh ngạc: “Sao có thể?!”
Ác chủng buông Phù Khanh ra quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông, lộ ra một nụ cười tươi rói: “Vẫn còn may. Còn có hai bé này.
Hai gã muốn chạy trốn nhưng lại bị một cái chân thon dài bắt về, sau đó bị ấn lên dụng cụ kiểm tra đo lường.
Tích—tích---tích--- Đã đạt tới yêu cầu triệt sản. Phòng giải phẫu số một chuẩn bị!
Tích—tích---tích--- Đã đạt tới yêu cầu triệt sản. Phòng giải phẫu số hai chuẩn bị!
Gã đàn ông mặt chữ điền phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Chuyện này không thể nào! Trật tự giá trị của nó không thể nào cao hơn bọn tao”.
Một giọng nam sâu kín vang lên: “Đừng quên. Các người đã đợi ở bên ngoài cho đến khi trật tự giá trị xuống tới 80 mới đi vào mà ta thì không”.
Sắc mặt hai người kia tái nhợt lẩm bẩm: “Không….không thể nào. Cấp bậc của mày không thể….”
Một giọng nói làm cắt ngang lời nói của hai người kia: “Tới đây…tới đây…..”
Khi hai người họ càng sợ hãi thì trật tự giá trị giảm xuống càng nhanh, hai gã chỉ đang phí công sức mà vùng vẫy giống như cố gắng tìm đường sống trong chỗ chết nhưng vẫn không được. Cả hai người bị chân của bạch tuộc quấn lại, trực tiếp nhét vào phòng phẫu thuật.
Phù Khanh bình tĩnh đứng ở trong góc tìm kiếm cơ hội, trật tự giá trị của y cũng đang không ngừng giảm xuống. Nó sẽ giảm cho đến khi trở thành Ác chủng, quá trình này được gọi là điên đọa. Đây vốn là một loại quá trình được gây ra do tinh thần bị hỗn loạn mà dị năng được kích hoạt, thân thể biến dị và tinh thần bị phá hỏng đều là tác dụng phụ của điên đọa. Cho nên sẽ xuất hiện các loại quái vật không phù hợp với quy luật của tự nhiên giống như một câu chuyện hoang tưởng.
Nhưng tinh thần cường đại so với cấp bậc dị năng mà nói càng có thể ổn định được tốc độ giảm xuống của trật tự giá trị.
“Trật tự giá trị của ta hiện tại là bao nhiêu?”
AI trả lời: [Trật tự giá trị hiện tại là 73.]
Phù Khanh dự đoán trật tự giá trị của hai người kia vừa chạm mức 70. Điều này chứng tỏ dưới 70 thì sẽ bị bắt đi triệt sản, xem ra thời gian của y cũng không nhiều lắm.
Ở phía xa, Ác chủng cười dữ tợn, chân bạch tuộc huy động năng lượng, chỉ một lát sau nó đã tạo ra được công cụ phẫu thuật. Ánh sáng phản chiếu trên dao phẫu thuật khiến người ta rét run.
“Trước khi giải phẫu phải cạo hết lông”. Giọng nói của hai người kia biến mất, sau đó là tiếng hét chói tai vang lên.Đ ột nhiên Ác chủng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“A….a…..a…”
Phù Khanh canh ngay lúc nó vừa quay đầu, lập tức nhảy lên lưng nó lấy vũ khí từ trong balô ra, thẳng tay đâm xuống.
Ác chủng đau đớn vùng vẫy muốn đem Phù Khanh ném xuống nhưng vô dụng. Cái vòng Elizabeth trên cổ nó làm cho nó không thể quay đầu lại cắn người mà chân của nó đều đang bận trói hai người kia rồi.
“Đúng là cảm tạ năm đó các bác sĩ thú y trước khi rời đi đã mang cho ngươi một cái vòng Elizabeth làm ngươi không có cách nào quay đầu lại cắn người”.
