Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Bệnh viện thú cưng [3]


2 tháng

trướctiếp

Phù Khanh thận trọng từ từ bước vào dãy hành lang u ám. Phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn nên không thể nhìn rõ toàn cảnh. Bỗng nhiên trực giác y vang lên tiếng cảnh báo, bước chân Phù Khanh đột nhiên ngừng lại. Y nghiêng người tránh sang một bên. Sau đó quay lại thì thấy một cái bóng đen xẹt qua.

Cái bóng đèn kia do mất đà mà lao vào tường, nó choáng váng hoa mắt đứng dậy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ. Nó vừa định tiếp tục tấn công thì Phù Khanh đã đem đèn pin chiếu thẳng vào mắt nó khiến nó kêu lên đau đớn.

Đây là một con khá lạ mắt với Phù Khanh. Nó vừa không giống chó, cũng không giống sói, toàn thân màu có màu xám bạc, răng nanh, móng vuốt, lông đều tả tơi. Nếu nói ở lầu một là thú cưng thì con này vừa nhìn đã biết là Ác chủng chuyên chém giết người khác.

Nó biết nhân loại này không dễ chọc nên cả người căng thẳng, ánh mắt hung ác nhìn Phù Khanh gầm gừ.

“Ngươi không muốn cùng đám nhóc ở tầng một giao lưu là bởi vì các ngươi không phải đồng loại sao? Bả vai của phù khanh thả lỏng, mái tóc nâu hơi rủ xuống đuôi mắt, ngữ khí ngả ngớn: “Hay là do ngươi không có nhà?”

Con Ác chủng kia ngẩn người, giống như bị đâm trúng vết thương mà càng thêm hung ác, nhe răng nanh nhào về phía Phù Khanh.

Phù Khanh nhẹ nhàng tránh né công kích của nó, thậm chí còn đem đèn pin chiếu vào người nó, giống như thẩm vấn phạm nhân mà chiếu ánh sáng thẳng vào mặt con Ác chủng.

Ác chủng theo bản năng quay đầu tránh đi ánh sáng, sau đó liền nghe được giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông.

“Ngươi không có cảm giác an toàn, không hòa nhập với bạn bè, nóng nảy không có mục đích. Trước khi trở thành Ác chủng, ngươi là chó lang thang”.

“Để ta đoán xem vì sao ngươi lại ở đây? Chắc là có một người tốt bụng nào đó thấy ngươi bị thương nên đưa ngươi đến bệnh viện thú cưng để chữa trị cũng vừa để tìm người nhận nuôi  ngươi. Sau đó ngươi không thấy bất kỳ ai, tưởng rằng khi sắp sửa có nhà lại bị bỏ rơi lần nữa, có đúng không?”

Ác chủng không nhịn được nữa, hung hăng nhào đến. Nhưng khi nó mất bình tĩnh thì những đòn tấn công của nó có trăm ngàn chỗ hở. Ngay lúc này, dây đằng mang theo dòng điện phóng về phía con Ác chủng. điện quang lóe sáng không có nửa phần lưu tình giống như một cái roi hung hăng đánh lên người nó.

Phù Khanh rũ mắt từ trên cao nhìn xuống: “Chó lang thang mà công kích nhân loại là phải bị trừng phạt”.

Ác chủng bò dậy, cắn chặt răng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ dáng vẻ rất không cam lòng.

[Đã đến lúc! Trật tự giá trị là 79. Thuần phục được kích hoạt!]

Năng lực chịu đựng của con Ác chủng kia rất mạnh, giống như những con chó lưu lạc khác nó có ý chí sống rất cao. Nếu đánh nhau với nó thì Phù Khanh cũng chưa chắc chiếm được thế thượng phong. Ngay khi Ác chủng vừa bò dậy, ngẩng đầu, nó nhìn thấy một ánh sáng lóe lên từ đôi mắt đen thẳm kia. Cả người nó run động không tự giác mà phục người xuống.

[Thuần phục thành công! Cấp bậc trước mặt là cấp E bậc số 7.]

Phù Khanh đi đến, dịu dàng mà xoa đầu nó. Người nam nhân khí thế dọa người, cường thế lúc nãy bây giờ trở nên ôn nhu, ấm áp. Ác chủng nhận thấy thái độ của y thay đổi nên cẩn thận mà cọ cọ vào tay y lấy lòng. Trong lòng nó bây giờ không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào nữa.

“Chó lang thanh thật vất vả mới có cơ hội có được gia đình lại gặp đúng lúc mạt thế buông xuống, thật đáng thương!”

Cổ họng Ác chủng phát ra tiếng nức nở, khóe mắt ướt át rơi xuống một giọt nước mắt.

Đột nhiên AI lên tiếng: [Nước mắt của nó rất đặc biệt.]

Phù Khanh động tác linh hoạt nhanh chóng bắt được chất lỏng đó, khi nước mắt chạm vào lòng bàn tay y tức khắc ngưng tụ thành thủy tinh.

[Một giọt thủy tinh này có thể làm tăng thêm 3 điểm trật tự giá trị. Nếu đem thứ này trở về thì nó chính là một đạo cụ xa xỉ.]

