Sau khi rời khỏi khu học tập, Phù Khanh ngay lập tức đến sảnh để lãnh nhiệm vụ. Danh sách nhiệm vụ sẽ đổi mới vào mỗi 7 giờ. Bây giờ chỉ mới hơn 6 giờ mà sảnh nhiệm vụ đã đầy người. Mỗi một khu chết đều có chia cấp bậc, nhân loại sẽ dựa theo các giá trị dao động của sóng biến dị mà phân chia thành các cấp bậc khác nhau.

“Đã đến giờ! Danh sách nhiệm vụ chính thức mở ra”.

Nhận nhiệm vụ phải dựa theo cấp bậc của hội. Các nhiệm vụ cao cấp khá hiếm cũng đồng nghĩa với việc không có nhiều hội đạt đến cấp cao. Mà những nhiệm vụ cấp thấp thì có khá nhiều cũng biểu hiện hội cấp thấp có rất nhiều. Điều này phản ánh một sự thật tàn khốc, có rất nhiều người sẵn sàng lập hội nhưng lại chẳng có mấy ai kiên trì đến cuối cùng.

Mấy tên lão làng đều có kinh nghiệm phong phú, họ thường biết được loại nhiệm vụ nào dễ thực hiện nên chưa đầy 2 phút các nhiệm vụ cấp E dễ dàng đều quá tải người đăng kí, chỉ còn lại một vài nhiệm vụ khó giải quyết.

Đám cao thủ vui vẻ nói chuyện phiếm.

“Nhiệm vụ bệnh viện thú cưng kia ở đó cũng một tháng rồi mà vẫn chưa có người nhận”.

“Nghe nói ở chỗ đó có mấy trăm sủng vật bị nhốt lại. Sau khi biến thành Ác chủng cũng không chạy ra ngoài, mọi người cũng không có ai ngu ngốc đi nhận cái nhiệm vụ bất khả thi như vậy”.

“Không biết sao nhiệm vụ này lại được đánh giá là cấp E?”

“Nếu vẫn không ai nhận thì chẳng mấy chốc nó sẽ thăng cấp thôi”.

Đột nhiên thanh âm thông báo vang lên khắp đại sảnh.

“Nhiệm vụ số hiệu 49133 đã được nhận. Hội thực hiện là: ‘Bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X’.”

“Đây không phải là mã số của nhiệm vụ bệnh viện thú cưng kia sao? Cái nhiệm vụ tốn công vô ích này là ai tới nhận vậy?”

“Chắc là người mới. Chúng ta có nên tới khuyên y từ bỏ không? Dù gì chúng ta cũng là tiền bối, không thể để y cứ như vậy mà đâm đầu vào chỗ chết”.

Vốn dĩ có người nhận nhiệm vụ cấp E sẽ không gây ra được bao nhiêu sự chú ý nhưng nhiệm vụ cấp E này thật sự rất đặc biệt. Lúc này, vô số đôi mắt hướng về đài công tác, nhìn về phía người mới vừa nhận nhiệm vụ bệnh viện thú cưng kia.

Dáng người y đỉnh đạc, vai rộng eo thon, mặc một chiếc áo blouse trắng, tà áo bay theo gió. Khí chất nho nhã, hiền hòa, cực kỳ xuất sắc. Ngay cả nhân viên cũng không nhịn được lắm miệng nói: “Tiên sinh, ngài không có bất kỳ lịch sử ghi chép nhận nhiệm vụ nào, nhiệm vụ này có khả năng không phù hợp với ngài”.

Phù khanh mỉm cười: “Cảm ơn cô, nó thật sự rất phù hợp với tôi”.

Nhân viên đành phải giúp y xác nhận lại. Mọi người xung quanh nghe được đoạn đối thoại này không nhịn bật cười. Đúng là ngựa non háo đá, đáng tiếc đẹp trai như vậy mà lại chết sớm.

Phù Khanh nghe vậy cũng không nói gì, chỉ nhận lấy thư xác nhận nhiệm vụ rồi rời đi.

Sủng vật và chủ nhân sao, y nhếch môi cười. Đây là việc mà y am hiểu nhất.

Phù Khanh vừa rời đi trong đại sảnh đã bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm. Bỗng nhiên có mấy người đàn ông tiến lại hỏi chuyện: “Xin lỗi, vì đã tới trễ. Hôm nay có nhiệm vụ cấp C nào không?”