Sau khi triệt sản vì để phòng ngừa thú cưng liếm miệng vết thương nên chủ nhân hoặc là bác sĩ sẽ gắn trên cổ nó một cái vòng lớn làm nó không thể quay đầu. Ác chủng sau khi điên đọa liền coi cái vòng này thành một bộ phận thân thể, kết quả liền biến thành dáng vẻ hiện tại. Nó không thể quay đầu lại cắn Phù Khanh đang ở sau lưng nó.
“Grừ…” Nó phát ra một tiếng gầm, ngửa mặt lên trời thét dài, đôi mắt đỏ bừng.
Đúng lúc này, dây đằng lại xuất hiện bay toán loạn. Tia chớp màu lam nhạt cùng điện quang đang chéo nhau, cuối cùng hung tợn mà đánh thẳng xuống miệng vết thương sau lưng con Ác chủng.
Con ác chủng bị đau phát ra tiếng than khóc rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Các chân bạch tuộc cũng giống như vô lực mà thả lỏng, đập rầm xuống đất. Xung quanh một mảnh hỗn loạn tàn phá, cuối cùng cũng lâm vào yên tĩnh.
Ai: [Balo ngài còn chỗ không? Những thứ dụng cụ mà con Ác chủng này biến ra đều là đồ tốt.]
Phù khanh bắt đầu công cuộv thu gom dụng cụ. Ác chủng khi nãy điên cuồng đập hư không ít, cuối cùng chỉ có một cái còn nguyên vẹn. Nó cũng không chiếm quá nhiều diện tích, vừa vặn có thể vào cho vào balô. Lý Ấu Tình bị bắt nhường vị trí chỉ có thể bò trên vai của Phù Khanh.
AI có chút tiếc nuối nhưng cũng tự an ủi nói: [Tuy rằng chỉ còn lại một cái nhưng cũng không tệ. Dụng cụ này ở khu an toàn cũng khá hiếm, bán với giá 10 vạn cũng không thành vấn đề.]
Phù khanh rất vừa lòng, với giọt nước mắt của con chó màu bạc ban nãy cộng với dụng cụ cũng có thể kiếm được 20 vạn.
Vậy là cũng lo được một nửa chi phí tu sửa nền cho bệnh viện.
Lúc này trong phòng giải phẫu truyền đến tiếng ồn ào, hai người kia đã vội vàng xông ra, đầu tóc như ổ gà, quần áo rách bươm. Tầm mắt của Phù Khanh cũng đúng lúc dời xuống dưới.
Quần của 2 người họ nhăn nheo vừa nhìn đã biết là mới bị ép lột xuống. Bọn họ thẹn quá hóa giận mà nắm chặt lưng quần, hung tợn trừng mắt nhìn Phù Khanh nhưng sau đó lại nhanh chóng lãng tránh.
Chỉ nhìn hành động ban nãy thì bọn họ đã biết Phù Khanh không phải là một kẻ gà mờ. Tuy rằng địch ý vẫn chưa hoàn toàn tiêu mất, nhưng trong mắt đã không còn có vẻ khinh thường.
Nếu không có sự quyết đoán ban nãy của y, bọn họ chỉ sợ là đã thật sự bị thiến.
Bỗng nhiên, thông báo của lầu 2 vang lên. “Giải phẫu triệt sản chuẩn bị bắt đầu! Hiện tại bắt đầu gây mê”.
Vừa dứt câu thì đám vòi phun trinh tường bỗng nhiên thay đổi, lúc này bọn họ mới phát hiện đây không phải là trang bị của bệnh viện thú cưng mà là Ác chủng. Bọn chúng đã đem chính bản thân mình biến thành dụng cụ giải phẫu.
“Bắt đầu phun khí sương mù gây mê”.
Hai người kia không nhịn được mà thô tục mắng: “Bà mẹ nó!!!”
Khí gây mê không thể tránh né, hai gã vừa định chạy ra bên ngoài thì đột nhiên sắc mặt tái nhợt. Bọn gã không thể đi lên lầu 3 cũng không thể xuống lầu một.