Đôi mắt Phù khanh sáng lên: “Đạo cụ xa xỉ, cụ thể là bao nhiêu?”

AI tìm tòi dữ liệu sau đó trả lời: [Một giọt có giá một vạn.]

Phù Khanh cho dù cảm xúc ổn định, nghe thấy con số này đều không khỏi run rẩy. Lần này y vội vàng nhận nhiệm vụ cũng là vì tiền tu sửa bệnh viện tâm thần. Cho nên hiện giờ đối với tiền y phá lệ nhạy cảm.

Làm nhiệm vụ đều là chuyện sinh tử, 3 điểm trật tự giá trị có thể cứu được một sinh mạng. Một vạn đồng nhân loại là dựa theo giá gốc, nếu như cầu vượt cung thì cái giá này không biết phải nhân lên bao nhiêu lần.

Phù Khanh lau qua lau lại mặt Ác chủng, lấy thêm 4 giọt nước mắt của nó. Sau đó, y như nhớ tới gì nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đối với con chó lưu lạc này vô cùng kiên nhẫn mà gãi gãi, cằm nó.

Chú chó nhỏ phủ phục trên mặt đất, quyến luyến mà cọ xát vào lòng bàn tay y. Đột nhiên, nó ý thức được Phù Khanh muốn nước mắt của nó, cộng thêm việc xúc động khi vừa có chủ nhân nên khóe mắt nó lại ươn ướt tiếp.

AI: [Ngài có muốn thử cố ý chọc nó khóc không? Có nó giống như có máy ATM vậy, đừng nói là sửa lại nền nhà, cho dù là sửa lại toàn bộ kiến trúc của bệnh viện cũng không vấn đề.]

“Đối với những chú chó lang thang mà nói, thật sự ngược đãi chúng nó, chúng nó lại càng cứng rắn, một giọt nước mắt cũng không rơi” Phù Khanh đứng dậy, không quên lấy thêm 1 giọt nước mắt ở khóe mắt đem cất vào bình thuốc tinh xảo, bỏ vào trong túi. 

“Ta cũng chưa khốn nạn đến mức đó”.

Ác chủng ý thức được y muốn rời đi, lập tức phát ra tiếng nức nở. Phù Khanh trấn an mà xoa xoa đầu nó, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Bóng dáng của y vừa biến mất thì ở ngoài lan can có một bóng đen. Sau nửa phút thì từ trong bóng đen một thân ảnh cao lớn xuất hiện. Mái tóc của hắn màu đen, ngũ quan thâm thúy, gương mặt lạnh nhạt giống như một pho tượng uy nghiêm. Vẻ đẹp ấy khiến người khác hít thở không thông. Ác chủng bị hắn dọa sợ giống như muốn dán cứng người trên mặt đất, không dám nhìn thẳng hắn, cả người run rẩy phát ra tiếng nức nở.

“Chỉ mới bị sờ hai cái liền thuần phục. Đúng là không có cốt khí”. Lục Đoạt Lân khinh miệt mà liếc nhìn con chó dưới đất.

“Ư…..ử….”

Hình ảnh vừa rồi khắc sâu vào đáy mắt của hắn, đôi mắt đạm mạc kia, ngay cả nụ cười và dáng vẻ ôn hòa cùng với ngữ điệu khi tức giận, dáng vẻ bình thản, nhân từ ẩn ẩn uy phong làm người ta phát nghiện. Lục Đoạt Lân thu hồi tầm mắt, đắm chìm vào cảm giác rung động đó. Trong đầu tràn đầy hình ảnh mà Phù Khanh vuốt ve con chó lúc nãy. 

“Có điều…Nếu thật sự là ngài ấy thì được thuần phục là phúc khí của mày”.

Cửa tầng hai cũng không khóa nhưng móc xích đã hoàn toàn rỉ sét nên rất khó mở, Phù Khanh đành dùng dây đằng chậm rãi tróc phần rỉ sắt ra. Mãi một lúc mới có thể mở cửa.

Két-----

Cửa phát ra những âm thanh chói tai kết hợp với không gian yên tĩnh càng làm cho bầu không khí thêm đáng sợ. Phù Khanh cẩn thận mà bước vào nhưng vừa bước được bước đầu tiên thì đồng tử y co chặt lại. Cảm giác nguy hiểm, âm u ngay lập tức đánh thẳng vào mặt y.

Thân thể Phù Khanh phản ứng trước cả suy nghĩ, lập tức né tránh. Do kinh nghiệm nhiều năm giao tiếp với kẻ điên cho nên khả năng phán đoán nguy hiểm của Phù Khanh vô cùng nhanh nhạy. Có những lúc chỉ cần y chậm nửa giây thôi đã trở về với đất mẹ.

Lục Đoạt Lân trong lòng vui vẻ. Trực giác của người này cũng mạnh mẽ, giống như trực giác của viện trưởng trong trí nhớ của hắn, ban nãy hắn đã định thử Phù Khanh nhưng bị con chó lang thang kia hớt tay trên nên hắn cũng không ra tay mà chỉ quan sát mọi chuyện.

