Cửa vừa khép lại, Sở Tranh lập tức vớ lấy di động trên bàn, gửi tin nhắn cho Thẩm Mạn: “Tớ muốn tuyệt giao với cậu… Đồ vô lương tâm…”
Rất nhanh Thẩm Mạn đã trả lời lại: “Tranh Tranh đáng yêu nhất vũ trụ… tớ thật sự không có cách nào khác cả, tớ mà giành với Cố Mặc Thâm không những bị mất việc mà còn bị anh ta cho người truy sát, mất mạng như chơi đấy!”
“Cậu điên à… bây giờ là thời đại pháp trị đó nha!” Sở Tranh bếu môi, vẻ mặt sa sầm xuống. Nếu như Thẩm Mạn đưa cô về thì đã không bị anh vắt kiệt sức lực như này, càng không tới mức ê ẩm toàn thân như vậy!
Mặc dù Sở Tranh đã giấu nhẹm những suy nghĩ đen tối đó trong lòng nhưng vẫn bị Thẩm Mạn đọc ra được: “Đêm qua người chắc là chiến đấu kịch liệt lắm nhỉ? Lúc mà Cố Mặc Thâm đến đón cậu, sắc mặt anh ta giống như quả bom vậy, đáng sợ vô cùng…”
“Cậu còn dám nói nữa à? Biết là bom mà vẫn đẩy tớ vào…” Sở Tranh tức muốn điên lên được.
Thẩm Mạn gửi hình mặt cười: “Hazzaa… tớ cũng đâu muốn ai bảo cậu là trung tâm chứ!”
“Biến…” Nhắn xong tin đó, Sở Tranh liền quẳng di động sang một bên.
Thực ra, cô không trách Thẩm Mạn, bởi vì cô hiểu rõ tính cách Cố Mặc Thâm. Anh đã muốn làm gì thì không ai có thể cản nổi, huống hồ gì một cô gái chân yếu tay mềm như cô ấy. Chỉ là cô cảm thấy toàn thân mình rệu rã, lát nữa còn phải đi gặp nhà làm phim nữa, nên có phần nóng nảy, nói ra mấy lời đó thôi, chứ chẳng hề có ác ý gì cả.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cả Cố Mặc Thâm lẫn Sở Tranh đều có lịch họp với đoàn làm phim của đạo diễn Đan Lê.
Vì cùng tới một nơi nên anh đã tự mình lái xe đưa cô đi, nhưng cô lại một mực muốn xuống xe cách điểm hẹn hơn một cây số, vì sợ bị ai đó trông thấy lại phát lên mạng những tin tức tiêu cực. Mặc dù cô không sợ bị bàn tán chỉ trích, nhưng cũng ngại phiền phức, nên tránh được thì cứ tránh.
Sau khi ổn định cục diện, Sở Tranh hít thở sâu đứng dậy tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là Sở Tranh… là nữ chính của phim…”
Sự hiện diện của Sở Tranh tại phòng họp gây nên hai luồng dư luận trái chiều.
Bên phía đạo diễn và đoàn làm phim rất ưng ý với khả năng diễn xuất của cô, ngược lại bên phía nhà sản xuất cho rằng cô là diễn viên mới không thể nào đảm đương nổi, lượng fan của cô cũng không nhiều rất bất lợi trong việc quảng bá phim, như thế sẽ tổn hao sức và chi phí. Hơn nữa, để chọn được vai nam chính chịu hợp tác với một nữ diễn viên mới vào nghề chưa có tên tuổi giống như cô là rất khó, cũng không thể chọn một người không nổi trội được, như thế hiệu quả rating sẽ rất thấp.
Giám đốc sản xuất nói: “Tôi không đồng ý để cô ấy diễn chính. Đối với một diễn viên mới vào nghề cần phải tốn chi phí hơn rất nhiều so với sao hạng A, mà kinh phí của đoàn phim có hạn, không thể vì một cá nhân mà làm ảnh hưởng tới đoàn phim được…”
Đạo diễn phản bác lại: “Nhưng cô ấy là người thích hợp cho vai diễn này nhất…”
Giám đốc sản xuất lại nói: “Thích hợp là một chuyện nhưng vốn đầu tư lại là chuyện khác…”
Giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng, cửa chính đột nhiên mở toang ra, theo sau đó là thanh âm nam trầm vang lên: “Chi phí bao nhiêu tôi đầu tư? Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là để cô Sở đóng nữ chính.”
Người đi vào là Cố Mặc Thâm…
Những người có mặt đều lần lượt đứng lên chào hỏi, giám đốc sản xuất kính cẩn mời anh ngồi xuống ở vị trí trung tâm.
Bọn họ không ngờ kim chủ đứng đằng sau Sở Tranh lại là Cố đại tổng tài, thái độ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không còn gay gắt giống như vừa nãy nữa, mà đã hoà nhã hơn nhiều.
“Vấn đề là ai sẽ là nam chính… không ai chịu nhận đóng cặp với nữ diễn viên mới cả…” Giám đốc sản xuất tỏ vẻ hơi khó xử.
“Tôi đóng…” Tô Tử An lịch thiệp đi từ ngoài vào, chậm rãi tháo cặp kính đen ở mắt xuống, đi tới ngồi vào vị trí bên cạnh Sở Tranh: “Tôi đã từng hợp tác với Sở tiểu thư trong một bộ phim, mặc dù cô ấy chỉ là diễn viên đóng thế nhưng thái độ làm việc rất chuyên nghiệp. Tôi tin, cô ấy sẽ diễn tốt vai nữ chính của bộ phim này.”
Nhà đầu tư có rồi, nam chính lại là ảnh đế, giám đốc sản xuất cũng không có lý do gì để từ chối nữa, đành bảo đạo diễn mau chóng kí hợp đồng với Sở Tranh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT