Sau khi cột chặt hai con chó đen lại thì bỗng nhiên Phù Khanh phát hiện bên chân mình có thêm một con chó nhỏ.
“Con này tới lúc nào vậy? Hình như không cùng giống với hai con chó đen kia”.
Lục Đoạt Lân tỉnh táo lại ngay lập tức. Sau khi hắn biến thành Ác chủng thì thần trí luôn mơ hồ nhưng cũng không kì lạ giống như lúc này. Thân thể hắn không chịu nghe theo sự khống chế của hắn mà biến thành bản thể dạng thu nhỏ, thậm chí còn ngồi xổm bên chân Phù Khanh điên cuồng quẩy đuôi.
Đồng tử Lục Đoạt Lân co chặt. Hắn không biết người này nhưng ánh mắt luôn không nhịn được mà dán trên người y. Thân thể vẫn nổi lên phản ứng giống như đây là sự phục tùng và quyến luyến khắc sâu tận linh hồn.
Phù Khanh chậm rãi ngồi xổm xuống. Tim của Lục Đoạt Lân đập càng lúc càng nhanh, khát vọng quỷ dị mà mãnh liệt nảy sinh khiến hắn không kiềm được mà hướng đầu dụi dụi về phía đối phương.
Đến gần một chút nữa….Dùng dây thừng trói ta lại đi….Ngược đãi ta đi……Vuốt ve ta đi…..
Đôi bàn tay ấm áp vuốt ve đỉnh đầu hắn, y vô cùng dịu dàng nói: “Mày ngoan quá! Một đứa bé ngoan như vậy thì không cần trói lại”.
Lục Đoạt Lân:?!
Y bất động, theo bản năng trừng mắt lên nhưng đúng lúc này thì Phù Khanh đã quay đầu đứng dậy, hai người kia cũng tranh thủ bám theo y. Thấy thế, Lục Đoạt Lân cũng không đứng yên, hắn cũng muốn đi.
Nhưng hắn chưa kịp đi theo thì đã bị y kéo đầu lại, sau đó đưa hắn lại chỗ hai con chó đen kia rồi rời đi. Lục Đoạt Lân bị ném lại giống như bị dội xô nước lạnh vào người làm hắn rét run.
Vừa rồi, sao mình lại có cảm giác quen thuộc này? Cảm giác giống y đúc cảm giác khi hắn bị viện trưởng bỏ rơi 100 năm trước.
Chẳng lẽ người đó là viện trưởng?
Viện trưởng của hắn sao lại biến thành như vậy?
Viện trưởng của hắn vì sao không trói hắn lại?
Lục Đoạt Lân tủi thân mà hít hít cái mũi, trong lòng hắn rối như tơ vò, trong lòng ngổn ngang những suy đoán lẫn nghi vấn. Hắn không chớp mắt nhìn theo bóng dáng dần biến mất kia, cái đuôi ủ rũ cụp xuống. Sau đó, giống như nghĩ ra được gì đó, cái đuôi lần nữa dựng lên mà hắn cũng dần biến mất trong bóng tối.
Bệnh viện thú cưng là một tòa nhà có ba tầng. Người đàn ông mặt chữ điền lấy ra một cái phi tiêu sau đó ném vào trong. Bỗng nhiên xung quanh sương mù dày đặc xuất hiện một cái lưỡi đỏ như máu, to dài. Nó chộp lấy cái phi tiêu của người đàn ông cuốn vào màn sương mù dày đặc. Ngay sau đó, những âm thanh răng rắc giống như tiếng nhai nuốt vang lên.
“Đáng chết. Trèo tường vào quá nguy hiểm, chỉ có thể đi đường chính”. Biểu cảm của bọn họ rất khó coi.
“Nhanh một chút! Chúng ta bởi vì cần tiền gấp nên mới lãnh nhiệm vụ này. Nhất định không thể thất bại, chỉ có thể thành công”.
Nhưng nghe nói lúc trước cũng có 2 nhóm nhận nhiệm vụ này.Trong đó còn có một nhóm là cường giả của hội 'Ngũ thệ ước'.”
“Người chúng ta gặp ban nãy cũng có thể là một cường giả, y lợi hại thật nhưng có lẽ y vẫn chưa xuất phát, chúng ta không phải không còn cơ hội”.
Người đàn ông mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng: “Tên tiểu bạch kiểm kia vẫn còn đang chơi đùa với đám chó ở phía sau, vừa nhìn liền biết là một tên pháo hôi không biết phân biệt nặng nhẹ”.