“Lại là một bé con không có nhà nữa sao?” Thanh âm của y lãnh đạm không có chút cảm xúc nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy mềm mại, không nhịn được mà rung động.

Lục bé con không có nhà Đoạt Lân:……

Giọng nói của Phù Khanh vô cùng mềm mại, giống như muốn kéo người nghe vào trong giấc mộng đẹp. Nhưng Lục Đoạt Lân cũng không dễ dàng nhận chủ, hắn dùng hết định lực cả đời cố gắng khôi phục sự tỉnh táo, tìm cơ hội sờ vào mặt người này, hắn muốn xem xem y có phải đang ngụy trang hay không?

Nhưng hành động của Phù Khanh lại ngoài dự đoán của hắn, y chủ động vươn tay ra chạm lấy thân hình trong bóng tối của hắn. Khớp xương bàn tay nổi bật khi chạm đến bộ lông của hắn lại càng trở nên chân thật, cái chạm nhẹ ấy giống như mang theo dòng điện xông thẳng lên não của hắn làm hắn hoàn toàn chết máy. Cả đống kế hoạch của hắn đều bị vứt sau đầu.

Cảm giác này……Giống hệt như viện trưởng!

Ngay cả độ ấm của lòng bàn tay cũng tương tự. Hắn lúc này rất muốn nằm xuống để lộ cái bụng yếu ớt ra, tùy ý cho đối phương chơi đùa.

“Ngao!”

Đôi mắt Lục Đoạt Lân đỏ bừng, hắn cố gắng cắn răng, rống lên một tiếng nhưng không giống như là rống vào mặt Phù Khanh mà là rống cho chính hắn nghe.

Giọng nói ôn hòa và thong dong lại vang bên tai hắn: “Ngươi không thích ta sờ như vậy sao? Được! Ta không sờ nữa”.

Lục Đoạt Lân:?!

Không!!! Ta không phải có ý này, ta chỉ là không kìm lòng nổi.

“Ngươi làm sao vậy, sao lại run vậy?”

Đèn pin đã rơi xuống đất từ bao giờ chỉ có ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào trong góc, làm cho mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Phù Khanh không nhìn rõ được hình dáng của con thú nhỏ cũng không cảm nhận được thực lực của nó.

Cả người nó căng chặt, giống như đang lâm vào đường cùng, vật nhỏ này đang phản kháng thuần phục của y. Phù Khanh nhớ đến những con chó lưu lạc mà y gặp trước kia. Chúng nó đã từng chịu đói, chịu khát, chịu lạnh, chịu đựng việc bị con người xua đuổi, xem thường cũng chịu đựng qua sự chế nhạo của đám sủng vật có nhà.

Chúng nó cảm thấy bất lực cho nên đã vô thức sinh ra chống cự với ý tốt, chống cự với sự dịu dàng.

Nghĩ đến đây, Phù Khanh lại nổi lên lòng thương hại, y khẽ thở dài, không sử dụng thuần phục nữa. Vật nhỏ này yếu ớt, mỏng manh sẽ không tùy tiện công kích người. Y từ từ ôm nó vào trong ngực giống như dỗ con nít mà vỗ vỗ vào lưng đối phương.

Mùi thơm quen thuộc đột ngột chui vào mũi của Lục Đoạt Lân làm hắn mất đi lý trí, theo bản năng dụi dụi vào ngực y.

Nó còn chưa kịp hưởng thụ đã thì giọng nói của phù khanh đột nhiên thay đổi, vừa lãnh đạm, vừa mềm mại: “Ngươi muốn công kích ta sao?”

Sự uy nghiêm mà dịu dàng đó, cướp đoạt đi hô hấp của Lục Đoạt Lân. Một loại khoái cảm giống như bị ai đó quất roi đang nuốt sống dây thần kinh của hắn, loại đau đớn này cũng đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Lục Đoạt Lân.

Phù Khanh cảm giác được bé con trong ngực mình cứng người lại nên cũng thả nó xuống. Nó vừa chạm đất thì liền xụi lơ. Thân thể theo bản năng mà cuộn tròn nhìn về phía Phù Khanh, vô thức nâng cằm, khẩn cầu lòng thương xót của y.

Phù Khanh cũng thuận theo gãi gãi cằm nó hai cái.

“Sau này không được công kích ta. Biết chưa?”

“Ư…...ử…..”

Vật nhỏ thần trí mơ hồ kêu lên một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Người đàn ông chỉ có thể được xem là có khí chất chứ không được gọi là mỹ nhân chậm rãi đứng lên xoay người rời đi nhưng trong mắt Lục Đoạt Lân mà nói thì người này đẹp giống như ánh mặt trời.

Bóng dáng đó đi xa rồi thì chó nhỏ mới ngửa mặt lên trời mà thở dốc, trong mắt hắn mất đi tiêu cự, đầu gục xuống, lưỡi thè ra.

Ở trong mắt hắn, bóng dáng vừa rời đi đó đang trùng lên với bóng dáng rời đi 100 năm trước của viện trưởng. Chuyện này làm cho hắn không nhịn được mà chảy nước mắt.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp