Thời tiết đầu tháng mười se lạnh, trời âm u, cây thay lá, hoa úa vàng.
Thành phố khoác trên mình bộ áo vàng sẫm sặc sỡ, thỉnh thoảng lại oằn mình đón những trận gió đầu mùa.
Hôm nay diễn ra lễ mừng thọ của Cố lão gia tại biệt viện riêng của nhà họ Cố. Khách khứa tham dự chủ yếu là các nhà tài phiệt lớn, cùng những bạn lâu năm.
Sở Tranh bị Tô Tử An lừa tới.
Khi đến nơi cô mới biết chuyện, có chút ái ngại vì đi tay không tới bữa tiệc, nhưng dưới sự khích lệ của Tô Tử An, cuối cùng cô cũng chịu vào trong.
Không khí xa hoa diễm lệ, gang màu ấm làm chủ đạo, bàn tiệc sắp xếp đều tăm tắp, trên bàn đặt những chai rượu vang đắt đỏ, cùng một vài món ăn nhẹ kiểu Tây.
Mặc kệ những người khác đều khoác trên mình váy áo lộng lẫy, Sở Tranh đơn điệu mặc sét đồ hồng pha lê có đính kim tuyến, tóc cuộn tròn trên đỉnh đầu, có rẽ mái hai bên, để lộ gương mặt thon gọn thanh tú.
Cô kéo theo Tô Tử An ngồi trong góc khuất, lặng lẽ chén bánh ngọt và thưởng thức rượu, mặc kệ thế giới người giàu ra sao, cô cũng chẳng thèm đếm xỉa tới. Đã mất công tới tận đây rồi, cô phải ăn cho thoả mới được.
Sở Tranh vừa xắn miếng bánh ngọt cho vào miệng vừa đưa mắt nhìn lên sân khấu, người nhà họ Cố lần lượt xuất hiện, ngoài ra còn có thêm sự hiện diện của Giang Tuyết Mạt, chỉ là không bóng dáng Cố Mặc Thâm đâu cả.
Cố lão gia niềm nở nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã tới dự tiệc sinh nhật tôi. Sau đây tôi xin tuyên bố một chuyện quan trọng. Hôm nay không những là thọ yến của tôi mà còn là tiệc đính hôn của…”
Giọng nói của Cố lão gia bị một thanh âm khác cắt ngang, là tiếng của Cố Mặc Thâm, anh dõng dạc nói vào micro: “Là tiệc huỷ hôn của hai nhà Giang-Cố, đồng thời với tư cách là chủ tịch tập đoàn Cố Thị, tôi chính thức tuyên bố sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Giang, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không bao giờ hợp tác, nếu như có công ty nào hợp tác với Giang Thị có nghĩa là đang đối đầu với Cố Thị…”
Lời nói của anh khiến Cố lão gia sốc ngửa, mặt mày đen thui như than tàn, run run chỉ tay vào mặt anh, quát lớn: “Đồ bất hiếu… mày đang nổi điên cái gì thế hả? Hôm nay dù mày muốn hay không cũng phải đính hôn với Giang Tuyết Mạt…”
“Tôi sẽ không đính hôn, càng không cưới Giang Tuyết Mạt.” Ánh mắt Cố Mặc Thâm dần di chuyển về phía Sở Tranh, đáy mắt tràn ngập thâm tình và ấm áp: “Bởi vì trong tim tôi đã có người khác, cả đời này của tôi sẽ chỉ tốt với mình cô ấy. Hi vọng cô ấy sẽ sớm chấp nhận tôi, để tôi có cơ hội chăm sóc cô ấy.”
Lời thổ lộ của Cố Mặc Thâm chân thực đến mức khiến những người có mặt đều đem lòng ngưỡng mộ, chỉ có Giang Tuyết Mạt đứng ở giữa sân khấu hoá thành một tản đá cứng đờ.
Rất lâu sau, Giang Tuyết Mạt run rẩy bước tới gần Cố Mặc Thâm, hỏi: “Anh thật sự muốn tuyệt tình vậy sao? A Thâm… hôm nay đáng lẽ ra là cô ta chứng kiến chúng ta đính hôn mới phải, sao anh lại…”
“Sao tôi lại biết trước kế hoạch của cô đúng chứ?” Cố Mặc Thâm nhìn Giang Tuyết Mạt bằng ánh mắt châm chọc, khoé môi nhếch nhẹ: “Bởi vì… Tô Tử An chưa bao giờ là người của cô…”