Mọi người nghe thấy vậy đều nhường đường, lộ ra vẻ cung kính.

Đột nhiên mấy người trong hội 'Ngũ thệ ước' dừng chân, quay đầu nhìn về phía bảng nhiệm vụ, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái tên ‘bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X’.

“Phù tiên sinh lãnh nhiệm vụ sao?"

“Đây không phải là cái nhiệm vụ cấp E mà không ai thèm nhận sao?”

Mấy người khác còn không kịp phản ứng thì đã thấy mấy người trong hội 'Ngũ thệ ước' chạy đi tìm người quản lí khu đặt cược.

“Có phần đánh cược vào nhiệm vụ bệnh viện thú cưng không? Chúng tôi muốn đánh cược hội ‘Bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X’ sẽ thành công”.

“Đúng vậy, người đó chính là Phù tiên sinh mà”.

Mọi người bên cạnh đều há hốc mồm. Đây không phải là người mới lần đầu nhận nhiệm vụ sao? Mấy lão đại của hội 'Ngũ thệ ước' bị sao vậy?

Mọi người trong hội 'Ngũ thệ ước' bây giờ rất hưng phấn. Ngải Kha Nhĩ nhớ tới dáng vẻ của Phù Khanh lại nhìn thấy hai chữ sủng vật thì khẽ rùng mình một cái. Năng lực của Phù Khanh mọi người trong hội 'Ngũ thệ ước' đều rõ. Ở chỗ này không ai thích hợp với nhiệm vụ này hơn y.

Phù Khanh bây giờ đang ở khu đăng ký xuất phát để nhận những loại trang bị cần thiết cho nhiệm vụ.Viết xong bảng xác nhận thì đưa cho nhân viên công tác kiểm tra lại.

“Xác nhận thân thể khỏe mạnh……xác nhận trật tự giá trị cao hơn 90….xác nhận phù hợp với nguyên tắc tự nguyện……xác nhận màu tóc và màu mắt…Đợi đã!!!”

Nhân viên công tác bỗng nhiên hô lên, sau đó gọi đồng nghiệp vây quanh Phù Khanh.

Cả đám nhân viên công tác nhìn Phù Khanh như thấy vật lạ, trong đó có một người hảo tâm giải thích cho y: “Công hội có quy định những dị năng giả có tóc xám mắt xanh thì phải tiến hành ngụy trang mới có thể ra khỏi khu an toàn”.

Phù khanh khó hiểu: “Tại sao?”

“Đây là truyền thuyết được lưu truyền từ rất lâu ở công hội. Nguyên nhân thì có 2 loại giả thuyết, một loại nói là trong đám ác chủng tồn tại một ác chủng mạnh vô địch gọi là Ác chủng chi vương. Chưa từng có ai nhìn thấy được nó, chỉ biết rằng mỗi lần có nhân loại tóc xám, mắt xanh xuất hiện, nó sẽ hiện thân. Người ta nói rằng nơi mà nó xuất hiện thì sinh linh đồ thán”.

“Loại thứ 2 chính là một lời tiên tri. Nghe nói, nhà khoa học đứng đầu nhân loại cũ nói rằng người cứu vớt nhân loại sẽ là người có tóc xám, mắt xanh. Y sẽ trở thành chúa cứu thế, cứu rỗi tất cả nhân loại”. 

Phù Khanh suy nghĩ một chút thì cảm thấy hai loại giải thích này cũng không có mâu thuẫn. Nếu nói chúa cứu thế là người có tóc xám mắt xanh thì Ác chủng chi vương muốn diệt trừ chúa cứu thế cũng là điều hiển nhiên.

“Bất luận như thế nào thì đây là quy định của Công hội trung ương. Ngài có tóc xám, mắt xanh nên muốn ra khỏi khu an toàn thì phải tiến hành ngụy trang. Đây cũng là vì an toàn của ngài. Dù gì phòng ngừa trước vẫn hơn chứ không ai muốn trở thành con mồi của Ác chủng chi vương cả.

Phù Khanh gật đầu đồng ý.

“Còn nữa, vì để phòng ngừa ngài gặp nhiều chuyện phiền phức ở bên ngoài khu an toàn, xin vui lòng chú ý, nếu như không cần thiết thì đừng để lộ thân phận của chính mình”. 

Phù Khanh nghiêm túc ghi nhớ: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô”.

Mọi người không nhận nổi lòng cảm kích này, vội vàng đứng dậy, khom lưng đáp lễ.