Hiện tại bọn gã giống như lọt vào thế gọng kìm. Nếu bây giờ chạy ra ngoài mà xui thì sẽ có Ác chủng đi qua nhai đầu bọn gã mà nếu hên không gặp Ác chủng thì trật tự giá trị của bọn gã cũng sẽ không ngừng giảm xuống, cuối cùng sẽ giảm đến 0.
Thanh âm trấn định của Phù Khanh vang lên: “Lý Ấu Tình, em có nhận ra được mùi của đám khí gây mê này không?”
Thỏ con nghiêng đầu, hít hít cái mũi một lát rồi gật đầu.
“Vậy trong túi có thuốc giải của loại này không?”
Ánh mắt thỏ con sáng lên giống như thấy được công dụng của bản thân. Cô tức khắc kích động mà bò từ vai Phù Khanh xuống, biến thành một con thỏ cao lớn, ra sức đào đào, bới bới trong túi.
Hai người kia trợn mắt, há hốc mồm. Con thỏ này là ác chủng?!
Người này vẫn luôn mang theo Ác chủng làm nhiệm vụ?!
“Tìm thấy rồi!” Lý Ấu Tình kích động mà đem một cây kim tiêm đưa cho Phù Khanh.
Phù Khanh gật đầu, không nói nhiều mà vén ống tay áo của mình lên, rút nắp, đâm vào đẩy thuốc. Động tác thuần thục, lưu loát, thậm chí y còn không thèm chớp mắt.
Mặt chữ điền ngượng ngùng mà đến trước mặt Phù Khanh: “Tiên sinh có thể cho chúng tôi hai liều thuốc không?”
Phù Khanh lạnh lùng nhìn hai người họ, chuyện vừa nãy y vẫn chưa quên đâu. Mặt chữ điền cũng biết Phù Khanh không vừa mắt mình nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng mà ra vẻ đáng thương. Mùi thuốc trong không khí rất rõ ràng, đầu bọn họ đã hơi lâng lâng, nhất định phải nhanh chóng tiêm thuốc giải.
“Tiên sinh, chuyện ban nãy là lỗi của chúng tôi. Như vầy đi, chúng tôi cũng không phải để cậu giúp không công. Chúng tôi sẽ trả tiền thuốc cho cậu”.
Trước mắt hiện lên thanh tiến độ của việc tu sửa nền cho bệnh viện. Nghe đến tiền Phù Khanh cũng hơi hơi xiêu lòng: “Có thể”.
Môi của mặt chữ điền run run nhưng vẫn nhịn đau: “Như vậy đi. Giá tiền thuốc ở khu an toàn 70 đồng nhân loại một liều. Chúng tôi ra giá gấp 100 lần, 7.000 đồng nhân loại”.
Phù khanh vuốt đầu ngón tay, hơi nheo mắt lại. Mấy ngày nay y vì bệnh viện tâm thần mà nhọc lòng nhọc sức, giống như được mở ra cánh cửa mới. Từ lúc sinh ra đến giờ, y chưa bao giờ phải buồn phiền vì chuyện tiền bạc. Bây giờ vì cống hiến cho bệnh viện tâm thần mà toàn bộ đầu óc về tiền bạc đều bị kích hoạt gần hết.
Khóe miệng y khẽ nhếch lên: “Đây là thành ý của các người”.
Gã đàn ông mặt biến sắc, giọng nói cũng mang phần uy hiếp: “Chứ mày muốn bao nhiêu?”
Phù khanh đưa hai ngón tay.
“Được! Chúng tao mỗi người một vạn”.
Phù Khanh dùng giọng điệu nhẹ nhàng, đáp: “Sai rồi!” Giọng nói của y trong không gian tầng 2 yên tĩnh vô cùng rõ ràng. Y chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một: “Ý của tôi là một liều 2 vạn, 2 liều tổng cộng là 4 vạn”.