Bọn họ phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trước. Bây giờ, điều quan trọng là phải tìm cách thâm nhập được vào bên trong bệnh viện.
Sương mù dày đến nỗi khi đưa tay ra trước mặt cũng không thể nhìn thấy được ngón tay nhưng khu kiến trúc của tòa nhà lại ngăn nắp nên bọn họ chỉ còn cách mò theo tường cẩn thận mà sờ để tìm ra cửa chính.
Đột nhiên một giọng nam ôn hòa hòa cùng với tiếng chó tru vang lên giữa không gian yên tĩnh: "Bé ngoan, các em có thể nói cho ta biết cửa chính của bệnh viện ở chỗ nào không?”
Hai người kia nghe được câu này thì sắc mặt lập tức căng thẳng: “Chết tiệt! Tên tiểu bạch kiểm kia có chó dẫn đường. Đi! Đuổi theo!”
Có chó đen hỗ trợ, Phù Khanh thuận lợi một đường đi thẳng đến cửa chính. Cửa đã sớm sập xuống để lộ ra một đại sảnh trống rỗng và biển hiệu lệch sang một bên, lung lay sắp rơi xuống. Trên bảng hiệu đề mấy chữ ‘Bệnh viện thú cưng thân ái bảo bối’.
Bên trong vô cùng an tĩnh, không có một chút tiếng động. Chó đen bị cột ở ngoài cửa, Phù Khanh thì một mình tiến vào.
Quầy tiếp tân phủ đầy bụi trên đó còn ngổn ngang nào là sổ ghi chép, bút viết và cả máy tính. Bọn chúng giống như những bức tượng thạch cao chạm vào liền vỡ tung nhưng vẫn duy trì được hình dáng giống như trước đây.
100 năm trước khi chuông cảnh báo mạt thế vang lên, nhân viên công tác cuống cuồng chạy thoát, đương nhiên không kịp sửa soạn lại những món đồ này. Nhìn những vật dụng này giống như quay lại khoảnh khắc chuông cảnh báo vang lên.
Bỗng nhiên sau lưng y có gì đó động đậy, khóa ba lô từ từ trượt xuống để lộ một cái đầu lông xù. Nó tựa cái đầu to lớn lên vai của Phù Khanh, dùng cái tai dài của mình cọ lên mặt y.
Lý Ấu Tình đôi mắt vô tội, nhìn y: “Bệnh viện tâm thần là nhà của chúng ta. Em cũng muốn giúp viện trưởng một tay”.
Lỗ tai dài bắt đầu lắc lư như lấy lòng, sợ viện trưởng tức giận.
Phù Khanh thở dài, đem bé thỏ nhét vào trong balo, không quên chừa lại một khoảng trống để cô có thể hít thở, dặn dò: “Chỗ này nguy hiểm, đừng chạy lung tung”.
Lý Ấu Tình ngoan ngoãn kêu lên một tiếng.
AI: [Tôi đã tìm hiểu thông tin của bệnh viện thú cưng này cho ngài. Tất cả đều nằm trong điện thoại, ngài nhớ phải xem đó.]
Bệnh viện thú cưng này đã từng là trung tâm thú cưng lớn nhất thành phố. Không chỉ chịu trách nhiệm y tế cho thú cưng mà còn cung cấp không ít những vật dụng và dịch vụ cho thú cưng. Khu bệnh viện này có 3 tầng. Một tầng là dành cho khách hàng sử dụng, một tầng là dành cho sủng vật và tầng cuối cùng là dành cho nhân viên công tác.
Nên muốn lên lầu nhất định phải đi qua khu sủng vật. Ở chỗ này đã từng là khu dùng để tỉa lông, cắt móng, tắm rửa. Vì vậy cho nên có không ít sủng vật mà hiện giờ là Ác chủng cư ngụ, vô cùng nguy hiểm.
Phù Khanh dừng ở phía ngoài nhìn xuống con số hiển thị trên đồng hồ. ‘Trật tự giá trị 91’.
Dị năng vẫn chưa được kích hoạt. Cùng lúc đó, hai người kia cũng bám theo sau nhìn thấy Phù Khanh thì mừng rỡ như điên.
Tiểu bạch kiểm này nhất định là người mới. Người có kinh nghiệm thường sẽ ở khu biên giới chờ đến khi trật tự giá trị thấp hơn 80, dị năng được kích hoạt rồi mới tiến vào khu nhiệm vụ.