Công cụ ngụy trang là do Công hội trung ương đặc chế, vô cùng chân thật. Mái tóc Phù Khanh biến thành màu nâu nhạt bình thường, đôi mắt cũng biến thành màu đen. Làn da, ngũ quan cùng đường cong cơ bắp cũng xảy ra biến đổi. Sau khi Phù Khanh rời đi, nhân viên công tác đều sợ hãi mà đi đến trước cửa, không ngừng cúi đầu khom lưng.

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có tóc xám mắt xanh”.

“Y thật sự là chúa cứu thế trong truyền thuyết sao?”

“Y lớn lên xuất sắc như vậy, vừa nhìn là biết người có mệnh vai chính, nói không chừng là thật đó”.

“Bất luận thế nào cũng hy vọng Ác chủng chi vương trong lời đồn không có thật. Anh trai đẹp trai như vậy mà chết đi thì thật đáng tiếc”.

Đám thỏ con nhìn thấy Phù Khanh trở về với bộ dạng như vậy, tất cả đều xù lông cảnh giác, mãi cho đến khi Phù Khanh dùng phương pháp quen thuộc vuốt lông bọn chúng, bọn chúng mới tin tưởng nam nhân xa lạ trước mặt này là viện trưởng.

“Công cụ ngụy trang này quá lợi hại rồi!” Lý Ấu Tình giơ ngón cái đầy lông trước mặt Phù Khanh.

Phù Khanh cười cười: “Ta muốn ra ngoài một chuyến, mọi người nhất định phải trông coi nhà cửa cho thật tốt”.

Đám thỏ con lưu luyến, đồng loạt biến thành đám thỏ dính người, treo đầy trên thân Phù Khanh. Mãi cho đến khi y nói sáng mai y mới xuất phát thì mọi người mới lưu luyến leo xuống.

Ngày hôm sau, Phù Khanh mang theo một cái balo lên đường làm nhiệm vụ.

Vừa bước qua giới hạn của khu an toàn, trật tự giá trị đã bắt đầu giảm xuống. Mảnh đất này bị một làn sương mù dày đặc bao phủ nhưng mới đi có nửa phút thấy lấp ló có một khu nhà ở phía xa.

Bỗng nhiên trong sương mù truyền đến một giọng nói của nam nhân.

“Đáng chết! Nếu không phải đang cần tiền gấp mà chúng ta lại ngủ quên, nhiệm vụ đều bị người khác đoạt lấy thì tao cũng sẽ không đến nơi quái quỷ này”.

Ngay lúc này ở nơi xa truyền đến tiếng chó tru đinh tai nhức óc.

“Cẩn thận”.

Trong sương mù dày đặc, hai con chó màu đen lao ra. Nửa người trên của nó là chó, nửa người dưới là chân người, chúng hung tợn đánh về phía hai người kia. Nam nhân mặt chữ điền mắng một câu, sau đó bổ một đao vào con chó. Một người mặt trái xoan khác cũng dùng dị năng đánh về phía con ác chủng.

Bọn chúng ngao một tiếng rồi bị  đánh văng ra một đoạn, ngã rầm xuống đất, chúng run rẩy nhanh chóng đứng lên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

“Không tốt. Chúng nổi điên rồi”.

“Đáng chết, trật tự giá trị quá cao, dị năng vẫn chưa được kích hoạt hết mức”.

“Tao bị thương rồi”.

Lúc này, một giọng nói quyết đoán vang lên: “Nằm sấp xuống”.

Giọng nói kia cũng không quá trầm thấp mà giống như trận gió nhẹ thổi qua mang theo gió xuân lạnh lẽo.Phẩy. Y mang lại cho người nghe cảm giác có thể hoàn toàn tin tưởng, ỷ lại vào y.

Chó đen giống như bị ai đó điểm huyệt mà hai người đàn ông kia cũng đồng thời dừng lại. Trong đầu họ chỉ còn lại một ý nghĩ: ‘Người lên tiếng chắc là một vị lão đại. Nhất định phải nghe lời y’.

Hai người cắn chặt răng, trực tiếp nằm sấp xuống. Điều bất ngờ là hai con chó đối diện họ cũng nghe lời mà nằm bò xuống đất, cùng bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Hai người nam nhân nghẹn đỏ mặt: “Bà nội cha nó! Chúng ta thật giống chó, nghe lời như vậy”.

Hai người vội vàng đứng dậy nhanh chóng sửa soạn lại bản thân mà lúc này hai con chó đen dường như cũng nhận ra. Chúng nó theo bản năng đứng dậy nghiến răng.

Đang lúc căng thẳng bỗng nhiên một cái đĩa ném huấn luyện chó bay xẹt qua.

“Nhặt nó về”. Giọng nói kia càng lúc càng gần: “Bé ngoan”.

Chó đen sủa một tiếng. Suy nghĩ thì phản kháng nhưng thân thể lại rất thành thật.

Hai người đàn ông trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai con Ác chủng chó đen nhanh như chớp mà ngậm lấy chiếc dĩa cao su. Sau đó, vẫy đuôi chạy về hướng âm thanh ban nãy.

Đây là một người đàn ông có mái tóc nâu diện mạo bình thường nhưng khí chất xuất chúng. Y ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu hai con chó đen. Giống như chúng chỉ là hai con thú cưng mà y nuôi mà nơi đây cũng không phải khu chết mà là khu vườn nhà y.

Chó đen được vuốt ve thoải mái đến mức le lưỡi, đôi bàn tay to lớn đang sờ bọn chúng thật quá thoải mái. Gần 100 năm nay, chúng đã không nhận được sự an ủi, vuốt ve từ chủ nhân điều này khiến chúng ngay lập tức trở nên ủy khuất.

Rầm một tiếng, chúng nó xoay ngược người lại lộ ra cái bụng yếu ớt, đôi mắt ướt đầm đề, gục đầu lưỡi xuống, phát ra tiếng rên ư ử.

“Bé ngoan, không tìm thấy chủ nhân thật đáng thương!” Một câu nói nhẹ nhàng, bâng quơ nhưng lại giống như ánh sáng chiếu thẳng vào sương mù tăm tối.

Lục Đoạt Lân đang chuẩn bị ra tay, hắn muốn đem thủ phạm cướp lấy bệnh viện tâm thần kéo vào bóng đêm. Hắn sẽ không để y chết dễ dàng, hắn muốn người này trải qua sự tra tấn đau đớn nhất, rồi chết đi trong sợ hãi. Cho nên hắn mới lựa chọn âm thầm tiếp cận nhưng còn chưa tới gần, hắn đã nghe được câu nói ‘bé ngoan’ kia. Nó giống như dùng chổi lông gà quét qua tim hắn, đem trái tim đã phủ bụi 100 năm, lần nữa tiếp xúc với ánh sáng.

Chủ nhân, chủ nhân của hắn.

Người nọ chậm rãi nghiêng người để lộ ra nửa khuôn mặt 

Tâm trạng Lục Đoạt Lân lập tức trầm xuống. Người này chỉ là một kẻ không quen biết.

“Các em cứ đi vòng quanh ta là muốn làm gì?” Người nọ đứng dậy, dịu dàng nhìn hai con chó đen đang quấn hai bên chân y.

“Chuyến đi dạo đã kết thúc. Bây giờ chúng ta đeo dây về nhà nhé”. Quái vật chó đen gật đầu, đôi mắt trông mong nhìn y.

“Ngoan! Bé ngoan, chủ nhân sẽ dắt tụi em về nhà”.

Y đưa tay ra, ngay tức khắc dây đằng xuất hiện trong tay y. Sau đó y thành thục buộc chó đen lại, coi dây đằng giống như sợi xích. Những hành động dứt khoát và lưu loát đó giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cơn giận của Lục Đoạt Lân làm hắn đứng sững người.

Đột nhiên người nọ đứng lên, mái tóc nâu mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt, đôi mắt khép hờ, lông mi cong vút, chiếc mũi cao cao. Ngay cả hình dáng của hầu kết cũng chọc trúng điểm mềm mại nhất trong tim của Lục Đoạt Lân.

Hắn xoay người, mặt đầy vẻ bối rối.

Đôi mắt đen kia giống như không có tình cảm nhưng nhìn kỹ thì mới phát hiện bên trong đó có cảm giác khống chế cực mạnh. Điềm nhiên mà cường thế, mang theo lễ phép ôn hòa nhìn lướt qua.

Y lại tiếp tục ra lệnh: “Bé ngoan, ta đi đến bệnh viện thú cưng trước. Mấy em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta”.

Sau đó đôi môi mỏng lại cong lên với độ cong quen thuộc, giống hài lòng trước sự ngoan ngoãn của sủng vật mà đưa ra một lời khen đầy mật ngọt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play