Tiểu tử này đã thay bọn họ dò đường, đúng là thoải mái, bọn họ nhịn không được mà cười nhạo: “Bọn tôi đi trước đây”.
Nói rồi, bọn họ dùng bả vai hất vai Phù Khanh đẩy cửa ra đi thẳng vào trong.
Bụp một tiếng, đèn điện xung quanh đột ngột sáng lên. Trong phòng, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người nọ. Ở nơi này có tới hai, ba chục cái lồng sắt to lớn, chồng chất lên nhau. Những cái lồng này vốn dĩ là để cho những sủng vật được chủ nhân gửi tạm sử dụng. Mỗi lần làm xong các dịch vụ, các sủng vật đều sẽ ở chỗ này đợi chủ nhân đến đón về.
Nhưng 100 năm qua đi, những động vật vốn nên hóa thành tro này vẫn duy trì được dáng vẻ năm đó, chúng ngửa cổ ngoan ngoãn mà nhìn về phía cửa, chờ đợi chủ nhân đón chúng về. Hình ảnh đó bây giờ lại có chút kinh dị.
“Gặp…..gặp ma rồi”.
Kinh nghiệm nói cho bọn họ biết thứ càng bình thường thì lại càng kỳ lạ cũng càng nguy hiểm.
Bỗng nhiên một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Các người là tới đón chúng ta về nhà sao?”
Hai người đàn ông:…….Bọn họ nào dám trả lời!
Đôi mắt của đám động vật sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ.
Giọng nói lại lần nữa vang lên: “Các người đến đón chúng ta về nhà sao?”
Người đàn ông mặt chữ điền đổ mồ hôi lạnh, thử trả lời: “Chúng tôi chỉ là đi ngang qua thôi”.
“À…. Vậy sao?”
Sau lưng bọn họ có một luồng khí lạnh thổi tới khiến họ đổ mồ hôi.
Thanh âm xa thẳm kia bỗng nhiên vang lên tiếng cười tà ác: “Các ngươi muốn vứt bỏ sủng vật cho nên mới tìm cái lý do rách nát này?”
Hai người họ sắc mặt tái mét, lập tức quay đầu hướng về cửa chạy thật nhanh. Nhưng không kịp nữa rồi, mấy cái lồng sắc đã mở toang, đám chó mèo đáng yêu bỗng nhiên nở một nụ cười kinh dị. Đầu của chúng giống như bong bóng phồng to lên, chúng há miệng để lộ hàm răng bén nhọn.
“Đám nhân loại dám vứt bỏ chúng ta đều phải chết”.
Tốc độ của người đàn ông mặt chữ điền ngày càng chậm lại, ngay sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên. Gã đã bị cắn trúng một cái, trên vai bị xé xuống một miếng thịt nhưng gã không dám chậm trễ, vội dùng tay che bả vai đầm đìa máu lại, chật vật mà chạy ra ngoài.
Bọn nó vẫn luôn ở đây chờ chủ nhân đến đón. Chờ từ năm này qua tháng nọ.
“Chủ nhân, con rất nhớ người, người vì sao lại muốn bỏ rơi con”.
Sau khi mạt thế buông xuống, nhân loại rơi vào cảnh hỗn loạn. Ai ai cũng bo bo giữ mình nào nhớ đến đám sủng vật. Chúng bị lãng quên một góc, chờ đợi trong vô vọng, chờ đợi trong cô độc
Trong phòng, đám chó mèo với gương mặt dữ tợn, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía cửa, giống như giây tiếp theo sẽ lao ra cắn người.
Đột nhiên chúng nó chú ý đến một bóng dáng kiên định, nhàn nhã, đứng lẳng lặng ở cửa. Một con chó thấy vậy quỷ dị nhìn Phù Khanh hỏi: “Ngươi cũng đến đón sủng vật về nhà sao?”
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, đôi mắt y bình thản giống như chỉ đang cùng một chú mèo hay chú chó đáng yêu trò chuyện: “Đúng vậy! Tôi đến đón sủng vật của tôi về nhà”.
Đám chó mèo nghe vậy lập tức bất động, sau đó một trận cười điên cuồng vang lên, con chó đầu to há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn ra giống như muốn nuốt Phù Khanh vào bụng, nó tiến lại gần y hỏi: “Vậy ngươi nói cho chúng ta biết sủng vật của ngươi là đứa nào? Nhân loại miệng đầy dối trá nếu muốn dở trò thì ta sẽ không tha cho ngươi”.
Ngay tức khắc trong phòng truyền đến những tiếng gầm gừ, nghiến răng của động vật: “Đúng vậy! Sủng vật của ngươi là đứa nào? Có phải hay không muốn dở trò”.
Sủng vật đều ghi nhớ rất rõ dáng vẻ của chủ nhân mà ở đây không có bất cứ con nào thừa nhận y là chủ nhân của nó. Chắc chắn y đang nói dối.
Hai người kia ở phía xa dáng vẻ chật vật, cười lạnh nhìn Phù Khanh: “Gặp tình huống này mà còn không chạy, giả vờ cái gì chứ? Đúng là một tên không biết sống chết”.
Phù Khanh vẫn bình tĩnh mà mỉm cười: “Ta đã tìm được sủng vật của mình rồi, đang chuẩn bị mang nó về nhà”. Nói rồi y mở khóa balo lấy ra một con thỏ trắng.
Phù Khanh nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai lớn của Lý Ấu Tình nói: “Đây là sủng vật của ta, bé thỏ. Ta không có bỏ rơi nó”.
Hai người đàn ông:?!
Đi làm nhiệm vụ mà còn mang theo thỏ????
Đám ác chủng cũng lộ ra vẻ ngơ ngác nhưng ngay lập tức ánh mắt hung ác của chúng chuyển thành vẻ hâm mộ, mặt đầy nước mắt. Chúng nó biến về bộ dạng bình thường, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn chằm chằm Lý Ấu Tình: “Hu hu hu!!! Chủ nhân của nó đến tìm nó kìa”.
Đám Ác chủng hung tàn dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn về phía Lý Ấu Tình nhưng sau đó giống như nhớ ra gì đó, chúng không dám nhìn thẳng Lý Ấu Tình mà chỉ dám cúi đầu, khóc rưng rức. Điên loạn là một loại biến dị của tinh thần, trí lực của đám Ác chủng này vô cùng hữu hạn. Chúng còn không kịp nhớ con thỏ này đến từ chỗ nào chỉ biết một điều là con thỏ là một đồng loại đáng yêu và quan trọng hơn hết là nó có chủ nhân.
Con chó đầu lớn cũng thu hồi răng nanh, cực kỳ hâm mộ nói: “Ngươi đúng là một chủ nhân tốt”.
Chúng nó thậm chí còn dẫn đường cho Phù Khanh: “Ngươi mau đến chỗ cầu thang đằng kia, lên lầu sẽ thấy khu văn phòng, làm thủ tục ở đó rồi đem sủng vật về nhà thôi.
Phía cầu thang đó rõ ràng là nơi hấp dẫn với những người làm nhiệm vụ. Con đường vốn dĩ rất khó khăn bởi vì được các sủng vật tán thành nên vô cùng thuận lợi. Thậm chí còn có con chó nhỏ cắn ống quần của Phù Khanh, thúc giục y mau mau lên lầu.
Hai người kia đứng ở đại sảnh mà trợn mắt, há hốc mồm nhìn Phù Khanh bị đám chó mèo vây quanh mà đường đường chính chính lên lầu.
Trong bóng đêm, có một đôi mắt đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Lục Đoạt Lân thường xuyên đi đến bệnh viện tâm thần nên cũng biết con thỏ. đó chính là do hộ sĩ nơi đó biến thành.
Người này quả nhiên có quan hệ với bệnh viện tâm thần. Biết được điểm này, trái tim của hắn đập càng lúc càng nhanh.
Lục Đoạt Lân, mày bình tĩnh một chút, còn có nhiều điều cần phải kiểm tra. Khóe miệng của hắn không nhịn được mà nhếch lên.
Trước đây, mày đã gặp quá nhiều người giống viện trưởng nhưng không phải đều vô vọng sao?
Hắn từ từ lùi vào trong bóng đêm, miệng lẩm bẩm: “Bình tĩnh một chút… Bình tĩnh một chút”.
Rầm-----
Hậu quả của việc vừa lùi lại vừa không nhìn đường là đụng trúng xà ngang, ngã sấp mặt. Tuy bị té xuống đất nhưng khóe miệng Lục Đoạt Lân lại kéo đến tận mang tai, trong đôi mắt đỏ ngầu ấy là sự kích động xen lẫn niềm hi vọng to lớn.